Chương 40: Là anh?
Cô suy sụp ngồi dựa vào tượng, tay cô cẩm bức ảnh mà chú cô đưa, hình ảnh trong đó làm cô rất sốc. Đó là bức ảnh được chụp ở hiện vụ án của cha cô, nhưng trong đó không chỉ có xác của ông ấy mà còn có bóng lưng của một người đàn ông, nhưng khá khuất, đặc biệt trên tay của anh ta còn đeo một chiếc đồng hồ bạc kiểu sang trọng và anh ta đang cầm khẩu súng giống với hiện trường ngày hôm đó.
Dù hình ảnh người đàn ông đó khá mờ nhưng làm sao cô không thể nhận ra đó là ai, mới đầu cô không chắc chắn lắm nhưng đến khi nhìn chiếc đồng hồ trên tay người đó...
Đó là chiếc đồng hồ cô đã đặt làm riêng, mẫu cũng là do cô kêu nhà thiết kế làm ra, chắc chắn không có cái thứ hai. Đó là món quà cô đã tặng nhân dịp sinh nhật của anh- Lục Minh Thành. Cô không muốn nhận đó là sự thật, chỉ hy vọng là mình quá đa nghi. Nhưng làm sao đây, các manh mối đều hướng về anh.
Cô không muốn tin người đàn ông mà mình yêu suốt 6 năm nay là chính là hung thủ sát hại cha mình.
Cô ngồi một lúc thì cô gắng trấn an bản thân, lấy điện thoại gọi cho anh. Tiếng chuông vang lên vài giây thì giọng của người đàn ông vang lền
"Alo, em về chưa? Anh vẫn đang ở trước cổng công ty đợi em."
Cô đáp: "Vậy à? Em... Đến đón anh ngay đây, anh chờ chút nhé."
"Khoang đã! Em khóc đấy à?"
Cô đáp: "Không có đâu. Vậy nha."
Mặc dù giọng nói có phần nghẹn ngào đã tố cáo cô, nhưng cô không muốn thừa nhận.
Cô lái xe nhanh đến công ty đón anh về. Trên đường về cả hai đều im lặng. Về đến nhà, anh liền từ phía sau ôm cô. Nhưng đáp lại anh không phải là sự ngọt ngào lúc trước nữa, giọng điệu của cô có phần khó chịu nói:
"Anh bỏ ra đi, em mệt rồi, chỉ muốn tắm rồi ngủ thôi!"
Cô gỡ tay anh ra rồi đi thẳng lên phòng. Anh mắt anh nhìn cô cũng lạnh dần.
Buổi tối ở Bắc Kinh khá lạnh, trong căn phòng của hai người không phải là hai thân ảnh đang âu ếm nhau như trước nữa. Trên chiếc giường kingsize lúc này chỉ có hình ảnh cô gái nằm ở đó, còn anh đang đứng ở ban công, trên lay là ly rượu vang đỏ, anh lắc lư nhẹ rồi uống một ngụm, nhìn ra Bắc Kinh hoa lệ. Ánh mắt đang chất chứa điều gì đó.
Sáng ra cô không thấy anh ở đâu cả, hỏi người làm thì mới biết anh đã đi làm từ sớm.
Hiện trường vụ án hôm qua của công ty đã dọn dẹp xong. Nhưng cô không đi làm mà cô quyết định gọi cho Allan và giao nhiệm vụ cho cô ta. Còn cô quyết định sẽ đi điều tra cho rõ vụ việc này.
Theo như cô biết, trong những năm gần đây, Tần thị không có gây thù gì với Lục thị, vậy thì... Còn những năm trước đó thì sao?
Lúc trước, cô có nghe anh nói cha anh đã mất cách đây 8, 9 năm. Nghe nói là lúc đó có cảnh sát đến. Vì thế cô đã đến đồn cảnh sát và hỏi những người đã đến hiện trường năm đó.
Theo lời cảnh sát thì vụ án năm đó được kết luận là tự sát nhưng về phần của bà Lục năm đó thì bà ấy đã gào lên thảm thiết nói rằng không phải là tự sát.
Khi nghe nói về phản ứng của bà Lục thì cô khá bất ngờ, không lẽ có ai đó đã ám sát ông Lục hoặc uy hiếp ông chăng?
Điều này chắc hẳn phải có liên quan đến nhà họ Tần, cô quyết định về nhà gặp mẹ của mình.
Cô chỉ hỏi bà rằng 8, 9 năm trước nhà mình có làm gì với nhà họ Lục không?
Bà khá bất nhờ trước câu hỏi của cô, nhưng vẫn trả lời là bà không nhớ vì những chuyện 8, 9 năm trước đây đã quá lâu rồi. Bà có nói nếu muốn tìm hiểu về những chuyện xảy ra ở thời điểm đó thì nên đến tìm trợ lý cũ của ông là ông Thạch Tất. Thời điểm đó bà nhớ không lầm thì Tần gia cũng hay qua lại với Lục gia.
Theo địa chỉ bà cung cấp, cô đã tìm đến nhà của ông Thạch Tất. Ngôi nhà này không quá lớn, chỉ là nhà cấp 4 nhưng nhìn rất ấm cúng.
Cô bước tới gõ cửa thì có một bà cụ bước ra, bà điểm đạm nói: "Vị tiều thư này, cô đến đây để tìm ai à?"
Cô lễ phép đáp: "Vâng ạ, con đến tìm một người tên là Thạch Tất ạ. Bà có biết ông ấy khong ạ?"
Bà chẩm chậm đáp: "À thì ra là cô tìm chồng tôi à."
Bà ngưng một lát thì xoay người vào trong nói lớn "Ông à, có người tìm ông này"
Từ bên trong, một ông cụ khoảng 60-70 tuổi bước ra, ông nhìn cô nói: "Vị tiểu thư này... Là..."
Cô nói: "Con là con gái của chủ tịch Tần ạ. Ông có phải là cựu trợ lý của ông ấy không ạ?"
Lúc này ông mới nói: "Ố, thì ra là tiểu thư Tần à, mời cô vào."
Cô đáp: "Vâng ạ, ông không cần xung hô khách sáo vậy đâu ạ, cứ gọi con là cháu được rồi ạ."
Hai người đi vào phòng làm việc của ông. Ông nói: "Cháu đến đây tìm ông có chuyện gì à?"
Cô đáp: "Vâng ạ, thật ra là cháu muốn hỏi ông về một số chuyện của 8 năm trước ạ."
Ông gật đầu bảo cô nói.
Cô hỏi: "8 năm trước Tần thị khá thân thiết với Lục thị đúng không ông?"
Ông nói: "Ừm, thời gian đó đúng là rất thân, ta rất hay đi theo cha cháu nên cũng biết được kha khá chuyện.
Nhưng lúc đó đột nhiên ông Lục lại chết, hiện trường thì thấy ông ấy treo cổ."
Cô chần chừ hỏi: "Ông đi theo cha cháu lâu như vậy, vậy có biết tại sao ông ấy lại tự tử không ạ?"
Ồng cụ nghe đến đây thì nheo mắt lại nhìn cô, nói: "'Cháu muốn biết để làm gì?"
Cô đáp: "Vâng cháu có một vụ án cần có thông tin về 8 năm trước, cháu hỏi mẹ thì bà ấy nói đến tìm ông."
"Vụ án?" ông thắc mắc.
Cô đáp: "Vâng, là cha cháu đã mất khoảng một tháng rồi ạ."
Ông bất ngờ trước cái tin đó nhưng chỉ thoáng qua. Sau đó ông im lặng một lúc rồi nói:
"Chuyện đến nước này thì không thể giấu được nữa rồi."
Ông cụ chậm chạp đứng dậy đi đến tủ lấy ra một sấp tài liệu. Nhìn qua có thể thấy nó đã được cất rất kỹ nhưng cũng không tránh khỏi bụ bẩn.
Ông đưa đến trước mặt cô nói: "Côn coi đi, ta sẽ nói cho con nghe."
Cô lật từng trang tài liệu ra, trong đó ghi rất nhiều chữ chi chít nhưng các ý cô chú ý nhất lại là "Lục thị", "Buôn bán chất cấm trái phép", "'Hối lộ", "buôn bán vũ khí trái phép",...
Cô khó hiểu nhìn ông, ông lúc này mới kể:
"Năm đó cả Tần thị và Lục thị đang tranh chấp với nhau một dự án rất lớn, cả hai không chịu thua, cứ tranh chấp qua lại. Đến một lần, chủ tịch phát hiện ra một tập tài liệu mật của ông Lục, khi điều tra ra thì ông phát hiện ông
Lục đã làm nhiều chuyện trái phép trong nhiều năm. Vì để lấy được dự án đó, chủ tịch đã đem những thứ đó ra uy hiếp ông Lục, nhưng ông ấy kiên quyết không nhường, nếu đời cha không được thì đến đời con. Nên ông ấy quyết định tự tử. Vụ này bà Lục cũng biết nhưng không ngờ ông Lục sẽ nghĩ đến cách đó. Lúc đó bà ấy rất hận Tần gia, vì chủ tịch đã dồn ông ấy vào đường cùng. Lúc đó chủ tịch đã quyết định không tung những thông tin này ra mà đưa cho ông, bảo ông giữ thật kĩ."
Ông ngưng một lúc thì nói tiếp: "Khi thấy được bà Lục hận Tần gia như thế thì ông đã lường trước trong tương lai
Lục gia sẽ tìm mọi cách để trả thù."
Ông nhìn cô nói: "Nếu cháu đã có được tập tài liệu này thì cháu cũng biết thủ phạm là người của Lục gia, nhưng nhớ phải giữ cho kỹ, không được cho họ biết, nếu không họ sẽ làm gì cháu đấy."
Cô im lặng một lát nói: "Vâng, cháu biết rồi ạ, cháu sẽ tìm thêm vài bằng chứng nữa sau đó sẽ tìm ra hung thủ.
Trong lúc đó cháu sẽ cẩn thận, ông yên tâm."
Dù hình ảnh người đàn ông đó khá mờ nhưng làm sao cô không thể nhận ra đó là ai, mới đầu cô không chắc chắn lắm nhưng đến khi nhìn chiếc đồng hồ trên tay người đó...
Đó là chiếc đồng hồ cô đã đặt làm riêng, mẫu cũng là do cô kêu nhà thiết kế làm ra, chắc chắn không có cái thứ hai. Đó là món quà cô đã tặng nhân dịp sinh nhật của anh- Lục Minh Thành. Cô không muốn nhận đó là sự thật, chỉ hy vọng là mình quá đa nghi. Nhưng làm sao đây, các manh mối đều hướng về anh.
Cô không muốn tin người đàn ông mà mình yêu suốt 6 năm nay là chính là hung thủ sát hại cha mình.
Cô ngồi một lúc thì cô gắng trấn an bản thân, lấy điện thoại gọi cho anh. Tiếng chuông vang lên vài giây thì giọng của người đàn ông vang lền
"Alo, em về chưa? Anh vẫn đang ở trước cổng công ty đợi em."
Cô đáp: "Vậy à? Em... Đến đón anh ngay đây, anh chờ chút nhé."
"Khoang đã! Em khóc đấy à?"
Cô đáp: "Không có đâu. Vậy nha."
Mặc dù giọng nói có phần nghẹn ngào đã tố cáo cô, nhưng cô không muốn thừa nhận.
Cô lái xe nhanh đến công ty đón anh về. Trên đường về cả hai đều im lặng. Về đến nhà, anh liền từ phía sau ôm cô. Nhưng đáp lại anh không phải là sự ngọt ngào lúc trước nữa, giọng điệu của cô có phần khó chịu nói:
"Anh bỏ ra đi, em mệt rồi, chỉ muốn tắm rồi ngủ thôi!"
Cô gỡ tay anh ra rồi đi thẳng lên phòng. Anh mắt anh nhìn cô cũng lạnh dần.
Buổi tối ở Bắc Kinh khá lạnh, trong căn phòng của hai người không phải là hai thân ảnh đang âu ếm nhau như trước nữa. Trên chiếc giường kingsize lúc này chỉ có hình ảnh cô gái nằm ở đó, còn anh đang đứng ở ban công, trên lay là ly rượu vang đỏ, anh lắc lư nhẹ rồi uống một ngụm, nhìn ra Bắc Kinh hoa lệ. Ánh mắt đang chất chứa điều gì đó.
Sáng ra cô không thấy anh ở đâu cả, hỏi người làm thì mới biết anh đã đi làm từ sớm.
Hiện trường vụ án hôm qua của công ty đã dọn dẹp xong. Nhưng cô không đi làm mà cô quyết định gọi cho Allan và giao nhiệm vụ cho cô ta. Còn cô quyết định sẽ đi điều tra cho rõ vụ việc này.
Theo như cô biết, trong những năm gần đây, Tần thị không có gây thù gì với Lục thị, vậy thì... Còn những năm trước đó thì sao?
Lúc trước, cô có nghe anh nói cha anh đã mất cách đây 8, 9 năm. Nghe nói là lúc đó có cảnh sát đến. Vì thế cô đã đến đồn cảnh sát và hỏi những người đã đến hiện trường năm đó.
Theo lời cảnh sát thì vụ án năm đó được kết luận là tự sát nhưng về phần của bà Lục năm đó thì bà ấy đã gào lên thảm thiết nói rằng không phải là tự sát.
Khi nghe nói về phản ứng của bà Lục thì cô khá bất ngờ, không lẽ có ai đó đã ám sát ông Lục hoặc uy hiếp ông chăng?
Điều này chắc hẳn phải có liên quan đến nhà họ Tần, cô quyết định về nhà gặp mẹ của mình.
Cô chỉ hỏi bà rằng 8, 9 năm trước nhà mình có làm gì với nhà họ Lục không?
Bà khá bất nhờ trước câu hỏi của cô, nhưng vẫn trả lời là bà không nhớ vì những chuyện 8, 9 năm trước đây đã quá lâu rồi. Bà có nói nếu muốn tìm hiểu về những chuyện xảy ra ở thời điểm đó thì nên đến tìm trợ lý cũ của ông là ông Thạch Tất. Thời điểm đó bà nhớ không lầm thì Tần gia cũng hay qua lại với Lục gia.
Theo địa chỉ bà cung cấp, cô đã tìm đến nhà của ông Thạch Tất. Ngôi nhà này không quá lớn, chỉ là nhà cấp 4 nhưng nhìn rất ấm cúng.
Cô bước tới gõ cửa thì có một bà cụ bước ra, bà điểm đạm nói: "Vị tiều thư này, cô đến đây để tìm ai à?"
Cô lễ phép đáp: "Vâng ạ, con đến tìm một người tên là Thạch Tất ạ. Bà có biết ông ấy khong ạ?"
Bà chẩm chậm đáp: "À thì ra là cô tìm chồng tôi à."
Bà ngưng một lát thì xoay người vào trong nói lớn "Ông à, có người tìm ông này"
Từ bên trong, một ông cụ khoảng 60-70 tuổi bước ra, ông nhìn cô nói: "Vị tiểu thư này... Là..."
Cô nói: "Con là con gái của chủ tịch Tần ạ. Ông có phải là cựu trợ lý của ông ấy không ạ?"
Lúc này ông mới nói: "Ố, thì ra là tiểu thư Tần à, mời cô vào."
Cô đáp: "Vâng ạ, ông không cần xung hô khách sáo vậy đâu ạ, cứ gọi con là cháu được rồi ạ."
Hai người đi vào phòng làm việc của ông. Ông nói: "Cháu đến đây tìm ông có chuyện gì à?"
Cô đáp: "Vâng ạ, thật ra là cháu muốn hỏi ông về một số chuyện của 8 năm trước ạ."
Ông gật đầu bảo cô nói.
Cô hỏi: "8 năm trước Tần thị khá thân thiết với Lục thị đúng không ông?"
Ông nói: "Ừm, thời gian đó đúng là rất thân, ta rất hay đi theo cha cháu nên cũng biết được kha khá chuyện.
Nhưng lúc đó đột nhiên ông Lục lại chết, hiện trường thì thấy ông ấy treo cổ."
Cô chần chừ hỏi: "Ông đi theo cha cháu lâu như vậy, vậy có biết tại sao ông ấy lại tự tử không ạ?"
Ồng cụ nghe đến đây thì nheo mắt lại nhìn cô, nói: "'Cháu muốn biết để làm gì?"
Cô đáp: "Vâng cháu có một vụ án cần có thông tin về 8 năm trước, cháu hỏi mẹ thì bà ấy nói đến tìm ông."
"Vụ án?" ông thắc mắc.
Cô đáp: "Vâng, là cha cháu đã mất khoảng một tháng rồi ạ."
Ông bất ngờ trước cái tin đó nhưng chỉ thoáng qua. Sau đó ông im lặng một lúc rồi nói:
"Chuyện đến nước này thì không thể giấu được nữa rồi."
Ông cụ chậm chạp đứng dậy đi đến tủ lấy ra một sấp tài liệu. Nhìn qua có thể thấy nó đã được cất rất kỹ nhưng cũng không tránh khỏi bụ bẩn.
Ông đưa đến trước mặt cô nói: "Côn coi đi, ta sẽ nói cho con nghe."
Cô lật từng trang tài liệu ra, trong đó ghi rất nhiều chữ chi chít nhưng các ý cô chú ý nhất lại là "Lục thị", "Buôn bán chất cấm trái phép", "'Hối lộ", "buôn bán vũ khí trái phép",...
Cô khó hiểu nhìn ông, ông lúc này mới kể:
"Năm đó cả Tần thị và Lục thị đang tranh chấp với nhau một dự án rất lớn, cả hai không chịu thua, cứ tranh chấp qua lại. Đến một lần, chủ tịch phát hiện ra một tập tài liệu mật của ông Lục, khi điều tra ra thì ông phát hiện ông
Lục đã làm nhiều chuyện trái phép trong nhiều năm. Vì để lấy được dự án đó, chủ tịch đã đem những thứ đó ra uy hiếp ông Lục, nhưng ông ấy kiên quyết không nhường, nếu đời cha không được thì đến đời con. Nên ông ấy quyết định tự tử. Vụ này bà Lục cũng biết nhưng không ngờ ông Lục sẽ nghĩ đến cách đó. Lúc đó bà ấy rất hận Tần gia, vì chủ tịch đã dồn ông ấy vào đường cùng. Lúc đó chủ tịch đã quyết định không tung những thông tin này ra mà đưa cho ông, bảo ông giữ thật kĩ."
Ông ngưng một lúc thì nói tiếp: "Khi thấy được bà Lục hận Tần gia như thế thì ông đã lường trước trong tương lai
Lục gia sẽ tìm mọi cách để trả thù."
Ông nhìn cô nói: "Nếu cháu đã có được tập tài liệu này thì cháu cũng biết thủ phạm là người của Lục gia, nhưng nhớ phải giữ cho kỹ, không được cho họ biết, nếu không họ sẽ làm gì cháu đấy."
Cô im lặng một lát nói: "Vâng, cháu biết rồi ạ, cháu sẽ tìm thêm vài bằng chứng nữa sau đó sẽ tìm ra hung thủ.
Trong lúc đó cháu sẽ cẩn thận, ông yên tâm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất