Trăng Tròn Vừa Lúc Hoa Đã Tàn

Chương 15: Quá khứ nơi thâm cung Hàn độc

Trước Sau
Chuyến hồi kinh trong ngày hôm đó cứ thế bị hoãn. Đã ba canh giờ sau mà Vân Nhiên vẫn chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại. Cơ thể gầy yếu thấm đẫm mồ hôi nhễ nhại mặt cho da thịt lạnh lẽo tê tái.

Hàng chân mài khẽ nhíu đôi môi tái nhợt ấp úng khẽ nói, bàn tay nhỏ lại siết chặt chiếc chăn bông trong sợ hãi.

"Mẫu thân, Nhiên nhi nhớ người con rất nhớ người...mẫu.."

Trong lúc hôn mê thì ra người nàng ấy gọi chính là Hy quý nhân vị mẫu thân đã qua đời từ lâu của nàng.

Sở Tuân dường như hiểu rõ Vân Nhiên lại gặp phải cơn ác mộng khi xưa. Hắn ôn nhu chấm từng giọt mồ hôi trên vầng trán tinh mịn kia. Đôi mắt phượng lạnh nhạt kia chẳng biết khi nào như chứa cả biển tình đong đầy ướt át. Lòng lại như lửa đốt lo lắng khôn nguôi, trầm mặc ngồi cạnh nàng không rời nửa bước.

Y và nàng lớn lên từ nhỏ nhưng trước giờ chưa từng thấy lần nào hàn độc bộc phát lại nghiêm trọng đến thế. Hơn nữa nếu hắn nhớ không lầm thì hàn độc trong người nàng ấy đã được chữa trị từ bảy năm về trước không thể còn đến ngày hôm nay. Điều này cũng thật khó hiểu vì khi ấy đoá Đoạn Trường thảo cùng viên đan dược là do chính tay Bạch thái y điều chế không thể có sai sót.

Sở Tuân nhớ rõ năm đó trong những tế phẩm từ Ninh cống nạp đến có một đoá Đoạn Trường thảo. Loài hoa ấy hiếm có bậc nhất thế gian. 500 năm mới nở một lần và nơi tìm thấy nó lại tận sâu trong động Tích Sơn. Theo nhân gian truyền tai nhau đoá Đoạn Trường thảo kia có thể trị được bách bệnh cải tử hoàn sinh vì thế nó cũng chính là báo vật của lục quốc.

Năm ấy Ninh quốc dâng lên công phẩm hiếm có như thế trước nhất để lấy lòng Hạ triều sau lại mong có thể hoà thân cùng Vân Nhiên công chúa khi nàng vừa đến tuổi trăng tròn.

Sau này Thái Hoàng Thái hậu vì thương xót tôn tử mà giao cho Bạch Thái y điều chế thuốc giải hàn độc cho nàng.

Vân Nhiên tuy mang danh công chúa quyền quý của Hạ triều nhưng thực chất nàng cũng chỉ là kết quả vô tình trong một đêm trăng hoa của bậc đế vương.

Mẫu thân nàng xuất thân từ một gia đình bình thường nơi Thiên Đô phồn hoa nhộn nhịp. Bà bị ép vào cung hầu hạ từ cái tuổi trăng tròn son sắc. Cứ ngỡ có thể an phận thủ thường chờ ngày xuất cung tìm một vị lang quân tốt mà trao trọn nữa đời còn lại. Nhưng có lẽ vốn đã định sẵn cả đời bà sẽ bị nhốt nơi thâm cung tăm tối chẳng thể có được tự do cũng như có được tình cảm phu thê thật sự.

Đêm ấy trong cơn say nồng của tửu rượu Hiến Minh đế đã sủng hạnh nàng lấy đi sự trinh tiết của đời nhi nữ. Sau đêm thác loạn cưỡng ép ấy ông ta phong cho nàng hiệu là Hy quý nhân. Nâng người con gái ngây ngô một bước trở thành cái gai trong mắt hậu cung

Ngày ngày ông ta lui đến mà chẳng mấy chốc nàng đã mang trong mình long thai, cũng ngày định mệnh của kiếp hồng nhan ấy.

Trải qua bao cuộc bể dâu chốn thâm cung hiểm độc cuối cùng nàng cũng hạ sinh được một nữ nhi xinh xắn, dung nhan lại có vài phần tuyệt sắc hơn cả mẫu thân.

Cái tên Vân Nhiên ấy được nàng đặt cho đứa bé. Ý mong đời này có thể an nhiên tự tại như mây trôi giữa trời. Không bị lôi kéo vào những thị phi của hoàng thất, mà sống đời an yên mạnh khoẻ. Nhưng kể từ lúc sinh ra mang dòng máu của bậc đế vương thì cô bé đã định sẵn là cơn cờ chính trị trong từng bước tham vọng thâu tóm gian sơn của Yến quốc.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, Vân Nhiên ngày một lớn khôn cũng là lúc hai mẹ con cô phải chịu dần sự lạnh nhạt của hoàng đế khi đoá hoa ngày nào thoáng chốc đã tàn lụi. Cũng đúng thôi bởi lẽ hậu cung 3000 giai lệ hiếm có kẻ nhất kiến chung tình mà sủng ái mãi một đoá hoa tàn.

Hậu cung như cái lồng chim giam cầm tuổi xuân của kiếp hồng nhan cũng là chốn hiểm độc thâm sâu bởi loạt mưu hèn kế bẩn. Chỉ là một phi tử đã bị thất sủng nàng nào dám phân bua mà chỉ biết cúi đầu dưới gót kẻ khác để cầu chút bình yên mà sống qua ngày.



Nhưng yên bình chẳng được bao lâu, mùa đông năm ấy do lên cơn bạo bệnh bởi chứng phong hàn mà nàng đã ra đi để lại đứa con gái bơ dơ giữa thế cuộc loạn lạc.

Nàng nhớ mãi đêm ấy ở Hoa Như cũng còn mỗi nàng và mẫu thân. Cơn lao phổi chợt bộc phát trở nàng, thân thể gầy gò ấy phun ra ngụm máu đỏ xuống sàn gỗ cũ. Dòng huyết dịch chảy xuống làn da tái nhợt của đoá hoa tàn. Cứ thế đôi mắt bà nhắm lại khép đi kiếp số bi ai.

Sau hôm ấy tang lễ cũng chỉ được hoàng đế làm một cách sơ sài. Đến cuối cùng chấm dứt cho kiếp hồng nhan bạc mệnh của nàng là đoạn hơi tàn nơi thâm cung lạnh lẽo cũng chẳng thể có được chút quan tâm nào từ người phu quân trên danh nghĩa.

Nữ nhân trong hậu cung âu cũng có số phận như nhau đều là sống kiếp chồng chung ngày ngay bị nhốt trong lồng để duy trì huyết mạch của hoàng thất. Trong ba ngàn giai lệ ấy thử hỏi có mấy người được đế vương dùng chân tình sủng ái.

Ngần ấy năm ông ta lạnh nhạt cũng là ngần ấy năm mẹ con nàng sống cảnh đói khổ. Từ lúc ấy nàng dường như hiểu ra được nhiều thứ.

Thì ra tình yêu của con người đôi khi chỉ là một cái liếc mắt yêu thích để rồi sau này tình cảm vơi cạn thì cái còn lại chỉ là sự phũ phàn lạnh nhạt mà thôi.

Nàng cũng hiểu rõ hậu cung vốn hiểm độc với hàng tá mưu hèn kế bẩn để tranh sự sủng ái của bậc đế vương nhưng đến cuối cùng thì cũng chỉ như con chim hoàng yến chết dần chết mòn trong cái lồng và mà thôi.

Từ ngày ấy nhờ chút ngoan ngoãn thông minh Vân Nhiên được Thái Hậu mang về dạy dỗ ở Trường Thọ cung. Nhưng không lâu sau đó trong một lần bệnh nặng nàng đã bị thái y chuẩn đoán mắc phải loại hàn độc cực độc trong nhân gian và đó cũng là lần đầu tiên phát bệnh.

Tuy Thái hậu có yêu thương chăm sóc nhưng vẫn không thể bảo vệ chu toàn cho nàng. Từ nhỏ nàng ngày ngày sự dè dặn khiêm nhường suy nghĩ sâu xa mọi thứ dường như đều được nàng lường trước cả. Và cũng không đụng chạm đến bất kì vị hoàng thân quốc thích nào trong cung, ngày ngày sống đời lãnh đạm an phận thủ thường.

Người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ nàng không có quyền thế chống đỡ cũng chẳng được hoàng đế sủng ái là vị công chúa thất sủng vô cầu vô dục lãnh tình lãnh tính. Nhưng chẳng ai ở hậu cung mà có thể cam chịu mãi, nếu không kết cục chỉ như mẫu thân của nàng.

Tuy chưa từng gặp Hy quý nhân bao giờ nhưng chỉ nhìn vào Vân Nhiên đã biết bà ấy có tuyệt sắc đến mức nào. Nhưng từ khổ chí kim chắc có vị hồng nhan nào thoát số bạc mệnh.

Bỗng Lạc Anh từ đâu chạy ào vào cửa, thần sắc lo lắng mà trở nên tái nhợt. Hắn vừa chạy đến bên giường Vân Nhiên nắm lấy đôi tay gầy đang hôn mê bất tỉnh khẽ nói

"Vân Nhiên ta xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ta. Ta nhất định sẽ cứu được muội"

Sở Tuân ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì nhưng bỗng đôi mắt phượng tinh anh ấy nhìn thấy một vết hôn xanh tím thấp thoáng qua tầng tầng y phục trên chiếc cổ thiên nga.

Cảnh tượng này lại làm hắn sững sờ trong giây lát. Giọng nói thoáng chốc đã trầm lại liếc nhe nhìn Lạc Anh hỏi

"Lạc Anh, huynh nói như vậy là có ý gì. Rốt cuộc chuyện này có liên quan gì đến huynh?"



Lạc Anh trầm ngâm một lúc đáp

"Chuyện này ngày sau ta sẽ nhận lỗi. Sở Tuân ta mượn huynh chút máu nhé"

Chưa kịp trả lời đôi mắt đan phượng kia đã dần mơ xuống để hàng mi khép lại bởi gói mê hương trong tay Lạc Anh

"Sở Tuân thứ lỗi, ta đã hứa với muội ấy chuyện này không thể để lộ. Sau này ta cam tâm tình nguyện mặc cho huynh đánh"

Nói rồi y cho người mang đến một cái chén và con dao nhỏ. Bàn tay thanh mảnh từng chút từng chút cắt trên đầu ngón tay Sở Tuân để dòng huyết dịch đỏ thẫm tuông ra.

...----------------...

Sáng hôm sau khi ánh nắng nhạt rọi qua hiên cửa chạm lên vầng trán mịn của người con gái để hang mi cong tựa như cánh bướm chuyển động mà dần dần mở mắt.

"Vân Nhiên cuối cùng muội cũng tỉnh rồi"

Nàng vừa tỉnh lại còn chưa kịp định thần lại nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy của Lạc Anh. Cả cơ thể nàng sao con nguy kịch kia đau nhức vô cùng cứ như ngàn vạn con kiến thi nhau cắn xé từng miếng nhỏ vụn.

"Vân Nhiên...ta xin lỗi. Ta ở đây muội muốn đánh muốn mắng gì cứ việc nhưng ta xin muội đừng làm hại đến tính mạng của bản thân"

"Ha hay cho câu xin lỗi. Tôn nghiêm danh phẩm của ta dường như bị huynh dẫm nát, giờ huynh ở đây xin lỗi thì được cái gì"

Giọng nói yếu nhược của Vân Nhiên làm tim hắn đau nhói. Từng chữ của nàng cứ như vạn thanh kiếm sắc cứa vào tim hắn.

Vân Nhiên không đánh cũng không mắng nữa nhưng cho dùng muốn thì dưới thân thể suy khiết như cánh sen mỏng này nàng cũng không thể làm được.

"Lạc Anh, huynh ra đây một chút. Ta và huynh có chút chuyện bàn bạc"

Sở Tuân từ đâu bước vào mang theo gương mặt đằng đằng sát khí liếc nhìn Lạc Anh với đôi mắt đã sụp tối. Lạc Anh cũng như hiểu được cất bước ra ngoài cùng Sở Tuân với dáng vẻ như một tên nghịch tặc sắp bị hành quyết.

Phía sau A Lan bước vào vừa bưng trên tay bát thuốc nóng hổi mà cô vừa kịp nấu xong.

"A Lan, chăm sóc cho công chúa. Ta và Bạch thái y có chút chuyện cần bàn"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau