Thập Niên 70: Nữ Cường Nhân

Chương 8: Làm Việc 3

Trước Sau
Ngưu Kiến Quân đang cuốc đất, Dương Quân Tô bước tới, nhiệt tình gọi lớn: "Chú Ngưu, chú bận rộn thật đấy."

Ngưu Kiến Quân nghe thấy giọng nói thì ngẩng đầu đáp lại: "Là Tiểu Tô đấy à."

Dương Quân Tô học theo dáng vẻ của đàn ông, đầu tiên đưa hai điếu thuốc cho Ngưu Kiến Quân, Ngưu Kiến Quân sửng sốt chốc lát rồi cũng đưa tay nhận lấy. Ông ấy dắt điếu thuốc lên lỗ tai, hỏi: "Tiểu Tô, cháu có việc gì đấy?"

Dương Quân Tô cười nói: "Chú Ngưu, cháu đi ra ngoài làm chút chuyện, xe đạp nhà cháu bị cha cháu đạp đi rồi, cháu muốn mượn xe đạp nhà chú để dùng ạ."

Ngưu Kiến Quân hàn phóng nói: "Xe chú để ở trong sân đó, cháu cứ lấy đi."

"Vâng, cảm ơn chú Ngưu."

Chiếc xe đạp này là loại xe đạp hai tám kiểu cũ, không dễ đi lắm. Dương Quân Tô làm quen hồi lâu rồi mới miễn cưỡng ngồi lên.

Nửa tiếng sau, Dương Quân Tô đến văn phòng làm việc ở phân trường ba. Dựa theo thông tin trong trí nhớ, muốn làm việc thì phải tìm phòng hậu cần, nhưng cô không biết cụ thể nên tìm ai.

Vì vậy, cô giữ một người đàn ông trung niên đi ngang qua lại, đưa thuốc lá cho ông ta: "Xin chào vị đồng chí này, tôi đến để làm việc, xin hỏi nên tìm đồng chí nào?"

Người đàn ông trung niên nhận lấy điếu thuốc, thoáng đánh giá qua Dương Quân Tô rồi nói: "Cô đi tìm đồng chí Bạch Ngọc Phượng của khoa hậu cần, lúc này cô ấy đang ở đây đó."

Dương Quân Tô nhìn thoáng qua phòng làm việc của khoa hậu cần, quả nhiên nhìn thấy một người phụ nữ tóc ngắn mập mạp, khoảng ba mươi tuổi.

Dương Quân Tô đi tới lịch sự gõ cửa: "Xin chào đồng chí Bạch, tôi tên là Dương Quân Tô, tôi đến đây để làm việc."



Bạch Ngọc Phượng nghe thấy tên là Dương Quân Tô thì nhanh chóng ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô, sau đó lập tức lạnh nhạt nói: "Một mình cô không làm được, phải để cho cha cô đi theo."

Dương Quân Tô nói: "Tôi cũng là một người trưởng thành, lại còn là con em của nông trường, một mình tôi cũng có thể làm được."

Bạch Ngọc Phượng dừng công việc trong tay, chị ta nhìn Dương Quân Tô, không kiên nhẫn nói: "Tôi nói không làm được thì là không làm được, gọi cha cô đến đi."

Dương Quân Tô nịnh nọt trước: "Đồng chí Bạch, chị xem này, tôi đã lấy sổ hộ khẩu và bằng tốt nghiệp trung học của tôi. Năm nay tôi đã mười chín tuổi, loại chuyện nhỏ như làm thủ tục này không cần phải gọi phụ huynh đi theo nữa đâu."

Bạch Ngọc Phượng tiện tay kéo bằng tốt nghiệp của Dương Quân Tô sang bên cạnh, nhẫn nại nói với Dương Quân Tô: "Tiểu Dương, tôi biết công việc này của cô mà. Đây là công việc mà Hà Trung Hoa của khoa cơ sở hạ tầng về hưu đã nhường lại, quả thật ông ấy đã nói rõ là cho nhà cô nhưng cha cô nói muốn nhường công việc này cho Cảnh Quân của nhà họ Cảnh. Bây giờ bộ phận hậu cần chúng tôi đã lập hồ sơ. Vì vậy, mong cô hãy về đi."

Dương Quân Tô dựa vào lý mà tranh cãi: "Mới lập hồ sơ chứ còn còn chưa làm thủ tục, hơn nữa dựa vào cái này mà công việc của nhà tôi lại phải nhường cho người ngoài? Đó chỉ là mấy lời say rượu cha tôi nói trên bàn rượu, sau khi tỉnh táo lại thì ông ấy đã đổi ý rồi."

Bạch Ngọc Phượng cười lạnh nói: "Chuyện công việc là trò đùa sao? Nói nhường thì nhường, nói đổi ý thì đổi ý? Chỗ cô làm việc là do nhà cô mở đấy à? Tôi nói làm không được là làm không được, cô chỉ là một cô gái, đừng học những bà già kia động tí là mắng người."

Dương Quân Tô cảm thấy có gì đó không đúng từ trong lời nói của Bạch Ngọc Phượng. Người này đang trăm phương nghìn kế muốn ngăn cản cô làm việc. Cô đoán là, chắc hẳn là vợ chồng lão Cảnh kia đã âm thầm chào hỏi cô ta rồi. Lão Cảnh này vì công việc của con trai mà thật sự không từ chút thủ đoạn nào. Muốn cô bỏ cuộc sao? Mơ đẹp lắm.

Ban đầu Dương Quân Tô vẫn còn rất lịch sự lễ phép, nhưng nếu đối phương đã cố tình làm khó cô, vậy thì cô cũng không cần khách sáo nữa.

Vì thế, cô thay đổi sự lễ phép thân thiện vừa rồi, giọng điệu cũng trở nên hùng hổ doạ người: "Đồng chí Bạch, chị xác định hôm nay làm việc không theo quy định đúng không?"

Bạch Ngọc Phượng thấy thái độ của Dương Quân Tô có sự chuyển biến lớn, chị ta cũng không giấu giếm mà khinh thường cười lạnh nói: "Thật sự hôm nay không làm được, cô muốn thế nào thì cứ thế ấy." Chị ta còn lạ gì cha của Dương Quân Tô, Dương Lợi Dân nữa. Ông ta chỉ là một cái bao cỏ, không có gì đáng sợ. Cha cô đã không làm được, vậy thì một cô gái trẻ tuổi như Dương Quân Tô có thể làm được gì chị ta chứ? Bạch Ngọc Phượng không hề sợ hãi.

Dương Quân Tô mỉm cười, từ trên cao nhìn xuống Bạch Ngọc Phượng, nói: "Được, nếu chị đã không làm được, vậy thì tôi đây sẽ tìm người có thể làm được." Cô đã quyết định hôm nay sẽ làm lớn chuyện này lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau