Chương 22: Chạy Trốn
Trong khi chạy, cô kéo áo lót xuống để che ngực, Vi Diệp may mắn phòng này cũng đủ lớn.
Cuối hành lang là cầu thang, cô chạy chân trần, thảm hút tiếng bước chân, mọi thứ đều im lặng.
Cô nghe được rõ ràng tiếng máu chảy róc rách trong màng nhĩ, hai mét vuông ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào từ cửa sổ khép hờ cuối hành lang.
Một giọng nói quen thuộc đuổi theo cô từ phía sau.
"Trở về đi, mèo con ngốc nghếch." Giang Mi nghiêng nửa người ra khỏi cửa phòng ngủ.
Giống như đang làm nũng, giọng nói kéo dài, thanh âm làm cho người xấu hổ.
Vi Diệp do dự trong nháy mắt.
Sao hắn không đuổi theo?
Nhưng trời ban cơ hội tốt, cô phải chạy! Cô phải về nhà!
Có thể đi qua cửa cô sẽ đi, có thể nhảy cửa sổ cô sẽ nhảy.
"Quần áo cũng không mặc kìa..." Hắn nhẹ nói, giọng nói truyền đến tai cô một cách rõ ràng.
Mặc cái con khỉ, mạng quan trọng hơn.
Mỗi một bước cô xuống ba bậc thang, hai chân duỗi đến cực hạn, trong nháy mắt cô đã đi xuống góc cầu thang giữa tầng một và tầng hai.
—— có người!
Trong phòng khách trần cao ở tầng một, có một người đàn ông mặc áo khoác trắng đang ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ bình thường, khí chất đáng tin cậy.
"Em gái nhỏ ở đâu ra?" Anh ta nhíu mày đứng lên, tới gần Vi Diệp, hiền lành mỉm cười: "Bên ngoài lạnh lắm, hãy lại chỗ tôi..."
...
Anh ta đang làm gì?
Vi Diệp theo bản năng lùi lại, chấp nhận sự thật rằng tất cả mọi người trong ngôi nhà này đều là kẻ xấu ngoại trừ cô.
Con đường không thể đi qua, cô không ngần ngại đi lên lầu và nhảy ra khỏi cửa sổ.
"Meo ~" Giang Mi đi đến cầu thang trên lầu hai, học cách kêu meo meo sống động trên đầu cô.
Đáng chết.
Cô đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Sau khi cân nhắc một giây, Vi Diệp vẫn nhận định Giang Mi đáng sợ hơn.
"Đến đây." Người đàn ông dưới lầu vui vẻ vẫy tay.
Hình như không đúng... Giọng điệu rất quái dị...
Nhưng Vi Diệp không có thời gian để nghĩ ngợi nữa, Giang Mi đã xuống cầu thang để bắt cô.
Người đàn ông đang đứng ở đầu cầu thang tầng một, Giang Mi ở sau lưng cô.
Trong đầu Vi Diệp trống rỗng, bất ngờ nắm lấy lan can bên cạnh và dùng sức lao ra ngoài.
Trực tiếp từ cầu thang nhảy vào phòng khách.
Cô thiếu kinh nghiệm, thời điểm rơi từ độ cao hơn hai mét thì ngã một cú, đau đến nghẹn ngào, nhưng cô lập tức đứng dậy bằng hai chân và lao về phía cánh cửa đang mở.
Giang Mi không lập tức đuổi theo.
Hắn chống tay tựa vào lan can cầu thang, thì thào trong mất mát: "Dễ thương quá! Rơi "Ưm" một tiếng..."
"Meo, meo!" Hắn nỉ non nói nhỏ: "Em đang dụ dỗ tôi phải không? Tại sao cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng này lại phát ra âm thanh như vậy..."
Vi Diệp đã chạy đến cửa nhà rồi.
Cô ngửi thấy mùi hương tươi mát của cỏ và cây cối trong sân, ánh mặt trời chiếu vào chân cô, không khí lạnh lẽo của mùa đông khiến cô tỉnh táo đến mức thậm chí có thể nghe thấy tiếng động cơ xe chạy qua đường.
——
Nhanh!
Cánh tay đau xót, người đàn ông níu cô lại.
Quả nhiên, hắn không phải người tốt, Vi Diệp tuyệt vọng giãy giụa, làn da tái nhợt, cánh tay cũng sắp bị kéo rời, nhưng không thể giãy ra.
Ngón tay của hắn bấm một cái, ấn vào khớp khuỷu tay.
Một cơn đau nhói.
Thanh âm Giang Mi lạnh lẽo: "Bác sĩ, đừng chạm vào mèo của tôi."
Nghe có vẻ hơi đáng sợ, nhưng hiếm khi giọng nói của hắn giống như một người bình thường, tinh thần khỏe mạnh.
Vi Diệp kinh ngạc, lúc này rồi mà cô còn nghĩ tới điều này.
Người đàn ông buông tay ra, làm bộ đầu hàng: "Được, được."
Giang Mi không để ý tới, đuổi theo phương hướng Vi Diệp chạy đi.
Vi Diệp ngồi xổm đằng sau bụi hoa màu trắng, tường sân rất thấp, nhưng cô không vượt qua.
"Thật ngoan ngoãn." Giang Mi nhẹ nhàng đến gần cô, cúi người xuống, quỳ gối bên cạnh cô, cúi người nhìn mặt cô: "Bé mèo thông minh..."
"..."
Không phải Vi Diệp không muốn chạy.
Mà là cô phát hiện, bên ngoài tường sân cứ cách 20 mét lại có một chiếc ô tô đậu.
Bảo vệ trên xe nhìn chằm chằm vào phòng ở, không hề dời mắt, trận địa sẵn sàng đón quân địch. Quá nhiều người.
Cuối hành lang là cầu thang, cô chạy chân trần, thảm hút tiếng bước chân, mọi thứ đều im lặng.
Cô nghe được rõ ràng tiếng máu chảy róc rách trong màng nhĩ, hai mét vuông ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào từ cửa sổ khép hờ cuối hành lang.
Một giọng nói quen thuộc đuổi theo cô từ phía sau.
"Trở về đi, mèo con ngốc nghếch." Giang Mi nghiêng nửa người ra khỏi cửa phòng ngủ.
Giống như đang làm nũng, giọng nói kéo dài, thanh âm làm cho người xấu hổ.
Vi Diệp do dự trong nháy mắt.
Sao hắn không đuổi theo?
Nhưng trời ban cơ hội tốt, cô phải chạy! Cô phải về nhà!
Có thể đi qua cửa cô sẽ đi, có thể nhảy cửa sổ cô sẽ nhảy.
"Quần áo cũng không mặc kìa..." Hắn nhẹ nói, giọng nói truyền đến tai cô một cách rõ ràng.
Mặc cái con khỉ, mạng quan trọng hơn.
Mỗi một bước cô xuống ba bậc thang, hai chân duỗi đến cực hạn, trong nháy mắt cô đã đi xuống góc cầu thang giữa tầng một và tầng hai.
—— có người!
Trong phòng khách trần cao ở tầng một, có một người đàn ông mặc áo khoác trắng đang ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ bình thường, khí chất đáng tin cậy.
"Em gái nhỏ ở đâu ra?" Anh ta nhíu mày đứng lên, tới gần Vi Diệp, hiền lành mỉm cười: "Bên ngoài lạnh lắm, hãy lại chỗ tôi..."
...
Anh ta đang làm gì?
Vi Diệp theo bản năng lùi lại, chấp nhận sự thật rằng tất cả mọi người trong ngôi nhà này đều là kẻ xấu ngoại trừ cô.
Con đường không thể đi qua, cô không ngần ngại đi lên lầu và nhảy ra khỏi cửa sổ.
"Meo ~" Giang Mi đi đến cầu thang trên lầu hai, học cách kêu meo meo sống động trên đầu cô.
Đáng chết.
Cô đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Sau khi cân nhắc một giây, Vi Diệp vẫn nhận định Giang Mi đáng sợ hơn.
"Đến đây." Người đàn ông dưới lầu vui vẻ vẫy tay.
Hình như không đúng... Giọng điệu rất quái dị...
Nhưng Vi Diệp không có thời gian để nghĩ ngợi nữa, Giang Mi đã xuống cầu thang để bắt cô.
Người đàn ông đang đứng ở đầu cầu thang tầng một, Giang Mi ở sau lưng cô.
Trong đầu Vi Diệp trống rỗng, bất ngờ nắm lấy lan can bên cạnh và dùng sức lao ra ngoài.
Trực tiếp từ cầu thang nhảy vào phòng khách.
Cô thiếu kinh nghiệm, thời điểm rơi từ độ cao hơn hai mét thì ngã một cú, đau đến nghẹn ngào, nhưng cô lập tức đứng dậy bằng hai chân và lao về phía cánh cửa đang mở.
Giang Mi không lập tức đuổi theo.
Hắn chống tay tựa vào lan can cầu thang, thì thào trong mất mát: "Dễ thương quá! Rơi "Ưm" một tiếng..."
"Meo, meo!" Hắn nỉ non nói nhỏ: "Em đang dụ dỗ tôi phải không? Tại sao cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng này lại phát ra âm thanh như vậy..."
Vi Diệp đã chạy đến cửa nhà rồi.
Cô ngửi thấy mùi hương tươi mát của cỏ và cây cối trong sân, ánh mặt trời chiếu vào chân cô, không khí lạnh lẽo của mùa đông khiến cô tỉnh táo đến mức thậm chí có thể nghe thấy tiếng động cơ xe chạy qua đường.
——
Nhanh!
Cánh tay đau xót, người đàn ông níu cô lại.
Quả nhiên, hắn không phải người tốt, Vi Diệp tuyệt vọng giãy giụa, làn da tái nhợt, cánh tay cũng sắp bị kéo rời, nhưng không thể giãy ra.
Ngón tay của hắn bấm một cái, ấn vào khớp khuỷu tay.
Một cơn đau nhói.
Thanh âm Giang Mi lạnh lẽo: "Bác sĩ, đừng chạm vào mèo của tôi."
Nghe có vẻ hơi đáng sợ, nhưng hiếm khi giọng nói của hắn giống như một người bình thường, tinh thần khỏe mạnh.
Vi Diệp kinh ngạc, lúc này rồi mà cô còn nghĩ tới điều này.
Người đàn ông buông tay ra, làm bộ đầu hàng: "Được, được."
Giang Mi không để ý tới, đuổi theo phương hướng Vi Diệp chạy đi.
Vi Diệp ngồi xổm đằng sau bụi hoa màu trắng, tường sân rất thấp, nhưng cô không vượt qua.
"Thật ngoan ngoãn." Giang Mi nhẹ nhàng đến gần cô, cúi người xuống, quỳ gối bên cạnh cô, cúi người nhìn mặt cô: "Bé mèo thông minh..."
"..."
Không phải Vi Diệp không muốn chạy.
Mà là cô phát hiện, bên ngoài tường sân cứ cách 20 mét lại có một chiếc ô tô đậu.
Bảo vệ trên xe nhìn chằm chằm vào phòng ở, không hề dời mắt, trận địa sẵn sàng đón quân địch. Quá nhiều người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất