Cửa Hàng Của Tôi Thông Qua Địa Phủ
Chương 37
Lý Minh Châu mơ màng tỉnh lại, chợt như nhớ ra điều gì, vội nhìn bốn phía tìm kiếm gì đó.
Thẩm Loan hỏi:
“Cô đang tìm gì vậy?
Bốn phía trống rỗng, không có ai khác. Lý Minh Châu mờ mịt, mọi thứ diễn ra vào tối hôm qua là mơ hay thực? Cô ấy không phân rõ được.
"Không có gì." Lý Minh Châu lắc đầu, thẫn thờ nói: “Vậy tôi đi đây.”
Lý Minh Châu cầm ví tiền đứng lên, lúc cô ấy bước ra cửa vừa lúc có tia ban mai chiếu vào người. Lý Minh Châu đón ánh sáng mặt trời, đặt tay lên ngực, phát hiện dường như không đau đớn như lúc trước.
Đêm qua thật sự chỉ là mơ?
Không, đó không phải là mơ, Lý Minh Châu tin tưởng cha mẹ của mình thật sự gặp lại ở thế giới bên kia, cả nhà cô ấy rồi sẽ có ngày lại gặp nhau.
. . .
Sáng sớm, Dương Thiếu Tế xuống lầu chợt thấy trên bàn đặt bữa sáng phong phú.
Anh ta tùy tay lấy một cây chéo quẩy ngậm trong miệng, khen Lận Trực:
“Đúng là chuyện lạ mà, cậu còn mua bữa sáng cho tôi nữa cơ đấy.”
Lận Trực cố nén không ngáp dài:
"Không phải tôi mua."
"Không phải cậu mua hả?” Dương Thiếu Tế ngẩn ra, nhìn về hướng Lý Minh Châu ngồi một bên lẳng lặng ăn sáng: “Đừng nói là cô thức trắng đêm nhé.”
“Không, tôi có ngủ.” Lý Minh Châu mỉm cười nói: “Cảm ơn các cậu trong khoảng thời gian này chăm sóc tôi, tôi không sao rồi. Tôi định dọn ra ngoài, tiện thể tìm công việc ở đây luôn.”
Lượng thông tin trong câu nói này hơi bị lớn.
Dương Thiếu Tế nhìn sắc mặt của Lý Minh Châu còn hơi tái nhưng trông không ủ rũ như trước kia:
“Xem ra cô khỏe thật rồi. Nhưng chẳng phải cô là bác sĩ à? Cô không định trở về sao?”
Lý Minh Châu trả lời: “Sáng nay tôi đã nộp đơn rồi.”
Thấy vẻ mặt của cô ấy bình thản thì Dương Thiếu Tế không nói gì thêm:
“Được rồi, vậy ăn cơm trước đi, lát nữa tôi đi với cô xem nhà.”
Ba người ăn xong bữa sáng, Lý Minh Châu đang dọn bát đũa của mình chợt nghe Dương Thiếu Tế hỏi:
“Mu bàn tay của cô bị sao vậy?”
Mu bàn tay?
Lý Minh Châu nhìn xuống thấy trên mu bàn tay có một vết bầm, nhưng sờ vào không thấy đau hay ngứa.
“Không biết nữa, có phải là đụng vào đâu đó.”
“Vậy sau này cô hãy cẩn thận chút.”
“Ừ.”
Lận Trực nhìn mu bàn tay của Lý Minh Châu, tuy biết không nên nhưng không hiểu sao anh nhớ đến một cách nói từng nghe: Trên người đột nhiên có vết bầm mà không thấy đau ngứa thì rất có thể thứ gì đó bấu trúng.
Nếu đúng là vậy thì có lẽ người đàn ông đêm qua là . . .
Không thể nghĩ nữa!
Lận Trực cắn bánh bao, nếu nghĩ sâu hơn thì phỏng chừng đêm nay anh không ngủ được.
. . .
Giữa trưa, Lận Trực đi dự tiệc, Dương Thiếu Tế thì tìm nhà giúp Lý Minh Châu.
Trong lúc bọn họ bận rộn thì đề tài #Cô Lý xin hãy cứu mạng# trên Weibo bỗng lên hot search.
Một nick VIP xanh tên là Đại Ngụy Hiểu Sự đăng bài lên, nội dung viết một đứa trẻ bảy tuổi đang bị ốm đau hành hạ đau không muốn sống, mà hiện tại có thể cứu thằng bé chỉ có bác sĩ Tiểu Lý con gái của cố bác sĩ Lý. Nhưng bác sĩ Tiểu Lý bởi vì không chịu nổi đả kích cha qua đời nên bây giờ không biết đã đi đâu, người nhà của bệnh nhân hy vọng thông qua sức mạnh của mọi người kêu gọi bác sĩ Tiểu Lý trở lại chữa bệnh cho đứa nhỏ.
Lên hot search, toàn internet liên tiếp share bài, phần mềm thông tin của Lý Minh Châu cũng chật cứng tin nhắn, dường như mọi người đều hy vọng cô ấy nhanh chóng quay về cứu mạng đứa bé kia.
Thẩm Loan hỏi:
“Cô đang tìm gì vậy?
Bốn phía trống rỗng, không có ai khác. Lý Minh Châu mờ mịt, mọi thứ diễn ra vào tối hôm qua là mơ hay thực? Cô ấy không phân rõ được.
"Không có gì." Lý Minh Châu lắc đầu, thẫn thờ nói: “Vậy tôi đi đây.”
Lý Minh Châu cầm ví tiền đứng lên, lúc cô ấy bước ra cửa vừa lúc có tia ban mai chiếu vào người. Lý Minh Châu đón ánh sáng mặt trời, đặt tay lên ngực, phát hiện dường như không đau đớn như lúc trước.
Đêm qua thật sự chỉ là mơ?
Không, đó không phải là mơ, Lý Minh Châu tin tưởng cha mẹ của mình thật sự gặp lại ở thế giới bên kia, cả nhà cô ấy rồi sẽ có ngày lại gặp nhau.
. . .
Sáng sớm, Dương Thiếu Tế xuống lầu chợt thấy trên bàn đặt bữa sáng phong phú.
Anh ta tùy tay lấy một cây chéo quẩy ngậm trong miệng, khen Lận Trực:
“Đúng là chuyện lạ mà, cậu còn mua bữa sáng cho tôi nữa cơ đấy.”
Lận Trực cố nén không ngáp dài:
"Không phải tôi mua."
"Không phải cậu mua hả?” Dương Thiếu Tế ngẩn ra, nhìn về hướng Lý Minh Châu ngồi một bên lẳng lặng ăn sáng: “Đừng nói là cô thức trắng đêm nhé.”
“Không, tôi có ngủ.” Lý Minh Châu mỉm cười nói: “Cảm ơn các cậu trong khoảng thời gian này chăm sóc tôi, tôi không sao rồi. Tôi định dọn ra ngoài, tiện thể tìm công việc ở đây luôn.”
Lượng thông tin trong câu nói này hơi bị lớn.
Dương Thiếu Tế nhìn sắc mặt của Lý Minh Châu còn hơi tái nhưng trông không ủ rũ như trước kia:
“Xem ra cô khỏe thật rồi. Nhưng chẳng phải cô là bác sĩ à? Cô không định trở về sao?”
Lý Minh Châu trả lời: “Sáng nay tôi đã nộp đơn rồi.”
Thấy vẻ mặt của cô ấy bình thản thì Dương Thiếu Tế không nói gì thêm:
“Được rồi, vậy ăn cơm trước đi, lát nữa tôi đi với cô xem nhà.”
Ba người ăn xong bữa sáng, Lý Minh Châu đang dọn bát đũa của mình chợt nghe Dương Thiếu Tế hỏi:
“Mu bàn tay của cô bị sao vậy?”
Mu bàn tay?
Lý Minh Châu nhìn xuống thấy trên mu bàn tay có một vết bầm, nhưng sờ vào không thấy đau hay ngứa.
“Không biết nữa, có phải là đụng vào đâu đó.”
“Vậy sau này cô hãy cẩn thận chút.”
“Ừ.”
Lận Trực nhìn mu bàn tay của Lý Minh Châu, tuy biết không nên nhưng không hiểu sao anh nhớ đến một cách nói từng nghe: Trên người đột nhiên có vết bầm mà không thấy đau ngứa thì rất có thể thứ gì đó bấu trúng.
Nếu đúng là vậy thì có lẽ người đàn ông đêm qua là . . .
Không thể nghĩ nữa!
Lận Trực cắn bánh bao, nếu nghĩ sâu hơn thì phỏng chừng đêm nay anh không ngủ được.
. . .
Giữa trưa, Lận Trực đi dự tiệc, Dương Thiếu Tế thì tìm nhà giúp Lý Minh Châu.
Trong lúc bọn họ bận rộn thì đề tài #Cô Lý xin hãy cứu mạng# trên Weibo bỗng lên hot search.
Một nick VIP xanh tên là Đại Ngụy Hiểu Sự đăng bài lên, nội dung viết một đứa trẻ bảy tuổi đang bị ốm đau hành hạ đau không muốn sống, mà hiện tại có thể cứu thằng bé chỉ có bác sĩ Tiểu Lý con gái của cố bác sĩ Lý. Nhưng bác sĩ Tiểu Lý bởi vì không chịu nổi đả kích cha qua đời nên bây giờ không biết đã đi đâu, người nhà của bệnh nhân hy vọng thông qua sức mạnh của mọi người kêu gọi bác sĩ Tiểu Lý trở lại chữa bệnh cho đứa nhỏ.
Lên hot search, toàn internet liên tiếp share bài, phần mềm thông tin của Lý Minh Châu cũng chật cứng tin nhắn, dường như mọi người đều hy vọng cô ấy nhanh chóng quay về cứu mạng đứa bé kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất