Chương 50: Chân Mèo
Cảm giác đau đớn nóng rát như lửa đốt, một chút mát lạnh cũng không thể dập tắt được lửa.
Huống chi nguồn nhiệt lớn hơn đang đè trên người cô.
Vi Diệp nghe được hắn còn nói muốn giết cô, hoảng hốt một hồi. Cho dù là hắn không động thủ, cô cũng cảm giác mình sắp chết.
Giãy giụa hồi lâu, cũng không có thay đổi mảy may, cô vẫn đứng sát mép vách núi. Mỗi khi cô muốn chạy trốn tới nơi an toàn, Giang Mi sẽ kéo cô về, thậm chí sâu thêm một bước, kéo vào vực sâu.
Có nên tự cứu mình không? Nhưng bây giờ cô chỉ có thể nâng lên đầu ngón tay.
"Kể từ bây giờ, chậm rãi bắt đầu."
Kéo dài quá trình khiến hắn hưng phấn này, từng chút từng chút…
Cô cảm giác được hắn kích động tới rung người, chiếc giường khẽ lắc lư, đầu óc cô choáng váng, không phân biệt được đâu là trần nhà, đại não nói cho cô biết sẽ ngã sấp xuống, thân thể thì lại không động đậy mảy may, gắt gao vây hãm giữa giường.
Tay di chuyển xuống, Giang Mi nắm lấy đùi cô cô.
Một chân.
"Chân con mèo nhỏ mềm nhũn, nóng hầm hập." Hắn nhét tay vào giữa hai chân cô, cách lớp quần áo, chạm đến làn da và cơ bắp được bao bọc dưới da: “Chân của mèo con, thịt ở đây mềm quá..."
Hắn quỳ gối bên giường, cách quần, cúi đầu chôn vào trong đùi cô.
"Thơm ngát hương bơ... Vì sao lại thơm như vậy, em là bánh mì sao? Mèo con..."
Hắn dùng mặt cọ cô, há to miệng hít vào, muốn nếm một miếng, trực tiếp cắn lấy quần của cô, nước bọt thấm sũng vải vóc, trên đùi cô cảm nhận được động tác đầu lưỡi liếm láp lớp vải, làn da bị thấm ướt.
Sau đó hắn kéo quần của cô xuống. Cạp quần co dãn của chiếc quần đồng phục kẹt dưới mông cô, siết cho thịt mềm hai bên nhô lên, hắn cúi đầu ngậm lấy.
Hắn tiếp tục kéo xuống, kéo đến cổ chân của cô, quần giống như xiềng chân buộc chặt hai chân của cô lại.
Khuỷu tay Giang Mi chống trên đùi cô, một tay hắn sờ đến chân cùng cơ gân kết nối với thân thể, sờ giống như sờ dây cung: "Cho tôi đi, chân của mèo nhỏ, tôi muốn tháo nó ra... Ăn tươi chân của mèo bánh mì..."
"Tránh cho em chạy lung tung khắp nơi."
Sức lực toàn thân đều dùng để trợ giúp trái tim đang đập điên cuồng, cô hoàn toàn không cho rằng hắn đang hù dọa cô. Theo động tác của hắn, xương hông của cô đau nhức kịch liệt, càng ngày càng đau nhức - có bị trật khớp không?
Cô cố gắng chống đỡ thân thể đứng dậy chạy trốn, nhưng xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như con cá quẫy mình, làm cho giường lộn xộn, không có hiệu quả.
"Giãy giụa đi, mèo con." Hắn nằm ở trên mông cô, dùng hơi thở dồn dập nói với cô: “Mau chạy trốn, mèo ba chân nhỏ của tôi...”
Ba chân?
Không!
“Không, tôi không chạy..." Vi Diệp khó khăn phát ra giọng nói từ cổ họng, quay đầu lại nhìn hắn. Bởi vì thị lực gặp vấn đề, cô không nhìn ra cái gì, càng không thể đoán được tâm tình của hắn.
Cô nghĩ hết mọi biện pháp, đại não lại mất đi chức năng suy nghĩ, chỉ có thể dứt khoát thốt ra hai chữ: "Đừng mà..."
…Đừng động vào chân của cô...
Hắn nói: "Đừng sợ, mèo nhỏ, chúng ta có thể chơi một ngày."
"Đầu tiên là chân phải."
Hắn đặt tay lên đó.
"Sau đó là chân trái... Sẽ không đổ máu, em có thể sống sót." Hắn sờ soạng vào động mạch khu vực ngay đùi, có chút tiếc nuối không nhìn thấy mèo con ửng đỏ, nhưng có thể chơi nhiều thêm một lúc, lại tràn ngập chờ mong: “Sau đó là tay của mèo nhỏ, từ tay bên trái đến tay bên phải, đến khi chỉ còn lại một thân thể mềm mại của cưng... Có thể ta sẽ dừng lại.”
Bởi vì không nỡ bỏ đứt đầu của mèo con.
Hắn liến môi, gò má kề sát da thịt cô.
Một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên rơi trên trán hắn, mềm nhũn vô lực.
Vi Diệp Diệp ra sức nâng cánh tay lên, đụng phải hắn. Cô nằm ở trên giường, cơ bắp trên lưng co rút không ngừng, cả người cô đổ mồ hôi lạnh, buồn bực khẩn cầu: "... Van xin anh."
"... Đệm thịt thật nhỏ." Hắn bỗng nhiên rên rỉ, bắt lấy tay cô: “Em dùng vuốt nhỏ... Chạm vào tôi!”
"... Mèo."
Huống chi nguồn nhiệt lớn hơn đang đè trên người cô.
Vi Diệp nghe được hắn còn nói muốn giết cô, hoảng hốt một hồi. Cho dù là hắn không động thủ, cô cũng cảm giác mình sắp chết.
Giãy giụa hồi lâu, cũng không có thay đổi mảy may, cô vẫn đứng sát mép vách núi. Mỗi khi cô muốn chạy trốn tới nơi an toàn, Giang Mi sẽ kéo cô về, thậm chí sâu thêm một bước, kéo vào vực sâu.
Có nên tự cứu mình không? Nhưng bây giờ cô chỉ có thể nâng lên đầu ngón tay.
"Kể từ bây giờ, chậm rãi bắt đầu."
Kéo dài quá trình khiến hắn hưng phấn này, từng chút từng chút…
Cô cảm giác được hắn kích động tới rung người, chiếc giường khẽ lắc lư, đầu óc cô choáng váng, không phân biệt được đâu là trần nhà, đại não nói cho cô biết sẽ ngã sấp xuống, thân thể thì lại không động đậy mảy may, gắt gao vây hãm giữa giường.
Tay di chuyển xuống, Giang Mi nắm lấy đùi cô cô.
Một chân.
"Chân con mèo nhỏ mềm nhũn, nóng hầm hập." Hắn nhét tay vào giữa hai chân cô, cách lớp quần áo, chạm đến làn da và cơ bắp được bao bọc dưới da: “Chân của mèo con, thịt ở đây mềm quá..."
Hắn quỳ gối bên giường, cách quần, cúi đầu chôn vào trong đùi cô.
"Thơm ngát hương bơ... Vì sao lại thơm như vậy, em là bánh mì sao? Mèo con..."
Hắn dùng mặt cọ cô, há to miệng hít vào, muốn nếm một miếng, trực tiếp cắn lấy quần của cô, nước bọt thấm sũng vải vóc, trên đùi cô cảm nhận được động tác đầu lưỡi liếm láp lớp vải, làn da bị thấm ướt.
Sau đó hắn kéo quần của cô xuống. Cạp quần co dãn của chiếc quần đồng phục kẹt dưới mông cô, siết cho thịt mềm hai bên nhô lên, hắn cúi đầu ngậm lấy.
Hắn tiếp tục kéo xuống, kéo đến cổ chân của cô, quần giống như xiềng chân buộc chặt hai chân của cô lại.
Khuỷu tay Giang Mi chống trên đùi cô, một tay hắn sờ đến chân cùng cơ gân kết nối với thân thể, sờ giống như sờ dây cung: "Cho tôi đi, chân của mèo nhỏ, tôi muốn tháo nó ra... Ăn tươi chân của mèo bánh mì..."
"Tránh cho em chạy lung tung khắp nơi."
Sức lực toàn thân đều dùng để trợ giúp trái tim đang đập điên cuồng, cô hoàn toàn không cho rằng hắn đang hù dọa cô. Theo động tác của hắn, xương hông của cô đau nhức kịch liệt, càng ngày càng đau nhức - có bị trật khớp không?
Cô cố gắng chống đỡ thân thể đứng dậy chạy trốn, nhưng xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như con cá quẫy mình, làm cho giường lộn xộn, không có hiệu quả.
"Giãy giụa đi, mèo con." Hắn nằm ở trên mông cô, dùng hơi thở dồn dập nói với cô: “Mau chạy trốn, mèo ba chân nhỏ của tôi...”
Ba chân?
Không!
“Không, tôi không chạy..." Vi Diệp khó khăn phát ra giọng nói từ cổ họng, quay đầu lại nhìn hắn. Bởi vì thị lực gặp vấn đề, cô không nhìn ra cái gì, càng không thể đoán được tâm tình của hắn.
Cô nghĩ hết mọi biện pháp, đại não lại mất đi chức năng suy nghĩ, chỉ có thể dứt khoát thốt ra hai chữ: "Đừng mà..."
…Đừng động vào chân của cô...
Hắn nói: "Đừng sợ, mèo nhỏ, chúng ta có thể chơi một ngày."
"Đầu tiên là chân phải."
Hắn đặt tay lên đó.
"Sau đó là chân trái... Sẽ không đổ máu, em có thể sống sót." Hắn sờ soạng vào động mạch khu vực ngay đùi, có chút tiếc nuối không nhìn thấy mèo con ửng đỏ, nhưng có thể chơi nhiều thêm một lúc, lại tràn ngập chờ mong: “Sau đó là tay của mèo nhỏ, từ tay bên trái đến tay bên phải, đến khi chỉ còn lại một thân thể mềm mại của cưng... Có thể ta sẽ dừng lại.”
Bởi vì không nỡ bỏ đứt đầu của mèo con.
Hắn liến môi, gò má kề sát da thịt cô.
Một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên rơi trên trán hắn, mềm nhũn vô lực.
Vi Diệp Diệp ra sức nâng cánh tay lên, đụng phải hắn. Cô nằm ở trên giường, cơ bắp trên lưng co rút không ngừng, cả người cô đổ mồ hôi lạnh, buồn bực khẩn cầu: "... Van xin anh."
"... Đệm thịt thật nhỏ." Hắn bỗng nhiên rên rỉ, bắt lấy tay cô: “Em dùng vuốt nhỏ... Chạm vào tôi!”
"... Mèo."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất