Tù Nhân (Ngc 6334)

Chương 33: Chào Buổi Sáng

Trước Sau
Giang Mi xốc chăn lên, xuống giường đi vào phòng tắm tắm rửa.

Cô đột nhiên phát hiện, dưới háng hắn phồng lên một khối lớn, nhô cao dưới lớp quần ngủ mỏng manh.



Vi Diệp lặng lẽ đi tới cửa phòng tắm. Cô ghé vào cửa, lộ ra hai con mắt quan sát hắn.

Giấc ngủ quá mức thoải mái thả lỏng làm tê liệt độ nhạy bén của hắn, đầu óc của hắn còn đắm chìm trong tấm chăn ấm áp, bày ra một loại tư thái mờ mịt thong thả.

Áo ngủ tơ tằm màu đen phản xạ tia tơ ôn nhuận tinh tế, trải qua một đêm vật lộn ngủ say, trên đó đầy những nếp nhă, từng sợi vải dệt bị chia thành từng mảnh vảy thô ráp.

Hắn cởi cúc áo từng cái một, lộ ra làn da trắng nõn, đen trắng đối lập, ấn tượng mãnh liệt.

Da rắn bị lột rơi xuống mặt đất, mờ dần và mất đi ánh sáng. Quái vật hóa thành hình người, đi tới trong nước, làn nước trong veo thấm vào da thịt, thoải mái hóa thành dòng nước, tí tách chảy xuống uốn quanh cơ thể.

Hắn nghiêng đầu để lộ một vết thương lớn đóng vảy ở bên cổ, da thịt bị cô cắn còn chưa lành hẳn. Vết cắn trên cánh tay đã được cứu kịp thời, chỉ ở ngoài da, nên cũng lành nhanh hơn. Bị ngâm trong nước như thế này, nhất thời nhìn không ra vết thương nào mới, vết thương nào cũ.

Còn có...

Cơ quan sinh dục nhô lên một nửa dưới háng hắn...

Vi Diệp dời mắt đi, trong lòng có chút bất an.

Giang Mi đang xả dầu gội đầu, không chú ý đến cô.

Cô cúi người xuống, lặng lẽ bò đến đống quần áo kia.

Hôm nay, tên sát nhân nhạy bén và xảo quyệt đột nhiên lộ ra trạng thái chậm chạp dị thường, dường như cô đã phát hiện ra điều gì đó khác thường.



Cô mở quần áo ra.

Những chất lỏng trắng đục, gần như đông đặc này... tản ra mùi xa lạ trong chăn...

"Tránh ra, mèo hư."

Giang Mi đứng dưới vòi sen xua xua tay đuổi.

Giọt nước bắn ra, nhỏ vào mặt cô lạnh buốt.

Tắm nước lạnh vào mùa đông?

Hắn vặn nhỏ dòng nước, đưa lưng về phía cô, sống lưng rộng lớn, eo thon mông cong, hai chân thon dài, cơ thể dính đầy nước ướt át.

Sương mù lạnh lẽo tràn ngập phòng tắm càng khuếch đại tiếng thở hổn hển nhẹ nhàng của hắn, hắn khàn khàn nói: "Đừng đụng vào quần áo bẩn, ngoan nào."

Vi Diệp rút tay về, lui về phía sau, đi ra khỏi cửa phòng tắm.

Ngón tay hắn siết chặt, cọ xát lên xuống dọc theo ống nước lạnh lẽo, động tác mơ hồ, đầu ngón tay trắng bệch.

“Cũng đừng nhìn tôi.” Hắn nhẹ giọng nói.

Dưới cái nhìn của cô, nước lạnh không có tác dụng.

Giang Mi nghiêng người nhẹ sang, quay đầu lại kiểm tra cô có làm theo lời hắn hay không. Cô trốn ở cửa, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn lén.

Vi Diệp nhìn thấy bộ phận có hơi lộ ra ngoài vì nó nghiêng sang một bên, vật kia trở nên... Cực kỳ khoa trương.

Trong đầu cô đột nhiên toát ra một câu.

Giang Mi động dục rồi.



"A..." Hắn mơ hồ rên rỉ, có chút ảo não: “Em... Em đúng là một cô nhóc hư hỏng."

Hắn cúi xuống ngang tầm mắt với cô, bởi vì thay đổi tư thế, cơ bụng dịch chuyển theo, hô hấp căng thẳng.

Yết hầu hắn lăn lộn, giọng nói ẩm ướt: "- - Không nghe lời.”

Ngực Vi Diệp căng thẳng, đóng sầm cửa phòng tắm lại.

Cô mặc quần áo vào chạy trốn lên phòng làm việc trên tầng hai, trốn ba mươi phút.

Giang Mi mang theo một thân hơi nước đẩy cửa ra: "Mèo con.”

Vẫn là tên biến thái như xưa, cũng coi như khôi phục bình thường.

Vi Diệp thở phào nhẹ nhõm.

Lại thấy trong tay hắn xách theo một cái túi, hắn đổ hết đồ đạc bên trong lên bàn sách.

Quần áo lông lá rất khoa trương.

Còn có - - băng đô tai mèo, găng tay cho mèo, đuôi mèo.

“Meo...” Hắn kéo cô từ dưới gầm bàn ra, bề ngồi lên mặt bàn, mút mạnh một cái vào sống mũi cô.

Hai má và môi hắn đều lạnh lẽo, trên người tỏa ra khí lạnh.

Cô lấy mu bàn tay lau chỗ hắn đã hôn.

Giang Mi nói: "Nào, mèo ngoan, tôi giúp em đeo cái đuôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau