Độc Y Song Tuyệt: Trước Khi Lưu Đày, Dọn Sạch Quốc Khố Của Cẩu Hoàng Đế
Chương 4:
Vừa dứt lời, một tiếng ngã vang lên trong phòng, dọa hai người trong phòng giật mình.
Dám nói bà đây là mèo chó? Để ngươi nếm thử mùi chó gặm cứt!
Tô Mặc thu chân lại, khoanh tay bước qua người nàng ta vào phòng.
"Thanh Ngọc, có chuyện gì vậy?" Một giọng nam trong phòng hỏi.
"Bẩm bệ hạ, nô tỳ bị gì đó vấp ngã." Thanh Ngọc nhăn nhó đứng dậy vào phòng.
Trong phòng trên giường có bóng người lay động, sau bức màn sa đỏ hiện ra hai bóng người.
Chính là hoàng đế đương triều Triệu Tuyên cùng Vũ phi được sủng ái của ông ta.
"Thế nào? Ái phi, trẫm tặng ái phi một hộơ dạ minh châu này, ái phi có thích không?" Triệu Tuyên vừa nói vừa ôm Vũ phi vào lòng.
Lúc này Tô Mặc mới phát hiện ra ánh sáng trong màn sa đỏ là ánh sáng phát ra từ dạ minh châu.
Không tệ! Là đồ tốt!
Tô Mặc sờ cằm gật đầu.
Bà đây rất thích!
"Thần thiếp đương nhiên rất thích, hoàng thượng, ngày mai phủ Tô phủ thật sự bị lưu đày sao? Có khi nào đại thần lại làm loạn không? Nhất là Tả tướng quân Tôn Hằng..."
Vũ phi nằm trong lòng Triệu Tuyên hỏi.
Thanh Ngọc cúi đầu đứng một bên, không dám thở mạnh.
"Tả tướng quân có thư từ qua lại với tiểu vương gia của Phiên quốc, ngày mai lục soát phủ sẽ lục ra được! Có được chứng cứ, đám lão già kia và Tôn Hằng ai dám lên tiếng!" Triệu Tuyên hừ lạnh: "Huống chi trẫm đã có chuẩn bị từ trước, đã phái Tôn Hằng đến Trường Phong thành giám sát việc xây dựng biệt phủ của trẫm, không mất một năm rưỡi thì không về được."
"Hoàng thượng quả là cao minh, thần thiếp bái phục."
Vũ phi thở dài, nằm lên người Triệu Tuyên.
Tô Mặc ở một bên nghe rõ mồn một, ánh mắt nàng dần trở nên lạnh lẽo.
Từ trong sách biết được đương kim hoàng đế là đệ đệ ruột của hoàng đế khai quốc Triệu Phỉ, không biết vì sao trước khi Triệu Phỉ lâm bệnh qua đời lại không truyền ngôi cho thân nhi tử của mình, mà truyền cho đệ đệ ruột Triệu Tuyên.
Triệu Tuyên là kẻ gian xảo, đa nghi, tâm địa hẹp hòi.
Tả tướng quân là đại tướng khai quốc của Ly quốc, lập nhiều chiến công, giết vô số kẻ địch, là người mà Triệu Phỉ tin tưởng nhất.
Cũng chính vì vậy, Triệu Tuyên rất kiêng dè quân quyền nằm trong tay Tả tướng quân, luôn muốn tìm lý do để thu hồi lại.
Ông ta cho rằng mọi thứ đều phải nắm trong tay mình mới an tâm, mới vững chắc!
Ông ta không tin tưởng bất kỳ ai!
Ông ta chỉ tin tưởng chính mình.
Chỉ là Tả tướng quân rất có tiếng ở Ly quốc, uy tín trong lòng dân chúng rất cao, ông ta vẫn chưa tìm được thời cơ ra tay.
Lần này Tả tướng quân đánh nhau với Phiên quốc, trúng phải mai phục, Ly quốc đại bại, đây chính là thời điểm tốt để đoạt lại quân quyền.
Dám nói bà đây là mèo chó? Để ngươi nếm thử mùi chó gặm cứt!
Tô Mặc thu chân lại, khoanh tay bước qua người nàng ta vào phòng.
"Thanh Ngọc, có chuyện gì vậy?" Một giọng nam trong phòng hỏi.
"Bẩm bệ hạ, nô tỳ bị gì đó vấp ngã." Thanh Ngọc nhăn nhó đứng dậy vào phòng.
Trong phòng trên giường có bóng người lay động, sau bức màn sa đỏ hiện ra hai bóng người.
Chính là hoàng đế đương triều Triệu Tuyên cùng Vũ phi được sủng ái của ông ta.
"Thế nào? Ái phi, trẫm tặng ái phi một hộơ dạ minh châu này, ái phi có thích không?" Triệu Tuyên vừa nói vừa ôm Vũ phi vào lòng.
Lúc này Tô Mặc mới phát hiện ra ánh sáng trong màn sa đỏ là ánh sáng phát ra từ dạ minh châu.
Không tệ! Là đồ tốt!
Tô Mặc sờ cằm gật đầu.
Bà đây rất thích!
"Thần thiếp đương nhiên rất thích, hoàng thượng, ngày mai phủ Tô phủ thật sự bị lưu đày sao? Có khi nào đại thần lại làm loạn không? Nhất là Tả tướng quân Tôn Hằng..."
Vũ phi nằm trong lòng Triệu Tuyên hỏi.
Thanh Ngọc cúi đầu đứng một bên, không dám thở mạnh.
"Tả tướng quân có thư từ qua lại với tiểu vương gia của Phiên quốc, ngày mai lục soát phủ sẽ lục ra được! Có được chứng cứ, đám lão già kia và Tôn Hằng ai dám lên tiếng!" Triệu Tuyên hừ lạnh: "Huống chi trẫm đã có chuẩn bị từ trước, đã phái Tôn Hằng đến Trường Phong thành giám sát việc xây dựng biệt phủ của trẫm, không mất một năm rưỡi thì không về được."
"Hoàng thượng quả là cao minh, thần thiếp bái phục."
Vũ phi thở dài, nằm lên người Triệu Tuyên.
Tô Mặc ở một bên nghe rõ mồn một, ánh mắt nàng dần trở nên lạnh lẽo.
Từ trong sách biết được đương kim hoàng đế là đệ đệ ruột của hoàng đế khai quốc Triệu Phỉ, không biết vì sao trước khi Triệu Phỉ lâm bệnh qua đời lại không truyền ngôi cho thân nhi tử của mình, mà truyền cho đệ đệ ruột Triệu Tuyên.
Triệu Tuyên là kẻ gian xảo, đa nghi, tâm địa hẹp hòi.
Tả tướng quân là đại tướng khai quốc của Ly quốc, lập nhiều chiến công, giết vô số kẻ địch, là người mà Triệu Phỉ tin tưởng nhất.
Cũng chính vì vậy, Triệu Tuyên rất kiêng dè quân quyền nằm trong tay Tả tướng quân, luôn muốn tìm lý do để thu hồi lại.
Ông ta cho rằng mọi thứ đều phải nắm trong tay mình mới an tâm, mới vững chắc!
Ông ta không tin tưởng bất kỳ ai!
Ông ta chỉ tin tưởng chính mình.
Chỉ là Tả tướng quân rất có tiếng ở Ly quốc, uy tín trong lòng dân chúng rất cao, ông ta vẫn chưa tìm được thời cơ ra tay.
Lần này Tả tướng quân đánh nhau với Phiên quốc, trúng phải mai phục, Ly quốc đại bại, đây chính là thời điểm tốt để đoạt lại quân quyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất