Tù Nhân (Ngc 6334)

Chương 14: Bảy Ngày

Trước Sau
Ngày thứ bảy.

Vết thương khâu trên chân Vi Diệp kết vảy lành lại, dài và xấu xí, giống như một con rết. 

Cô đi tới đi lui trong phòng, xích khóa hai chân, kéo ra tạp âm ê răng trên sàn nhà.

Cửa mở ra.

"Tôi về rồi đây, mèo con."

Tim Vi Diệp ngừng đập trong nháy mắt, cúi mình xuống phía sau giường trốn, chỉ lộ ra hai con mắt.

Tên sát nhân hôm nay rất khác thường, giọng nói trầm thấp, cúi đầu, trên người có mùi máu tươi.

Máu tươi.

Lại có người chết nữa sao?

Vi Diệp nghĩ như vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy bình tĩnh, bình tĩnh đến mức hờ hững.

Cô không quản được.

“Ôm - - à, tôi đi tắm trước.” Hắn đi vào phòng tắm, lẩm bẩm.

Tiếng nước ào ào vang lên, cửa phòng tắm không đóng, hơi nước nóng hôi hổi từ bên trong bay ra, giống như mây mù.

Trên mặt đất toàn là nước. Quần áo bẩn vứt trên sàn nhà, thấm ra vệt máu đen đỏ.

Tên sát nhân tắm xong xuôi, tóc nhỏ giọt, đứng chân trần, đang sờ vào nhiệt độ nước trong bồn tắm.

Làn da hắn trắng nõn, trên lưng nổi rõ những đường cong cơ bắp, mông rất vểnh, vòng eo thon gọn săn chắc, bỗng nhiên xoay qua.

Hắn nhìn thẳng vào tầm mắt cô: "Meo.”

“…”

Vi Diệp giấu mình sau khung cửa.

Cô muốn xem trên người hắn có vết thương nào không. Thừa dịp hắn bệnh, muốn mạng hắn.



Nhưng thật đáng tiếc, da hắn trơn bóng, nguyên vẹn không hao tổn gì.

Không biết lại vui sướng giết chết ai rồi.

“Ừm...” Hắn phát hiện cô nhìn trộm, nói: “Đáng yêu, muốn hôn...”

Nước trong bồn tắm đổ đầy, hắn đóng vòi nước, tiếng nước chợt dừng lại.

Bong bóng trong bồn tắm đầy nước phát ra những tiếng tanh tách nhỏ, giống như một đống bọt tuyết.

Càng lúc càng yên tĩnh.

Sát nhân đột nhiên nói: "Vi Diệp.”

Trong nháy mắt hai chữ này vừa thốt ra khỏi môi mỏng, Vi Diệp cảm giác như bị dội vào một gáo nước đá, không khỏi lùi về sau hai bước.

“Sao anh biết...”

Tên.

“Ngoan nào.” Khóe mắt hắn cong lên: “Tắm cùng nhau.”

Chạy!

Ý nghĩ này vừa mới nảy ra trong đầu cô, thì thân thể cô đã bay lên không trung, Tên sát nhân túm lấy mái tóc ngắn phía sau đầu cô và ấn cô vào bồn tắm.

Ấn cô úp mặt xuống, miệng đầy bọt tắm, muối tắm mằn mặn, nước ấm chảy vào mắt đau xót, cô sặc uống hai ngụm lớn, hai tay nắm chặt không còn sức lực.

Hắn kéo cô ra khỏi mặt nước, dùng ngón tay vuốt ve da đầu cô, dịu dàng nói: "Thật đáng ghét, có người muốn cướp em.”

“Khụ khụ khụ...” Cô ho khan.

- Người nào? Là ai?

“... Mẹ, mẹ sao?” Cô mở to hai mắt, run rẩy.

Tên sát nhân nghiêng đầu nhìn mặt cô, lau đi bong bóng trên lông mi cô:

“Hả?”



“Là một người đàn ông.”

“...” Vi Diệp nghẹn ngào.

Chẳng lẽ là... Người cha mắng cô thấp hèn sao?

Tên sát nhân vô cùng thích thú quan sát cô, để nhìn rõ hơn cảm xúc sau khi nghiền nát lớp băng vỡ, hắn tử tế cung cấp thêm thông tin: "Một người bạn nhỏ, còn dẫn theo vệ sĩ."

Vi Diệp ngẩng đầu nhìn hắn, hốc mắt đỏ bừng, trên mặt lưu lại bọt nước, nước nhỏ giọt trên đôi môi: "Bạn nhỏ?”

Bộ có trẻ con đến tìm cô sao? Cô không biết.

“Tôi không nhớ tên nó...” Hắn buồn rầu xoa mái tóc ướt của cô: “Nó cứ ầm ĩ, nói Vi Diệp là của nó, muốn tôi trả lại cho nó.”

Sóng nước trong bồn tắm dâng trào, bọt nước cuồn cuộn, hắn rảo bước tiến tới, duỗi hai chân, vây quuanh cô.

“…”

Lần đầu tiên khỏa thân với người khác, nhưng Vi Diệp không có bất kỳ cảm xúc nào.

-Vi Diệp là của tôi.-

Loại lời này... Chỉ có...

Cô đưa lưng về phía hắn, quỳ giữa hai chân hắn, thì thào tự nói: "Giang Tiêu Vũ.”

Giang Tiêu Vũ – Tên bắt nạt cô.

“Ừ.” Hắn chợt nói: “Đúng rồi, họ Giang. Nó cùng họ với tôi.”

“Thật là phiền phức.” Bàn tay xoa giữa tóc cô trượt xuống sau gáy, hắn vuốt ve cổ cô và nắm lấy bả vai cô từ phía sau.

Bàn tay hắn đủ rộng để nắm lấy cô một cách dễ dàng, chậm rãi xoa xoa vuốt ve.

“Cơ mà, tôi thả nó đi rồi.” Hắn tựa vào tai cô, liếm một cái.

"Ba mươi phút sau, nó sẽ đưa cảnh sát đến cứu em."

“Có vui không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau