Chương 25: Bịt Mắt Trốn Tìm
Giang Mi không đeo còng tay với xiềng chân cho cô nữa, có lẽ những thứ đó đã bị bỏ lại trong nhà ma và đã bị cho nổ tung.
"Nửa giờ nữa tôi sẽ trở lại, bé ngoan." Hắn để lại cho cô một bàn điểm tâm nhỏ, nói.
Vi Diệp có thể có một chút không gian cho riêng mình khi hắn rời đi trong thời gian ngắn.
Cô quay trở lại căn phòng nơi cô đã ở một lúc, Giang Tiêu Vũ bị cô đâm bị thương đã không còn ở đây nữa rồi, có lẽ là được "Bác sĩ" hoặc ai đó kéo đi. Có vết máu trên giường và điện thoại nằm ở góc sàn nhà.
Cô gọi 110 để báo cảnh sát.
không biết tại sao, không ai trả lời.
Cô ngồi xổm chỗ đó gọi ba lần, lâm vào vòng xoáy hoài nghi nhân sinh. Điều này là không thể.
Không có thời gian lãng phí, Vi Diệp gọi vào số điện thoại của cha mẹ mình.
Tất cả đều không thể kết nối.
"..."
Nhiễm virus sao? Cô cắn môi. Chiếc điện thoại này từng nằm trong tay Giang Mi, còn bị hắn lưu số di động của mình vào, chắc chắn hắn đã động tay động chân rồi.
Vi Diệp cất di động, đi thẳng đến phòng đọc sách.
Cô ở chỗ này một mình, không liên hệ được với bên ngoài, nên cũng cần nhiều tin tức hơn nữa.
Đã biết cha của Giang Tiêu Vũ quen biết Giang Mi. Cô hy vọng thông tin của Giang Mi sẽ có trong thư phòng của nhà họ Giang.
Trong phòng đọc có một bức tường sách, 95% trong số đó là đồ trang trí, chỉ có những kiệt tác của Trung Quốc và nước ngoài đã được bóc seal, không có dấu vết từng đọc qua.
Nhưng trừ cái đó ra, còn có một ô chứa nhiều album ảnh.
Mới vừa rồi lúc bị Giang Mi ôm tới đây thăm thú, cô đã chú ý tới điểm này. Cô nhanh chóng đi thẳng tới chỗ đó, kéo giá sách, rút album mở ra.
Ảnh chụp của Giang Tiêu Vũ, ảnh chụp của mẹ Giang Tiêu Vũ, ảnh chụp của người đàn ông có bộ dáng giống Giang Tiêu Vũ.
Cút! Những thứ này đều không có tác dụng!
Đợi đã ——
Vi Diệp lượm lại cuốn album vừa ném sang một bên.
Tấm hình này đã khá cũ, mơ hồ trở nên trắng. Người trong ảnh có bộ dáng giống với Giang Tiêu Vũ bảy tám phần, cha của cậu ta. Chiếc máy ảnh cũ đi kèm ngày tháng, tháng tám mười một năm trước, đó là giữa mùa hè.
Bối cảnh hình như là... Ngôi nhà ma còn chưa hoang phế.
"Meo ~ "
Trong hành lang mơ hồ có tiếng mèo kêu.
Tiếng mèo kêu mềm mại và tinh tế, rất sống động, y như thật.
—— Giang Mi đã trở lại!
Vi Diệp không thể tin được nửa giờ lại trôi qua nhanh như vậy.
Cô đóng album lại, nhét nó trở lại vị trí cũ, chỉ rút một tấm hình ra, nhét vào trong cuốn Tây Du Kí mới tinh.
"Miêu Miêu..." Giang Mi biết rõ cô đang ẩn nấp ở một chỗ nào đó, hơn nữa cảm thấy việc này rất thú vị, giọng điệu mỉm cười: "Tôi tới tìm em đây, cục cưng bé bỏng của tôi."
Hành lang trải thảm, hắn lặng lẽ bước đi, chỉ có giọng nói nhiễu loạn lòng người, càng ngày càng gần.
"Em núp ở chỗ nào vậy, mèo cưng."
"... Mèo ngoan, em để ý tôi nha..."
Giọng nói vang vọng trong hành lang trống trải, không có ai đáp lại, cho nên lộ ra quỷ dị.
Cửa phòng đọc sách bị đẩy ra.
"Ở chỗ này sao? Mèo con." Hắn giống như đang lầm bầm lầu bầu.
Hắn cố ý bước mạnh hai bước: "Trốn rồi sao?"
"..."
"Ở sau tấm rèm ư?"
Phần phật một tiếng, bức rèm bị kéo ra. Chẳng có gì cả, chỉ có kính, bóng tối và ánh đèn đường xuyên qua.
"Không có ở đây." Hắn mất mát nói.
Hắn xoay người: "Ở phía dưới bàn sao?"
Người đàn ông cao lớn đột nhiên quỳ xuống, bò bằng bốn chân như một con thú, cúi đầu bò sát trên sàn nhà, thò đầu xuống dưới chiếc bàn lớn và nặng trịch.
"..." Vi Diệp che mũi miệng của mình.
Mỗi lần nhìn hắn bò qua bò lại trên mặt đất, cô đều có một loại sợ hãi như nhìn thấy quái vật hiện nguyên hình.
Cô nghe được tiếng tim mình đập.
Bịch, bịch.
"Không có ở đây." Hắn thở dài, thân trên thẳng tắp, quỳ xuống sau bàn.
"Núp ở chỗ nào nhỉ? Cục cưng ngoan ngoãn của tôi." Hắn lẩm bẩm.
"Đừng nói là, núp ở trên ngăn tủ đấy chứ."
Hắn mỉm cười ngửa đầu, chậm rãi đứng thẳng, dọc theo tủ kính bò lên.
Nửa khuôn mặt bị bóng tối che khuất lộ ra trên mặt tủ, đôi mắt đen láy nghiêng qua nhìn vào đôi mắt sợ hãi của cô.
"Bò cao ghê."
"Meo, meo ~ "
"Nửa giờ nữa tôi sẽ trở lại, bé ngoan." Hắn để lại cho cô một bàn điểm tâm nhỏ, nói.
Vi Diệp có thể có một chút không gian cho riêng mình khi hắn rời đi trong thời gian ngắn.
Cô quay trở lại căn phòng nơi cô đã ở một lúc, Giang Tiêu Vũ bị cô đâm bị thương đã không còn ở đây nữa rồi, có lẽ là được "Bác sĩ" hoặc ai đó kéo đi. Có vết máu trên giường và điện thoại nằm ở góc sàn nhà.
Cô gọi 110 để báo cảnh sát.
không biết tại sao, không ai trả lời.
Cô ngồi xổm chỗ đó gọi ba lần, lâm vào vòng xoáy hoài nghi nhân sinh. Điều này là không thể.
Không có thời gian lãng phí, Vi Diệp gọi vào số điện thoại của cha mẹ mình.
Tất cả đều không thể kết nối.
"..."
Nhiễm virus sao? Cô cắn môi. Chiếc điện thoại này từng nằm trong tay Giang Mi, còn bị hắn lưu số di động của mình vào, chắc chắn hắn đã động tay động chân rồi.
Vi Diệp cất di động, đi thẳng đến phòng đọc sách.
Cô ở chỗ này một mình, không liên hệ được với bên ngoài, nên cũng cần nhiều tin tức hơn nữa.
Đã biết cha của Giang Tiêu Vũ quen biết Giang Mi. Cô hy vọng thông tin của Giang Mi sẽ có trong thư phòng của nhà họ Giang.
Trong phòng đọc có một bức tường sách, 95% trong số đó là đồ trang trí, chỉ có những kiệt tác của Trung Quốc và nước ngoài đã được bóc seal, không có dấu vết từng đọc qua.
Nhưng trừ cái đó ra, còn có một ô chứa nhiều album ảnh.
Mới vừa rồi lúc bị Giang Mi ôm tới đây thăm thú, cô đã chú ý tới điểm này. Cô nhanh chóng đi thẳng tới chỗ đó, kéo giá sách, rút album mở ra.
Ảnh chụp của Giang Tiêu Vũ, ảnh chụp của mẹ Giang Tiêu Vũ, ảnh chụp của người đàn ông có bộ dáng giống Giang Tiêu Vũ.
Cút! Những thứ này đều không có tác dụng!
Đợi đã ——
Vi Diệp lượm lại cuốn album vừa ném sang một bên.
Tấm hình này đã khá cũ, mơ hồ trở nên trắng. Người trong ảnh có bộ dáng giống với Giang Tiêu Vũ bảy tám phần, cha của cậu ta. Chiếc máy ảnh cũ đi kèm ngày tháng, tháng tám mười một năm trước, đó là giữa mùa hè.
Bối cảnh hình như là... Ngôi nhà ma còn chưa hoang phế.
"Meo ~ "
Trong hành lang mơ hồ có tiếng mèo kêu.
Tiếng mèo kêu mềm mại và tinh tế, rất sống động, y như thật.
—— Giang Mi đã trở lại!
Vi Diệp không thể tin được nửa giờ lại trôi qua nhanh như vậy.
Cô đóng album lại, nhét nó trở lại vị trí cũ, chỉ rút một tấm hình ra, nhét vào trong cuốn Tây Du Kí mới tinh.
"Miêu Miêu..." Giang Mi biết rõ cô đang ẩn nấp ở một chỗ nào đó, hơn nữa cảm thấy việc này rất thú vị, giọng điệu mỉm cười: "Tôi tới tìm em đây, cục cưng bé bỏng của tôi."
Hành lang trải thảm, hắn lặng lẽ bước đi, chỉ có giọng nói nhiễu loạn lòng người, càng ngày càng gần.
"Em núp ở chỗ nào vậy, mèo cưng."
"... Mèo ngoan, em để ý tôi nha..."
Giọng nói vang vọng trong hành lang trống trải, không có ai đáp lại, cho nên lộ ra quỷ dị.
Cửa phòng đọc sách bị đẩy ra.
"Ở chỗ này sao? Mèo con." Hắn giống như đang lầm bầm lầu bầu.
Hắn cố ý bước mạnh hai bước: "Trốn rồi sao?"
"..."
"Ở sau tấm rèm ư?"
Phần phật một tiếng, bức rèm bị kéo ra. Chẳng có gì cả, chỉ có kính, bóng tối và ánh đèn đường xuyên qua.
"Không có ở đây." Hắn mất mát nói.
Hắn xoay người: "Ở phía dưới bàn sao?"
Người đàn ông cao lớn đột nhiên quỳ xuống, bò bằng bốn chân như một con thú, cúi đầu bò sát trên sàn nhà, thò đầu xuống dưới chiếc bàn lớn và nặng trịch.
"..." Vi Diệp che mũi miệng của mình.
Mỗi lần nhìn hắn bò qua bò lại trên mặt đất, cô đều có một loại sợ hãi như nhìn thấy quái vật hiện nguyên hình.
Cô nghe được tiếng tim mình đập.
Bịch, bịch.
"Không có ở đây." Hắn thở dài, thân trên thẳng tắp, quỳ xuống sau bàn.
"Núp ở chỗ nào nhỉ? Cục cưng ngoan ngoãn của tôi." Hắn lẩm bẩm.
"Đừng nói là, núp ở trên ngăn tủ đấy chứ."
Hắn mỉm cười ngửa đầu, chậm rãi đứng thẳng, dọc theo tủ kính bò lên.
Nửa khuôn mặt bị bóng tối che khuất lộ ra trên mặt tủ, đôi mắt đen láy nghiêng qua nhìn vào đôi mắt sợ hãi của cô.
"Bò cao ghê."
"Meo, meo ~ "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất