Tù Nhân (Ngc 6334)

Chương 40: Mèo Cháy

Trước Sau
Đau đớn dần dần biến mất, tiếng thở hổn hển của Giang Mi áp vào sau gáy cô, hắn đang cắn da thịt bị phỏng trên lưng cô, ngón tay luồn vào tóc cô, vuốt ve sau gáy cô hết lần này đến lần khác, tham lam cuồng nhiệt.

Hắn đang ăn thịt cô.

Hắn sẽ giết cô.

Không muốn chết... Phải nghĩ cách...

Thần kinh căng thẳng nhiều ngày vì thể lực cạn kiệt nên thả lỏng xuống, giống như dây cao su bị rách mất đi tính đàn hồi, rốt cuộc không thể trở lại trạng thái ban đầu được nữa, đầu óc Vi Diệp cực kì trì độn, nghĩ không ra biện pháp gì.

Gara ngầm trước mắt càng ngày càng tối, mãi cho đến khi chúng biến thành một màu đen như mực, trong bóng tối lại tuôn ra màu trắng xóa, giống như một chiếc TV cũ không có tín hiệu hơn mười năm trước.

Hắn ra vào thật sâu trong cơ thể cô, giống như muốn đập nát lục phủ ngũ tạng của cô, xe dưới thân bị đâm hơi lay động, lốp xe kẽo kẹt rung động.

Ý thức dần dần mơ hồ, cô miễn cưỡng gọi hắn: "Giang Mi... Mẹ..."

Mẹ...

Không thể về nhà, không muốn về nhà, cô không có nhà.

Nhưng trái tim và lý trí của cô mâu thuẫn với nhau, khi cô sắp chết, bản năng trỗi dậy.

Ý thức của Vi Diệp dần dần mơ hồ, ăn nói lảm nhảm: "Tôi muốn về nhà...”

Hắn dừng lại, hít một hơi thật sâu, côn thịt trong thân thể cô đâm chọc lung tung.

Phải mất một lúc lâu, hắn mới vòng một tay qua cổ cô và mút bên môi cô. 



Hắn đè nén nói: "Mèo ngoan, mẹ ở đây, đây là nhà của con..."

Cuối cùng cô cũng ngất đi.

*

Khi tỉnh dậy, trời đã chạng vạng.

Ánh mặt trời lặn chiếu qua cửa sổ, là màu hồng phấn xen vàng.

Phải mất một lúc Vi Diệp mới nhận ra mình đã trở lại lồng giam.

Cô nằm úp sấp trên giường, không mặc quần áo, trên lưng đắp thuốc.

Điện thoại di động đang chỉnh chế độ rảnh tay được đặt trên bàn cách đó không xa, kêu la ầm ĩ.

Phải mất một lúc cô mới hiểu rằng người trên điện thoại đang nói tiếng phổ thông  tiêu chuẩn, bên kia là cha của Giang Tiêu Vũ, đang nói: "Tôi đã làm theo lời cậu nói, sáng mai chín giờ cậu có thể gặp bọn họ. Giang Mi, năm đó cậu là con trai độc nhất trong nhà, nhưng đã mười một năm rồi, chuyện cậu khư khư nắm chặt đã sớm xuống mồ..."

“Mèo của tôi tỉnh rồi.” Giang Mi đột nhiên ngắt lời ông ta, cúp máy.

Vi Diệp vừa động đậy, liền đau đến không ngừng hít khí lạnh.

"Mèo con của tôi... biến thành mèo nhỏ cháy xém."

Hắn quỳ một gối trước giường cô, ghé vào bên mặt cô, ngang tầm mắt với cô.

Thái dương và má phải của hắn có hai vết trầy xước đã được khử trùng, cũng không nghiêm trọng, ngược lại chúng nhìn giống như cố ý trang điểm hiệu ứng đặc biệt để tăng thêm màu sắc cho vẻ ngoài của hắn, sắc mặt của hắn vô cùng tốt, tuyệt không bị thương uể oải.



Cô nhíu mày, cẩn thận quan sát hắn.

Quần áo đã được che kín, cô không thể nhìn thấy trên người hắn có vết thương hay không. Cổ áo giống như lộ ra một đoạn băng gạc trắng như tuyết...

Tốt nhất bị nghiêm trọng lên, Vi Diệp không thể chịu đựng được việc hắn "bình an vô sự".

Cô mong mỏi hắn chết đi, mong mỏi hắn bị thương, đến nỗi cô thậm chí còn không thèm để ý đến chuyện bị xâm phạm trong lòng.

“Sao mặt con mèo con lại nhăn nheo như quả cam xấu xí vậy?” Hắn vuốt ve đầu, vò rối tóc cô.

Tay chân Vi Diệp dùng sức, lảo đảo đứng lên, toàn thân đau đớn dữ dội, gần như ngã quỵ.

Giang Mi lợi dụng tình huống trèo lên giường ngồi xuống, ôm lấy cô, để cô nằm ngang trên đùi hắn.

“Ngoan quá.” Hắn khen.

Vi Diệp quay đầu nhìn lưng mình. Không nhìn thấy gì, cô chỉ thấy trên vai có những vết phồng rộp sáng bóng.

Giang Mi nắm lấy cổ tay của cô, đưa lên miệng hôn một cái: "Móng vuốt nhỏ cố gắng chống đỡ, thật đáng yêu... Đừng lo lắng, vết bỏng cỡ này nửa tháng là khỏi."

Cô ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn xòe năm ngón tay ra, vuốt ve từ đầu tới đuôi như có như không, dịu dàng nói: "Đáng thương, bảo bối mèo của tôi..."

Loại biểu hiện biến thái như thường này, cùng bộ dáng ngày hôm qua như hai người khác nhau. Vi Diệp hoài nghi hắn có hai loại hình thức, hình thức nghiện mèo, và hình thức tình dục cuồng sát, ở giữa có một đường "Giới hạn tốc độ", một khi vượt qua ranh giới, nó sẽ được chuyển đổi ngay lập tức.

Giang Mi cầm hai hộp thuốc mỡ trên bàn lên, đặt ở trong tay cho cô xem: "Nên bôi thuốc rồi, mèo con, em chọn cái nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau