Chương 36: Quay Về
Giang Mi đang ngáp, buồn ngủ nhìn con mèo nhỏ trong camera, chờ đợi hành động của cô.
Hắn vươn tay về phía màn hình, vẽ lên hư không. Tai trắng, đuôi trắng, tóc đen, giày đen.
Mèo con cực kỳ nhạy cảm, đứng đó vài giây rồi chạy ra ngoài.
“Mèo hư...” Hắn tựa lưng vào ghế, tắt phần mềm điều khiển từ xa kia đi.
Đạp một chân xuống mặt đất, hắn làm ghế dựa xoay tròn một vòng, thì thào tự nói: "Bé con ngốc nghếch."
Vi Diệp ra khỏi trung tâm mua sắm, đứng ở ven đường mượn điện thoại của người qua đường.
Cô đã báo cảnh sát.
“Giết người? Không có người đàn ông trung niên nào trong cơ sở dữ liệu người mất tích tại địa phương khớp với mô tả của cô."
“Đánh bom? Sau khi các chuyên gia điều tra, người ta đã xác nhận rằng đó là do dây điện và ống dẫn gas lâu năm đã bị hư hỏng trong một thời gian dài."
"Sự cố mất điện đột ngột trong trung tâm mua sắm đã được báo cảnh sát, và họ sẽ đến hiện trường trong vòng mười phút để duy trì trật tự."
“Giang Mi? Không tìm ra tên tội phạm đang lẩn trốn nào có tên này...”
Không chỉ có người nghe điện thoại, ngay cả người qua đường cho cô mượn điện thoại nhìn vẻ mặt của cô cũng trở nên khác thường, cho rằng cô là loại thiếu niên ngốc nghếch gọi cảnh sát giả để thu hút sự chú ý của người khác.
Vi Diệp khó khăn nuốt vào câu "Tôi bị giam cầm".
Cô đang đứng đây, tự do, nguyên vẹn, không bị tổn hại gì.
... Chuyện gì thế này, sao trông cô cứ như đang ăn nói bậy bạ, bị khùng bị điên?
Người qua đường vội vã đón xe rời đi, cô trả lại điện thoại di động.
Vi Diệp muốn về nhà, nhưng cô không dám về nhà, sợ dẫn quỷ vào nhà.
Quan trọng nhất là, cô không chắc người trong nhà sẽ bảo vệ cô, hay là... buông tha cô.
Cô sợ cha mẹ sẽ bị Giang Mi giết chết, cô càng sợ cha cô sẽ nói ra câu câu nói kia - - Tại sao "Hắn" chỉ bắt nạt mỗi mày?
Cô quay đầu nhìn về phía trung tâm mua sắm đã mất điện.
Trách không được.
Trách không được Giang Mi vẫn ung dung bảo cô tìm hắn, bởi vì cô đúng thật không còn chỗ để đi.
Loại trung tâm mua sắm này có khoảng cách ngang và dọc lớn, cửa sổ gần như vô dụng, bị chặn bởi nhiều vách ngăn, hoàn toàn dựa vào ánh đèn chiếu sáng, ngay cả khi mất điện vào ban ngày, bên trong cũng sẽ tối tăm.
Hệ thống thông gió cũng ngừng hoạt động, một khi cửa sập xuống, nó ngột ngạt và tối tăm như một cỗ quan tài sống.
- Hắn chết đi.
Hắn chết rồi.
Vi Diệp quay đầu lại.
Cánh cửa ra vào bình thường đã bị cửa lớn đóng kín, cô tìm được lối thoát hiểm bèn chui vào.
Thang máy đã ngừng hoạt động, một số người vẫn giữ được sự tỉnh táo của họ đã làm theo hướng dẫn của nhân viên an ninh, vọt ra từ lối thoát hiểm, chen chúc chật ních.
Đèn khẩn cấp ở lối thoát hiểm sáng lên, là ánh sáng màu xanh lá cây u ám quỷ dị.
Trong đám người đông dày, tất cả mọi người đều tái nhợt, họ di chuyển xuống cầu thang như đang đuổi theo xác chết, trên tay cầm điện thoại di động với đèn pin, trông rất kỳ quái, chói mắt vô cùng.
Bản năng của con người là rời bỏ một không gian khép kín và tối tăm.
Vi Diệp đi theo hướng ngược lại.
“Ai! Đi xuống dưới!”
“Cô làm gì vậy? Mau đi ra ngoài.”
Có người hô lên khi bị cô va phải.
“Làm rớt đồ gì à? Hôm khác quay lại lấy đi?” Có người khuyên cô.
Để khi khác?
Vi Diệp nghĩ thầm, không thể được.
Hôm nay cô sẽ lấy mạng Giang Mi.
Cô phát hiện mình rất giỏi ăn cắp, chen qua chen lại, cô lấy được mấy cái bật lửa từ những người có mùi thuốc lá trên người.
Tránh thoát sự xua đuổi của bảo vệ, cô mò mẫm tìm vài bình áp suất từ một quầy không có người giám sát.
Mở tủ cứu hỏa ra, bên trong là một bình chữa cháy nitơ lỏng và một chiếc rìu chữa cháy có thể đập vỡ cửa ra vào và cửa sổ.
Cho dù Giang Mi chỉ dùng một tay, Vi Diệp cũng không thể đánh bại hắn.
Nhưng da thịt con người mỏng manh, sinh mệnh yếu ớt, hắn chẳng qua chỉ là thân thể phàm thai mà thôi.
Bình chữa cháy nitơ lỏng có thể gây tê cóng, và ngọn lửa cộng với bật lửa và bình áp suất sẽ gây ra một vụ nổ. Làm cho hắn chậm chạp, đập nát đầu hắn, rồi nổ tung đốt cháy, hủy hoại xác chết.
Tuyệt vời nhất là, hôm nay cúp điện, không có camera giám sát, cô muốn làm gì thì làm, giống như Giang Mi đã làm hết chuyện xấu mà không để lại bất kỳ bằng chứng nào.
Đèn khẩn cấp màu xanh nhạt, chiếu sáng đôi mắt cô và phản chiếu mơ hồ trên kính, giống như một con mèo đang mỉm cười kỳ lạ trong bóng tối.
Cô đặt bình áp suất và bật lửa dùng để tiêu hủy xác chết ở bên ngoài, đẩy cửa phòng giám sát ra.
“Tôi sắp ngủ rồi.” Giang Mi đưa lưng về phía cô thở dài: “Mèo con.”
Hắn vươn tay về phía màn hình, vẽ lên hư không. Tai trắng, đuôi trắng, tóc đen, giày đen.
Mèo con cực kỳ nhạy cảm, đứng đó vài giây rồi chạy ra ngoài.
“Mèo hư...” Hắn tựa lưng vào ghế, tắt phần mềm điều khiển từ xa kia đi.
Đạp một chân xuống mặt đất, hắn làm ghế dựa xoay tròn một vòng, thì thào tự nói: "Bé con ngốc nghếch."
Vi Diệp ra khỏi trung tâm mua sắm, đứng ở ven đường mượn điện thoại của người qua đường.
Cô đã báo cảnh sát.
“Giết người? Không có người đàn ông trung niên nào trong cơ sở dữ liệu người mất tích tại địa phương khớp với mô tả của cô."
“Đánh bom? Sau khi các chuyên gia điều tra, người ta đã xác nhận rằng đó là do dây điện và ống dẫn gas lâu năm đã bị hư hỏng trong một thời gian dài."
"Sự cố mất điện đột ngột trong trung tâm mua sắm đã được báo cảnh sát, và họ sẽ đến hiện trường trong vòng mười phút để duy trì trật tự."
“Giang Mi? Không tìm ra tên tội phạm đang lẩn trốn nào có tên này...”
Không chỉ có người nghe điện thoại, ngay cả người qua đường cho cô mượn điện thoại nhìn vẻ mặt của cô cũng trở nên khác thường, cho rằng cô là loại thiếu niên ngốc nghếch gọi cảnh sát giả để thu hút sự chú ý của người khác.
Vi Diệp khó khăn nuốt vào câu "Tôi bị giam cầm".
Cô đang đứng đây, tự do, nguyên vẹn, không bị tổn hại gì.
... Chuyện gì thế này, sao trông cô cứ như đang ăn nói bậy bạ, bị khùng bị điên?
Người qua đường vội vã đón xe rời đi, cô trả lại điện thoại di động.
Vi Diệp muốn về nhà, nhưng cô không dám về nhà, sợ dẫn quỷ vào nhà.
Quan trọng nhất là, cô không chắc người trong nhà sẽ bảo vệ cô, hay là... buông tha cô.
Cô sợ cha mẹ sẽ bị Giang Mi giết chết, cô càng sợ cha cô sẽ nói ra câu câu nói kia - - Tại sao "Hắn" chỉ bắt nạt mỗi mày?
Cô quay đầu nhìn về phía trung tâm mua sắm đã mất điện.
Trách không được.
Trách không được Giang Mi vẫn ung dung bảo cô tìm hắn, bởi vì cô đúng thật không còn chỗ để đi.
Loại trung tâm mua sắm này có khoảng cách ngang và dọc lớn, cửa sổ gần như vô dụng, bị chặn bởi nhiều vách ngăn, hoàn toàn dựa vào ánh đèn chiếu sáng, ngay cả khi mất điện vào ban ngày, bên trong cũng sẽ tối tăm.
Hệ thống thông gió cũng ngừng hoạt động, một khi cửa sập xuống, nó ngột ngạt và tối tăm như một cỗ quan tài sống.
- Hắn chết đi.
Hắn chết rồi.
Vi Diệp quay đầu lại.
Cánh cửa ra vào bình thường đã bị cửa lớn đóng kín, cô tìm được lối thoát hiểm bèn chui vào.
Thang máy đã ngừng hoạt động, một số người vẫn giữ được sự tỉnh táo của họ đã làm theo hướng dẫn của nhân viên an ninh, vọt ra từ lối thoát hiểm, chen chúc chật ních.
Đèn khẩn cấp ở lối thoát hiểm sáng lên, là ánh sáng màu xanh lá cây u ám quỷ dị.
Trong đám người đông dày, tất cả mọi người đều tái nhợt, họ di chuyển xuống cầu thang như đang đuổi theo xác chết, trên tay cầm điện thoại di động với đèn pin, trông rất kỳ quái, chói mắt vô cùng.
Bản năng của con người là rời bỏ một không gian khép kín và tối tăm.
Vi Diệp đi theo hướng ngược lại.
“Ai! Đi xuống dưới!”
“Cô làm gì vậy? Mau đi ra ngoài.”
Có người hô lên khi bị cô va phải.
“Làm rớt đồ gì à? Hôm khác quay lại lấy đi?” Có người khuyên cô.
Để khi khác?
Vi Diệp nghĩ thầm, không thể được.
Hôm nay cô sẽ lấy mạng Giang Mi.
Cô phát hiện mình rất giỏi ăn cắp, chen qua chen lại, cô lấy được mấy cái bật lửa từ những người có mùi thuốc lá trên người.
Tránh thoát sự xua đuổi của bảo vệ, cô mò mẫm tìm vài bình áp suất từ một quầy không có người giám sát.
Mở tủ cứu hỏa ra, bên trong là một bình chữa cháy nitơ lỏng và một chiếc rìu chữa cháy có thể đập vỡ cửa ra vào và cửa sổ.
Cho dù Giang Mi chỉ dùng một tay, Vi Diệp cũng không thể đánh bại hắn.
Nhưng da thịt con người mỏng manh, sinh mệnh yếu ớt, hắn chẳng qua chỉ là thân thể phàm thai mà thôi.
Bình chữa cháy nitơ lỏng có thể gây tê cóng, và ngọn lửa cộng với bật lửa và bình áp suất sẽ gây ra một vụ nổ. Làm cho hắn chậm chạp, đập nát đầu hắn, rồi nổ tung đốt cháy, hủy hoại xác chết.
Tuyệt vời nhất là, hôm nay cúp điện, không có camera giám sát, cô muốn làm gì thì làm, giống như Giang Mi đã làm hết chuyện xấu mà không để lại bất kỳ bằng chứng nào.
Đèn khẩn cấp màu xanh nhạt, chiếu sáng đôi mắt cô và phản chiếu mơ hồ trên kính, giống như một con mèo đang mỉm cười kỳ lạ trong bóng tối.
Cô đặt bình áp suất và bật lửa dùng để tiêu hủy xác chết ở bên ngoài, đẩy cửa phòng giám sát ra.
“Tôi sắp ngủ rồi.” Giang Mi đưa lưng về phía cô thở dài: “Mèo con.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất