Lời Hứa Bỏ Quên

Chương 26: Còn dám không?

Trước Sau
Anh dùng tay tách hai chân của cô ra, đầu anh chui vào giữa hai chân cô, dùng lưỡi liếm nhẹ cô bé hồng hào của cô. Phía trên cô không kìm được mà rên rỉ thành tiếng “Ah… Á”

Tiếng rên rỉ đó làm anh tăng thêm lực, dùng miệng mút lấy cô bé, sự kích thích mãnh liệt khiến thủy triều dâng lên và tràn ra ngoài. Cô bé của cô cứ tiết dịch liên tục, chảy xuống dưới vang lên tiếng “tách tách.” Anh dùng miệng nếm chất đó. Điều anh cảm nhận là nó rất ngọt.

Cô thở hỗn hển nói: “Đừng, đừng liếm nữa, em chịu không nỗi nữa, em… Em muốn.”

Anh ngẩn đầu lên nói: “Ừm, ngoan anh sẽ cho baby liền đây.” Anh lập tức tháo dây nịch, và khóa quần xuống, giải thoát cho người em của mình, không chần chừ mà cho vào cô bé.

“Ahhhh… uhm.” Cô rên lên, anh ra ra vào vào, cô bé cứ thế mút chặt lấy người em của anh khiến anh gầm lên một tiếng. Anh ra vào mạnh mẽ hơn nữa. Nước từ nơi giao hợp của hai người cử nhiễu xuống sàn, nơi giao hợp cũng vang lên tiếng “bạch bạch.” Khiến người khác phải đỏ mặt.

“Ahhh… Nhẹ… Nhẹ… Chậm lại đi.” Cô xin anh nhẹ lại nhưng anh không hề có ý định đó, tiếp tục mạnh mẽ ra vào, đang chuẩn bị đưa cô lên đỉnh, anh lập tức rút ra. Cảm giác hụt hẫng trống vắng khiến cô khó chịu nói:

“Tiếp đi mà, sao anh dừng rồi.” Anh ngồi xuống ghế nói: “Muốn thì lại đây tự làm.” Cô ngạc nhiên vì lời nói của anh, thấy sự dè chừng của cô anh nói: “Nếu không muốn thì chúng ta ngưng.”

Anh chuẩn bị lấy quần mặc vào thì cô đi tới, chần chậm ngồi xuống nuốt ‘em’ của anh vào, cảm giác được lấp đầy khiến cô không kìm được mà rên rỉ, dục vọng xâm chiếm lí trí của cô, cô chủ động nhún trên người anh.

Thật sự, kinh nghiệm của cô về phương diện này gần như là con số 0 nhưng cô thật sự muốn anh, muốn anh được thoải mái. Cô nhún trên người anh chẳng khác nào đang muốn giết anh, sự vụn về của cô, sắc mặt đã đỏ cả lên, đôi mắt ứng nước khiến anh không nỡ.

Anh xốc cô lên, quay người cô về phía bàn phần mông căng tròn đối diện với anh, anh mạnh mẽ thúc từ phía sau, cảm giác đê mê khiến cô rên lên.

Anh mạnh mẽ thúc vào, thở hỗn hến nói: “Còn dám nói anh sàm sỡ em nữa không hả?” Anh hỏi và lực đạo cũng tăng theo. Biết ngay anh đang giận chuyện lúc nãy, cô nói:

“Um, không… Không dám nữa.”

“Nói, ai là người đàn ông của em, hửm?” Anh tiếp tục không nhượng bộ mà thúc mạnh vào, cô nói:



“Anh… Lục Minh Thành, anh… Là người đàn… ông của em…uhmmm.”

Anh nhếch môi hài lòng với câu trả lời, tiếp tục hỏi: “Anh làm sướng không?” Câu hỏi này khiến cô đỏ mặt, trả lời: “Sướng… Uhm anh làm sướng quá.”

“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, khiến tâm trạng đang hưng phấn của cả hai tụt xuống. Anh trầm mặc, ánh mắt đen lại, tiếng nói vọng vào.

“Sếp ơi, có một số tài liệu và hợp đồng cần ngài ký ạ, tôi vào được không?” Là A Khôi, trợ lý anh tin tưởng nhất.

Không nhận được câu trả lời, anh hỏi tiếp: “Sếp có trong đó không?” Anh không biết rằng anh đang làm phiền sếp mình làm chuyện ‘hệ trọng’ nào đó.

Ở bên trong, anh vẫn tiếp túc vận động, còn cô thì phải cố kiềm chế tiếng rên rỉ, bây giờ mà cánh cửa kia mà mở ra thì chắc là cô sẽ không có can đảm ngẩn mặt nhìn đời nữa quá, cảm giác lo lắng khiến cô không tập trung được nữa. ngôn tình hoàn

Thấy vậy, anh lập tức bế cô vào phòng nghỉ của mình. Sự hưng phấn tiếp tục nhưng đâu ai hiểu cho A Khôi đây… Thân phận làm trợ lý khổ quá mà. Vừa nãy anh đuôi mới không thấy Minh Thư vào phòng của sếp, vì là trợ lý nên không thể nào không biết mối quan hệ giữa hai người.

Anh đành ngậm ngùi đi xuống lầu. Còn trong phòng thì… “Dừng lại đi mà, em mệt lắm rồi.”

Cô tha thiết cầu xin anh dừng lại, xin nãy giờ trên dưới 10 lần anh mới buông tha cho cô. Anh bế cô đi tắm rồi trở về giường, cô cảm thấy thật may mắn vì trong lúc tắm cho cô anh không nổi thú tính lần nữa.

Tắm xong, anh leo lên giường ôm cô vào lòng nói: “Ngủ thôi, baby ơi.”

Cô hờ hững đáp: “Anh vui quá nhỉ! Đồ cầm thú nhà anh.”

“Haha, ừm cảm ơn em vì lời khen đó.” Cô bất lực thật sự rồi, nói thế mà anh còn cho là lời khen cơ mà.

Nói ngủ thì ngủ, nhưng cũng chỉ có cô, còn anh thì phải làm cho xong công việc rồi chở cô về luôn, chứ ở đây hoài cũng không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau