Tù Nhân (Ngc 6334)

Chương 39: Gara 

Trước Sau
Giang Mi không chết.

Nhiệt khí, những mảnh vỡ, khói, lửa.

Và lần đầu tiên, Vi Diệp cảm nhận được một cơn đau âm ỉ như vậy xâm nhập sâu vào các cơ quan nội tạng.

Hắn xách theo sau gáy của cô, từ phòng giám sát đi xuống, đi đến gara ngầm.

Gara ngầm lạnh lẽo không chịu nổi, đèn khẩn cấp phát ra ánh sáng xanh mờ nhạt, chân cô lê lết trên mặt đất, mài đôi bốt mòn rách.

Dường như cô nghe thấy thời gian trôi qua trong hơi thở của hắn.

Tíc tắc, tíc tắc, tíc tắc.

Giữa mái tóc đen bù xù, cô lộ ra một con mắt. 

Mùi máu tanh nồng nặc và mùi cháy khét bao trùm lấy cô, Giang Mi kéo tóc cô, đè cô nằm sấp trước mui xe.

Máu trên cánh tay hắn chảy đến đầu ngón tay, làm ướt tóc cô, thấm ướt da đầu cô.

Thật đáng tiếc.

Cô dường như bị chứng mất trí nhớ cực kỳ ngắn hạn, chỉ nhớ là đáng tiếc, nhưng không biết tại sao lại đáng tiếc.

Cô vươn tay phải ra, nắm chặt cần gạt nước, cố gắng leo lên.

Người đàn ông phía sau dùng sức kéo cô lại.

Váy ngắn bị cháy xém ở rìa và cuộn lên quanh eo cô, cái đuôi của cô đã bị đốt cháy gần hết, lộ ra phần xương bị cháy, giống như một bộ xương đáng thương, được nhét cứng vào quần lót của cô.

Gara ngầm trống trải chứa đầy xe tĩnh mịch, không thể lái ra ngoài vì mất điện, dừng ở chỗ này.

Giống như những chiếc quan tài nhỏ ngừng hoạt động, được sắp xếp ngay ngắn, im lặng quan sát.

Giang Mi bỗng nhiên nắm tóc cô, khiến cô xoay mặt qua. Hắn gọi cô: "Vi Diệp.”



Cô bị ép ngửa đầu, mở to hai mắt, ánh mắt tan rã tập trung vào ánh sáng rực rỡ.

Đúng lúc này, côn thịt thô dài cuồng bạo cắm vào.

Cô theo bản năng kêu lên đau đớn.

Bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng máu dồn dập, hòa lẫn với tiếng thở của dã thú.

Khung cảnh trống rỗng vang vọng hồi âm, hắn ấn đầu cô thật mạnh vào mui xe, sườn mặt của cô áp vào tấm sắt lạnh lẽo bóng loáng, mặt bị năm ngón tay của hắn ép đến biến dạng, sung huyết phiếm hồng.

Cây gậy thịt cứng rắn từ phía sau cô đâm vào, từng chút phá vỡ hành lang trơn nhẵn thít chặt, lục phủ ngũ tạng đều bị đẩy dời vị trí. Cô thở hổn hển không kiềm chế được.

Bốp.

Hắn đánh một cái vào mông cô, thịt mềm núng nính, cảm giác đau đớn khiến hành lang theo bản năng kẹp chặt, tay của cô từ trên cần gạt nước trượt xuống, năm ngón tay gập lại, móng tay cào lên mui xe phát ra âm thanh chói tai.

Giang Mi đứng ở phía sau cô, một tay ấn đầu cô, rên rỉ sâu mà dài.

Máu từ trên trán của hắn chảy xuống, một dường máu đen đỏ chảy vào mắt, nhuộm đỏ mắt trái của hắn. Trên mặt hắn có vết máu trầy da, bộ dáng như quỷ vừa đáng sợ vừa ma quái, trong mắt dâng lên dục vọng.

Hắn cảnh cáo cô: "Thả lỏng ra.”

Giọng hắn khàn khàn đến gần như xé rách, khiến người ta run rẩy.

“...” Vi Diệp hoảng hốt nằm ở đó.

Giết hắn.

Đâm vào, lại đâm vào, phảng phất như không có điểm kết thúc, phảng phất như có một con rắn lửa từ địa ngục, vọt vào bụng cô.

bụng dưới nóng bừng, nghiến răng nghiến lợi, cắn xé, chà đạp... Cả người cô phát run, hai chân mềm nhũn treo trên mặt đất, toàn bộ chỉ dựa vào điểm dính liền với hắn chống đỡ mới không trượt xuống.

Giang Mi lại đánh vào mông cô một cái, đề nghị: "Kêu.”

Cô khóc nức nở vì thứ gì đó quấn chặt cơ thể.

Thanh âm dài mà mị, vừa mềm vừa tinh tế, phảng phất như một con mèo cầu xin lòng thương xót.



“- - Đừng.”

Hắn đột nhiên đổi giọng, đè nặng lên lưng cô, thở hổn hển che miệng cô: "Đừng lên tiếng, đừng kêu."

Lưng bị hắn đè như vậy, đau đến mức Vi Diệp lớn tiếng rên rỉ, nghẹt thở trong lòng bàn tay hắn: "Buông ra, cút!"

Hắn bảo cô gọi tên hắn, đánh thức hắn, cô nhất định phải gọi meo meo.

Là đứa bé của hắn, cũng là mèo của hắn.

Giang Mi nắm chặt tóc cô, buông ra, lại siết chặt.

Mạch máu trên trán hắn đang nhảy lên, máu tràn qua mắt, từ khóe mắt nhỏ ra, một vết đỏ giống như huyết lệ dữ tợn.

“Em kẹp tôi chặt quá…”

Hắn thấp giọng thì thào, nắm lấy tóc cô, nâng đầu cô lên. Cô miễn cưỡng chống đỡ, thịt mềm trong cơ thể nhúc nhích siết chặt hắn, không ngừng mút.

Đáng yêu gấp bội, thích gấp bội - - hắn thật sự chịu không nổi...

... Muốn đập mạnh đầu cô xuống.

Hắn muốn nghe được tiếng cô kêu thê lương thảm thiết, nhìn thấy đầu cô vỡ nát, để lòng bàn tay thấm đầy dòng máu ngọt ngào và ấm áp.

Dập tắt cô, để cho cô lóe lên những màu sắc rực rỡ nhất trong giây lát, sau đó lụi tàn...

“Em nha...” Giọng hắn run rẩy.

Cô đã vượt khỏi giới hạn an toàn, đồng thời cho hắn quá nhiều kích thích trong một lần.

Tình hình hơi mất kiểm soát.

Máu trên mặt Giang Mi chảy xuống trán cô, đầu lưỡi ngứa ngáy, nhìn cô chằm chằm, khàn khàn thở ra: " Hỏng rồi... sẽ chết..."

... Giết cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau