Tù Nhân (Ngc 6334)

Chương 49: Mèo Kêu

Trước Sau
"A..." Hắn cúi người, túm lấy gáy cô: “Meo meo, em kêu thật là..."

Làm cho hắn rất muốn...

"Kêu nữa đi." Hắn khẩn cầu.

Vi Diệp bị sức lực của hắn làm cho sợ hãi, nôn khan mất kiểm soát.

Đèn xe chợt lóe chiếu sáng khuôn mặt trắng bệch của cô, thái dương bị va phải sưng lên một cục u bầm tím, giống như con hươu non mọc sừng, nhìn thấy mà giật mình.

Giang Mi khựng lại, nắm mặt của cô, sờ ánh mắt sung huyết của cô.

Đồng tử dường như không phản ứng với ánh sáng.

Cô vẫn còn thì thào: "Tôi sai rồi..."

Hắn bế cô lên, bọc trong áo khoác, thấp giọng thở dài: "Đáng thương, cục cưng của tôi, mèo cưng của tôi..."

Hắn cúi đầu hôn cô mấy cái, môi dừng ở trên cổ, ngậm lấy động mạch chủ của cô.

"Tôi sẽ đưa em đi chơi đồ chơi tối nay."

Rất không thú vị, nhưng mà cô gia nhập, có thể sẽ thú vị.

Vi Diệp nghe giọng nói của hắn, ảo giác có tiếng vang.

Lời nói của hắn làm cho trong lòng cô phát lạnh, nhưng vòng tay của hắn, vừa nóng vừa vững vàng.

"..." Cô gắng sức cầm lấy vạt áo hắn, chống lại sự choáng váng của não, trong bụng trống rỗng, mà dạ dày lộn lại với nhau.

Có lẽ nên tới bệnh viện.



Nhưng dù sao đi nữa, phải mang Giang Mi đi, làm cho nơi này trở nên an toàn...

"Em bằng lòng đi không?" Hắn nói: “Mặc dù chỉ là một con chuột dơ bẩn xấu xí..."

Một nạn nhân vô danh khác.

Ý thức cô hôn mê, không yên lòng, vô thức nghiêng đầu về phía xe taxi.

Đối với tài xế mà nói, đây là tai bay vạ gió...... Cô chỉ có sức lực quan tâm tới những gì diễn ra trước mắt.

Tiếng nói của Giang Mi thay đổi: " Nhưng xe hỏng rồi, sự cố và bồi thường để Giang Thông đi xử lý, tôi chỉ muốn ôm em."

Có thể bồi thường?

Tuy rằng không thể hoàn toàn đền bù, nhưng Vi Diệp không kìm lòng được thở phào nhẹ nhõm.

Vừa trút xuống một hơi, cô đã hoàn toàn mất sức, tùy ý hắn bài bố.

"..." Hắn nói khẽ: “Thật mềm... Mềm quá..."

"Mèo con..."

Mắt Vi Diệp không nhìn thấy, cô không biết đây là nơi nào.

Trong hỗn loạn cô chỉ nghe được tiếng nói của Giang Mi, trái tim của hắn cách ngực đánh vào lỗ tai cô, sau đó đột nhiên rời xa.

Hắn đặt cô ở mép giường.

Tay chân cô buông thõng xuống cạnh giường, những ngón tay lạnh cóng chạm vào tấm thảm lông xù.



Ấm áp, có hệ thống sưởi. Cô xòe lòng bàn tay ra sưởi ấm, phần cổ vẫn không nhúc nhích, nằm ở giữa giường.

Cái kéo lạnh buốt dán lên gáy cô, mang đến những liên tưởng và nỗi sợ hãi về "cách chết", nhưng nó không dừng lại, mà luồn vào cổ áo.

Hắn cắt áo khoác đồng phục trên người cô thành hai nửa.

Trong lòng Vi Diệp thoáng mờ mịt, không kịp suy nghĩ sâu xa, những vết phồng rộp đã dính chặt vào lớp vải quần áo, khi ngâm và bong ra, chỉ còn sót lại một lớp da đẫm máu.

Cô đang kêu thảm thiết, nhưng tiếng kêu thảm thiết cũng yếu ớt, đứt quãng. Bởi vì đầu cô choáng váng lâng lâng, buồn nôn muốn ói, không có sức lực.

"Ngoan, nghe lời..." Thanh âm của Giang Mi treo ở phía sau cổ cô, giọng điệu dinh dính, thở dốc không ngừng: Cưng à... Em kêu thật là dễ nghe..."

Vi Diệp thở không ra hơi mà nức nở nghẹn ngào.

Iốt được dùng để khử trùng sâu, hắn dùng bông gòn bôi qua lại trên vết thương của cô, cô biết đây là một phương pháp điều trị cần thiết, nhưng nó chẳng khác nào tra tấn, da thịt cô run rẩy.

"Có lẽ nên khóa em trong lồng để nuôi dưỡng, vết thương tốt lại thả ra... Mèo ngốc.”

Ngoài mặt thì mang vẻ lương thiện, lời nói ra thì đầy khủng bố, hắn mang theo thở gấp, đặt mình ở trên đùi cô nhẹ cọ.

Vết bẩn lan ra khắp cơ thể cô cô.

" Được rồi, được rồi, cục cưng, không đau..." Hắn nức nở thì thào, dần dần khàn khàn, đột nhiên cầm bắp chân cô, làm cô cuốn lấy chân của hắn.

Cồn i-ốt đột nhiên vẩy lên lưng cô, chất lỏng màu vàng nâu chảy xuôi theo làn da, nhỏ thấm vào trên giường.

Hắn đè thấp thân thể, một tay chống ở bên cạnh mặt cô, tay kia vuốt ve mông cô qua lớp quần rộng thùng thình.

Ngón tay thon dài lần lượt bóp cho thịt mông biến hình, lắc lắc lay động, đầu ngón tay mấy lần cách quần với vào trong thịt mềm giữa hai chân cô.

Hơi thở của hắn hoàn toàn tóm được cô, bộ phận sinh dục đặt ở bên đùi cô, thèm nhỏ dãi: "Nghĩ biện pháp, mèo nhỏ... Làm sao mới có thể không giết em."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau