Chương 47: Người Tốt
Vi Diệp không mang theo điện thoại di động bên người, bởi vì điện thoại di động của cô từng bị Giang Mi chạm vào, cô lo lắng sẽ bị định vị.
Trong túi quần cô là tiền giấy thuận tay lấy ra từ trong phòng Giang Tiêu Vũ, bước đi trên đường rìa thành phố.
Không có phương hướng, không có mục đích, không có chỗ tránh nạn, không có nhà.
Người đi ngang qua luôn có lòng tốt.
"Cháu xảy ra chuyện gì vậy?" Một người phụ nữ trung niên đỗ xe ở bên người cô: "Bị người ta lừa à?"
Nhìn cô từ đầu đến chân.
Vi Diệp ăn mặc rất quái lạ, giầy thể thao, quần thể thao, bên trong là lộ lưng đai đeo, áo hai dây hở lưng và áo khoác đồng phục mỏng khoác lỏng lẻo bên ngoài.
Trời đang có tuyết rơi rất nhiều.
Giống như một đứa trẻ trốn thoát sau khi bị tấn công tình dục.
"Cô đưa cháu tới cục cảnh sát." Người đó có lòng nói: "Số điện thoại của cha mẹ cháu là bao nhiêu?"
Người ở cục cảnh sát sẽ đưa cô về nhà, người nhà sẽ đưa cô cho Giang Mi.
Chẳng có nghĩa gì.
Vi Diệp chạy như điên né tránh sự quan tâm.
"Đừng chạy! Cô bé này!" Người phụ nữ đạp chân ga theo sau: "Quay lại và lên xe! Không nói cho ba mẹ cháu, đừng sợ bọn họ đánh cháu..."
Đánh cô...
Vì tránh né, cô xông thẳng vào vành đai xanh trong cơn hốt hoảng.
Lá cây quật vào mặt, cô chạy chân nam đá chân chiêu bên trong bóng râm ẩn hiện.
Cha mẹ của cô chưa bao giờ đánh cô. Họ sẽ chỉ lý luận với cô. Nói rất nhiều, rất nhiều, có cái hữu ích, có cái vô dụng, có thật có giả, có lý lẽ buồn nôn.
Cô nghe đủ rồi.
Trên đời này căn bản không có lý lẽ gì, những lời khen ngợi và coi thường, tất cả đều xuất phát từ lợi ích cá nhân, giống như trong rừng rậm nguyên thủy, kẻ mạnh là con người, và kẻ yếu giống như mèo.
"Tinh tinh."
Trong căn phòng đèn đuốc sáng trưng nào đó, tiếng thông báo của điện thoại di động vang lên.
"Hả?" Sự buồn chán và thất vọng kéo dài hai ba tiếng đồng hồ trong nháy mắt được thay thế bằng sự phấn khích kỳ lạ.
Màn hình điện thoại di động sáng lên, điểm định vị đang di chuyển, từ nhà họ Giang thuận theo đường chạy ra xa, đột nhiên chuyển làn đường theo chiều ngang, chạy vào khu vực không có đường.
Giang Mi cúi đầu hôn lên con trỏ kia một cái, khẽ cười nói: "Em đi đâu vậy? Mèo con."
Vi Diệp chạy trốn như một người điên, trên mặt bị nhánh cây quệt xước, bỏ chạy mất mười phút mới đến được một con đường khác. Cô vẫy tay dừng một chiếc taxi.
"Đi đâu?" Nữ tài xế nhìn chằm chằm vào bộ dáng xấu hổ của cô qua gương chiếu hậu: "Đi đồn cảnh sát à?"
Mọi người đều nghĩ cô cần giúp đỡ, cô thảm hại tới như vậy sao?
"Không." Vi Diệp sờ bên mặt, một tay máu, bị cành cây cào xước.
Cô hắng giọng, nói: "Đi đến trấn L, đường Giang Đê.”
Lái xe chất vấn: "Khuya thế này, em đến bờ sông làm gì —— "
... Người có lòng tốt không biết rõ tình hình, không trợ giúp cô được.
Cô không có thời gian.
Vi Diệp thêu dệt một câu chuyện: "Cha và mẹ kế của em đánh em, bọn họ không cho em đi học. Em muốn tới nhà mẹ em, nhà mẹ em ở đó."
"..." Lái xe không nói tiếp nữa, đạp chân ga một cách quyết đoán.
Cô thấy cảnh vật ven đường nhanh chóng lui về phía sau, lái xe rất nhanh, tài xế vượt qua tốc độ giới hạn, muốn nhanh chóng cứu cô.
Tuyết càng lúc càng nhiều, bay lả tả giống như lông vụn, cần gạt nước đang loay hoay quét sạch tuyết, phát ra âm thanh ọp ẹp.
Nhưng hai tay cô run rẩy vô cớ.
Vì giảm bớt lo nghĩ, cô lấy tiền trong túi quần ra, trải ra từng tờ một.
Một trăm, hai trăm, ba trăm... Tổng cộng là một nghìn bảy.
Lái xe đang nhìn cô, Vi Diệp giải thích: "Đây là tiền em trộm."
Lái xe nghe vậy nhẹ gật đầu, khen ngợi: "Em còn rất thông minh."
Cô cười chua xót.
Ánh sáng chói lóa đột nhiên chiếu vào cửa sổ phía sau xe, chiếu thẳng vào sau xe taxi.
Lái xe nheo mắt lại: "Sao lại bật đèn pha kia chứ..."
Vi Diệp nghiêng đầu, ngọn đèn làm cô bị chói không mở nổi mắt.
Đằng sau là một chiếc xe con màu đen, nửa trên khuôn mặt của người tài xế ẩn trong bóng tối, nhưng mà... Khóe miệng của gã nhướng lên.
Gã tới càng ngày càng gần, mỉm cười với cô.
"—— Bang!" Một cú va chạm đinh tai nhức óc.
Trong túi quần cô là tiền giấy thuận tay lấy ra từ trong phòng Giang Tiêu Vũ, bước đi trên đường rìa thành phố.
Không có phương hướng, không có mục đích, không có chỗ tránh nạn, không có nhà.
Người đi ngang qua luôn có lòng tốt.
"Cháu xảy ra chuyện gì vậy?" Một người phụ nữ trung niên đỗ xe ở bên người cô: "Bị người ta lừa à?"
Nhìn cô từ đầu đến chân.
Vi Diệp ăn mặc rất quái lạ, giầy thể thao, quần thể thao, bên trong là lộ lưng đai đeo, áo hai dây hở lưng và áo khoác đồng phục mỏng khoác lỏng lẻo bên ngoài.
Trời đang có tuyết rơi rất nhiều.
Giống như một đứa trẻ trốn thoát sau khi bị tấn công tình dục.
"Cô đưa cháu tới cục cảnh sát." Người đó có lòng nói: "Số điện thoại của cha mẹ cháu là bao nhiêu?"
Người ở cục cảnh sát sẽ đưa cô về nhà, người nhà sẽ đưa cô cho Giang Mi.
Chẳng có nghĩa gì.
Vi Diệp chạy như điên né tránh sự quan tâm.
"Đừng chạy! Cô bé này!" Người phụ nữ đạp chân ga theo sau: "Quay lại và lên xe! Không nói cho ba mẹ cháu, đừng sợ bọn họ đánh cháu..."
Đánh cô...
Vì tránh né, cô xông thẳng vào vành đai xanh trong cơn hốt hoảng.
Lá cây quật vào mặt, cô chạy chân nam đá chân chiêu bên trong bóng râm ẩn hiện.
Cha mẹ của cô chưa bao giờ đánh cô. Họ sẽ chỉ lý luận với cô. Nói rất nhiều, rất nhiều, có cái hữu ích, có cái vô dụng, có thật có giả, có lý lẽ buồn nôn.
Cô nghe đủ rồi.
Trên đời này căn bản không có lý lẽ gì, những lời khen ngợi và coi thường, tất cả đều xuất phát từ lợi ích cá nhân, giống như trong rừng rậm nguyên thủy, kẻ mạnh là con người, và kẻ yếu giống như mèo.
"Tinh tinh."
Trong căn phòng đèn đuốc sáng trưng nào đó, tiếng thông báo của điện thoại di động vang lên.
"Hả?" Sự buồn chán và thất vọng kéo dài hai ba tiếng đồng hồ trong nháy mắt được thay thế bằng sự phấn khích kỳ lạ.
Màn hình điện thoại di động sáng lên, điểm định vị đang di chuyển, từ nhà họ Giang thuận theo đường chạy ra xa, đột nhiên chuyển làn đường theo chiều ngang, chạy vào khu vực không có đường.
Giang Mi cúi đầu hôn lên con trỏ kia một cái, khẽ cười nói: "Em đi đâu vậy? Mèo con."
Vi Diệp chạy trốn như một người điên, trên mặt bị nhánh cây quệt xước, bỏ chạy mất mười phút mới đến được một con đường khác. Cô vẫy tay dừng một chiếc taxi.
"Đi đâu?" Nữ tài xế nhìn chằm chằm vào bộ dáng xấu hổ của cô qua gương chiếu hậu: "Đi đồn cảnh sát à?"
Mọi người đều nghĩ cô cần giúp đỡ, cô thảm hại tới như vậy sao?
"Không." Vi Diệp sờ bên mặt, một tay máu, bị cành cây cào xước.
Cô hắng giọng, nói: "Đi đến trấn L, đường Giang Đê.”
Lái xe chất vấn: "Khuya thế này, em đến bờ sông làm gì —— "
... Người có lòng tốt không biết rõ tình hình, không trợ giúp cô được.
Cô không có thời gian.
Vi Diệp thêu dệt một câu chuyện: "Cha và mẹ kế của em đánh em, bọn họ không cho em đi học. Em muốn tới nhà mẹ em, nhà mẹ em ở đó."
"..." Lái xe không nói tiếp nữa, đạp chân ga một cách quyết đoán.
Cô thấy cảnh vật ven đường nhanh chóng lui về phía sau, lái xe rất nhanh, tài xế vượt qua tốc độ giới hạn, muốn nhanh chóng cứu cô.
Tuyết càng lúc càng nhiều, bay lả tả giống như lông vụn, cần gạt nước đang loay hoay quét sạch tuyết, phát ra âm thanh ọp ẹp.
Nhưng hai tay cô run rẩy vô cớ.
Vì giảm bớt lo nghĩ, cô lấy tiền trong túi quần ra, trải ra từng tờ một.
Một trăm, hai trăm, ba trăm... Tổng cộng là một nghìn bảy.
Lái xe đang nhìn cô, Vi Diệp giải thích: "Đây là tiền em trộm."
Lái xe nghe vậy nhẹ gật đầu, khen ngợi: "Em còn rất thông minh."
Cô cười chua xót.
Ánh sáng chói lóa đột nhiên chiếu vào cửa sổ phía sau xe, chiếu thẳng vào sau xe taxi.
Lái xe nheo mắt lại: "Sao lại bật đèn pha kia chứ..."
Vi Diệp nghiêng đầu, ngọn đèn làm cô bị chói không mở nổi mắt.
Đằng sau là một chiếc xe con màu đen, nửa trên khuôn mặt của người tài xế ẩn trong bóng tối, nhưng mà... Khóe miệng của gã nhướng lên.
Gã tới càng ngày càng gần, mỉm cười với cô.
"—— Bang!" Một cú va chạm đinh tai nhức óc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất