Tù Nhân (Ngc 6334)

Chương 11: Bạc Hà Mèo 

Trước Sau
“Meo meo...”

Tên sát nhân nằm trên sàn nhà, vừa bò qua vừa gọi dưới bàn.

Hắn cao lớn, chân tay thon dài, động tác nhanh nhẹn. Chống người trên mặt đất như loài bò sát, tốc độ cực nhanh, như thể đã bại lộ bản chất phi nhân loại.

“Ngoan nào.” Hắn vươn tay về phía cô.

Ánh đèn chiếu xuống, hắn nghiêng đầu, nửa khuôn mặt bao phủ bóng tối.

Vi Diệp rụt vào trong bàn, chống tới vách tường lạnh như băng.

Hắn không chờ đợi nữa, một tay kéo cô ra, túm tới trước mặt.

“Bảo bối, em thật lạnh nhat.” Hắn thuận lợi vùi vào bên cổ cô, hít một hơi thật sâu.

Rất tự nhiên dùng sức hôn vài cái, hôn đến nỗi làm cô lảo đảo, rồi phát ra tiếng cười mập mờ cùng thở dốc.

"Mèo hư” Hắn nói.

Vi Diệp không dám động đậy.

Một người đàn ông có dung mạo rất bảnh bao, mặc quần áo chỉnh tề quỳ trước mặt cô, cao hơn cô một đoạn, lại cố gắng cúi xuống đến gần cô.

Cả người cô trần trụi, tay chân đeo xiềng xích, chán nản ngồi phịch xuống sàn nhà, tránh né ánh mắt cực kỳ nóng bỏng này.

Tóc gáy trên người cô đều dựng đứng lên.

Có một linh cảm rất xấu.

Mặc dù ở chỗ này vốn cũng không có khả năng xảy ra chuyện tốt gì.



“Một con mèo hoang bị bắt cóc, không gần gũi với người cũng là chuyện bình thường.”

Hắn nói một cách khoan dung, xoa bóp hai cánh tay trái phải của cô, nhẹ nhàng lắc cô để giữ cô đối diện với hắn.

“Nhưng mà, em cũng không thể vừa nhìn thấy tôi đã muốn nôn."

“Tôi đã tìm được một biện pháp tốt.” Giọng nói hắn phát run.

Cảm giác chờ mong khiến mặt hắn nỗi lên ửng đỏ nhàn nhạt.

“- - Em đã từng nghe nói tới bạc hà mèo chưa? Bảo bối.”

Một cái chai nhỏ đựng chất lỏng kỳ lạ.

Hắn xịt lên mặt, cổ, ngực và bụng của cô.

Sau khi bị giam cầm nhiều ngày, dấu vết bị ngược đãi trên thân thể đã biến mất. Làn da trắng sữa không một chút tì vết, bị một lớp sương không màu tinh mịn phun lên, nhuộm một thân ướt sũng óng ánh.

Giống như viên ngọc ngâm trong nước, càng trở nên trong suốt dưới ánh đèn, trông cô thoạt nhìn...

Làm người ta thèm muốn.

Tên sát nhân cắn đầu lưỡi mình.

Hắn chống người phía trên thân thể cô, nhìn xuống không chớp mắt.

Hắn thì thầm với cô tin tốt này: "Em sẽ giống như những con mèo nhỏ khác, vui vẻ lăn lộn trên mặt đất, ôm chân tôi cọ tới cọ lui, kêu meo meo, lộ ra bụng mèo với tôi.”

Chỉ cần đếm tới...



“Ba mươi giây.”

Khi nói xong dây xích bỗng kêu leng keng, giống như tiếng chuông dễ nghe báo hiệu sự bắt đầu.

Vi Diệp đột nhiên cuộn người lại, ôm lấy đầu gối chống cự.

Hắn liếm môi một cái, giọng nói dính dính: "Bắt đầu rồi, mèo con.”

“...” Vi Diệp cảm giác trên mặt có cái gì đó.

Là một sợi tóc dài, sợi tơ cực nhỏ, hay là lông tơ?

Gió thổi qua mặt cô, thổi bay thứ không biết tên kia, làm cho làn da cô ngứa ngáy kịch liệt, có hơi đau đớn.

Các mạch máu đập mạnh, da bắt đầu nóng lên, dần dần chuyển sang màu hồng, cảm giác càng thêm rõ ràng.

Không chỉ là cảm giác trên mặt.

Còn có mỗi một tấc thân thể bị phun ướt.

Cô có thể cảm nhận được sàn nhà kề sát vào cô, mỗi khi cô thở, những rung động tinh tế sẽ mang đến những xúc cảm liên tục, từ bề mặt da lan đến cơ bắp, thậm chí xương, nội tạng.

Động tác ôm lấy mình của cô không có tác dụng phòng ngự, làn da nóng bỏng cọ sát vào nhau, tạo ra các lớp khoái cảm mãnh liệt không thể ngăn cản...

Khoái ý.

Lưỡi của cô ngứa đến phát run, bờ môi bị cắn thật chặt, bất lực phát ra một tiếng rên khe khẽ.

“Thích không?”

Hắn nói: "Cọ tôi đi nào, meo.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau