Chương 44: Bỏ trốn.
Cả một đêm dài đằng đằng, cô bị anh "tra tấn" suốt đêm, không hề có sự nhân nhượng nào dành cho cô.
Một thân ảnh nhỏ bé nằm gọn trong chiếc giường kingsize, dù đêm qua nó đã được làm ấm suốt mấy tiếng đồng hồ, nhưng bây giờ chẳng còn vươn lại chút hơi ấm nào cả, chỉ có sự lạnh lẽo bao trùm. Mái tóc đen dài óng ả của cô trải trên nệm như những sợi rong biển, cả một thân ảnh đều là dấu vết của cuộc ân ái đêm qua.
Đặc biệt là đôi môi của cô, khác với đôi môi hồng hào trước đây thì nó lại khô khóc, tím tái còn có vệt máu đã khô lại do hành động cắn môi tối qua của cô.
Cô cố gắng chống tay ngồi dậy, cơn đau thắt ở bụng dưới lập tức truyền đến khiến cô bất giác chau mày. Cô gắng kìm nén cơn đau mà lấy sức đứng dậy, vừa mới đứng dậy chưa đi được hai bước thì....
"Ạch" đôi chân đã không đi nổi mà vô lực ngã xuống nền nhà.
Cô ngồi ở đó cảm giác uất ức, tuổi thân bùng lên, cô khóc không thành tiếng, hai dòng lệ cứ thi nhau chảy xuống.
Cô bây giờ cảm thấy bản thân thật vô dụng, cô còn có cảm giác hận cả bản thần mình.
Tại sao lúc đó lại có thể yếu đuối đến mức để mặc cho anh làm chuyện sỉ nhục cô chứ! Bây giờ kể cả việc đi cũng không được!
Cô nhìn lại những dấu vết hoan ái đêm qua trên người mình mà khó chịu, cô không muốn những dấu vết này ở trên người mình một phút nào nữa, cô lết vào nhà tắm, mở vòi sen để nước lạnh chảy xuống người cô. Cô lập tức lấy tay chà xát lên người mình đến mức đỏ hết cả lên.
Cứ như vậy hơn 30 phút, giờ người cô không những không biến mất những dấu vết kia mà còn có những dấu cào đỏ chót do cô tự chà xát trên người mình quá mạnh.
Cô lấy áo choàng tấm khoát lên người đi ra ngoài. Cô lấy chiếc vali đã lâu không dùng, mở ra mà để hết quần áo của mình vào đó. Cô quyết định phải đi khỏi đây, phải thoát khỏi cái nơi địa ngục này.
Cô mặc một chiếc áo thung trắng và một cái quần jeans rồi xách vali đi xuống dưới nhà. Người làm thấy vậy cũng không ai dám can ngăng, bởi chuyện này cũng đã xảy ra một lần rồi, chắc là do hai người lại cãi lộn với nhau nên mới giận thôi, chưa đến 2 ngày là lại như ngày đầu mới yêu thôi.
Cứ tưởng mọi chuyện đã êm xuôi, thuận buồm xuôi gió mà đi nhưng không, khi ra đến cổng chính thì....
"Phu nhân, người không được phép bước ra khỏi nhà."
Đột nhiên lại có 4 người mặc đồ đen mà đứng chặn trước cửa không cho cô ra ngoài, cô lập tức nói:
"Các người là ai mà không cho tôi ra ngoài? Mà các người cũng đừng có gán cái mác phu nhân đó cho tôi, tôi không phải vợ của anh ta."
Cô nói xong thì kệ họ mà đi, nhưng họ lại lấy tay chặn lại, không cho cô đi, nói tiếp:
"Phu nhân, người không được đi ra khỏi đây, Lục tổng đã dặn chúng tôi phải canh chừng cô, không được cho cô bước ra khỏi đây."
Cô nhăn mặt lại nói, lần này tông giọng cao hơn chút: "Lục tổng của các người thì liên quan gì đến tôi, anh ta lấy quyền gì mà không cho tôi đi, lấy đâu ra quyền mà nhốt tôi! Tôi không cần biết Lục tổng gì gì đó của các anh, nhưng tóm lại tôi không phải vợ của anh ta càng không phải tuân theo cái mệnh lệnh quái quỷ đó của hắn! Bây giờ thì tránh ra!"
Cô đẩy họ ra bên, nhưng vì tới 4 người nên cũng không si nhê gì. Cô vẫn ngoan cố cố chấp bước ra khỏi đây.
Nhưng làm sao hiểu được cho nỗi lòng của 4 người họ chứ!
Hai bên Thái dương của họ giật giật, trời ơi!. Chuyện quái quỷ gì đây! Lục tổng đã căn dặn họ là phải canh chừng cô, không cho cô ra khỏi đây, nếu để cô ra khỏi đây thì 4 cái mạng này phải làm sao đây!! Họ vẫn còn trẻ, họ không muốn chết sớm thế đâu!
Vợ chưa có, nhà cửa, xe cũng không, chết thì uồn quá mà!! Nhưng khổ nổi họ cũng không dám đắc tội với cô, nếu cô mà có cái gì không thích mà mách lẻo với anh thì họ cũng đi luôn!!!
Hết cách, họ thà làm theo mệnh lệnh của anh. Cứ làm tốt nhiệm vụ trước cái đã, biết đâu lại được tha mạng. Một trong 4 người nói:
"Phu nhân, xin người thứa lỗi" Nói xong, hai người kia lập tức ép cô trở vào trong, cách đi không khác nào đang áp giải tội phạm.
Cô bị ép vào trong thì bất mãn mà la hét: "Nè!!các người làm gì vậy! Thả tôi raaaa! Buông raaaa! 4 tên khốn này!
Có giỏi thì kêu ông chủ các người ra đây nói chuyện! Đừng có trống chui trốn nhủi mà bắt nhốt tôi thế này!"
4 người đó:
".."
Nỗi lòng của họ: "Ông trời ơi! Tại sao con phải ở đây mà nghe chửi thế này! Con cũng đâu có muốn, hai người này cãi nhau cho đã xong thì lại thành ra thế này, giờ không làm thì cái mạng này mất, mà làm thì bị chửi! Biết sống sao cho vừa lòng đây! Phu nhân à!!! Người thương 4 người chúng tôi đi, chúng tôi cũng chỉ vì bảo vệ cái mạng ngỏ này thôi, người đừng nhẫn tâm thế chứ!!!!"
Cô: "... Nhẫn tâm cái qq, mắc gì tôi phải bị nhốt ở đây chứ!"
Một thân ảnh nhỏ bé nằm gọn trong chiếc giường kingsize, dù đêm qua nó đã được làm ấm suốt mấy tiếng đồng hồ, nhưng bây giờ chẳng còn vươn lại chút hơi ấm nào cả, chỉ có sự lạnh lẽo bao trùm. Mái tóc đen dài óng ả của cô trải trên nệm như những sợi rong biển, cả một thân ảnh đều là dấu vết của cuộc ân ái đêm qua.
Đặc biệt là đôi môi của cô, khác với đôi môi hồng hào trước đây thì nó lại khô khóc, tím tái còn có vệt máu đã khô lại do hành động cắn môi tối qua của cô.
Cô cố gắng chống tay ngồi dậy, cơn đau thắt ở bụng dưới lập tức truyền đến khiến cô bất giác chau mày. Cô gắng kìm nén cơn đau mà lấy sức đứng dậy, vừa mới đứng dậy chưa đi được hai bước thì....
"Ạch" đôi chân đã không đi nổi mà vô lực ngã xuống nền nhà.
Cô ngồi ở đó cảm giác uất ức, tuổi thân bùng lên, cô khóc không thành tiếng, hai dòng lệ cứ thi nhau chảy xuống.
Cô bây giờ cảm thấy bản thân thật vô dụng, cô còn có cảm giác hận cả bản thần mình.
Tại sao lúc đó lại có thể yếu đuối đến mức để mặc cho anh làm chuyện sỉ nhục cô chứ! Bây giờ kể cả việc đi cũng không được!
Cô nhìn lại những dấu vết hoan ái đêm qua trên người mình mà khó chịu, cô không muốn những dấu vết này ở trên người mình một phút nào nữa, cô lết vào nhà tắm, mở vòi sen để nước lạnh chảy xuống người cô. Cô lập tức lấy tay chà xát lên người mình đến mức đỏ hết cả lên.
Cứ như vậy hơn 30 phút, giờ người cô không những không biến mất những dấu vết kia mà còn có những dấu cào đỏ chót do cô tự chà xát trên người mình quá mạnh.
Cô lấy áo choàng tấm khoát lên người đi ra ngoài. Cô lấy chiếc vali đã lâu không dùng, mở ra mà để hết quần áo của mình vào đó. Cô quyết định phải đi khỏi đây, phải thoát khỏi cái nơi địa ngục này.
Cô mặc một chiếc áo thung trắng và một cái quần jeans rồi xách vali đi xuống dưới nhà. Người làm thấy vậy cũng không ai dám can ngăng, bởi chuyện này cũng đã xảy ra một lần rồi, chắc là do hai người lại cãi lộn với nhau nên mới giận thôi, chưa đến 2 ngày là lại như ngày đầu mới yêu thôi.
Cứ tưởng mọi chuyện đã êm xuôi, thuận buồm xuôi gió mà đi nhưng không, khi ra đến cổng chính thì....
"Phu nhân, người không được phép bước ra khỏi nhà."
Đột nhiên lại có 4 người mặc đồ đen mà đứng chặn trước cửa không cho cô ra ngoài, cô lập tức nói:
"Các người là ai mà không cho tôi ra ngoài? Mà các người cũng đừng có gán cái mác phu nhân đó cho tôi, tôi không phải vợ của anh ta."
Cô nói xong thì kệ họ mà đi, nhưng họ lại lấy tay chặn lại, không cho cô đi, nói tiếp:
"Phu nhân, người không được đi ra khỏi đây, Lục tổng đã dặn chúng tôi phải canh chừng cô, không được cho cô bước ra khỏi đây."
Cô nhăn mặt lại nói, lần này tông giọng cao hơn chút: "Lục tổng của các người thì liên quan gì đến tôi, anh ta lấy quyền gì mà không cho tôi đi, lấy đâu ra quyền mà nhốt tôi! Tôi không cần biết Lục tổng gì gì đó của các anh, nhưng tóm lại tôi không phải vợ của anh ta càng không phải tuân theo cái mệnh lệnh quái quỷ đó của hắn! Bây giờ thì tránh ra!"
Cô đẩy họ ra bên, nhưng vì tới 4 người nên cũng không si nhê gì. Cô vẫn ngoan cố cố chấp bước ra khỏi đây.
Nhưng làm sao hiểu được cho nỗi lòng của 4 người họ chứ!
Hai bên Thái dương của họ giật giật, trời ơi!. Chuyện quái quỷ gì đây! Lục tổng đã căn dặn họ là phải canh chừng cô, không cho cô ra khỏi đây, nếu để cô ra khỏi đây thì 4 cái mạng này phải làm sao đây!! Họ vẫn còn trẻ, họ không muốn chết sớm thế đâu!
Vợ chưa có, nhà cửa, xe cũng không, chết thì uồn quá mà!! Nhưng khổ nổi họ cũng không dám đắc tội với cô, nếu cô mà có cái gì không thích mà mách lẻo với anh thì họ cũng đi luôn!!!
Hết cách, họ thà làm theo mệnh lệnh của anh. Cứ làm tốt nhiệm vụ trước cái đã, biết đâu lại được tha mạng. Một trong 4 người nói:
"Phu nhân, xin người thứa lỗi" Nói xong, hai người kia lập tức ép cô trở vào trong, cách đi không khác nào đang áp giải tội phạm.
Cô bị ép vào trong thì bất mãn mà la hét: "Nè!!các người làm gì vậy! Thả tôi raaaa! Buông raaaa! 4 tên khốn này!
Có giỏi thì kêu ông chủ các người ra đây nói chuyện! Đừng có trống chui trốn nhủi mà bắt nhốt tôi thế này!"
4 người đó:
".."
Nỗi lòng của họ: "Ông trời ơi! Tại sao con phải ở đây mà nghe chửi thế này! Con cũng đâu có muốn, hai người này cãi nhau cho đã xong thì lại thành ra thế này, giờ không làm thì cái mạng này mất, mà làm thì bị chửi! Biết sống sao cho vừa lòng đây! Phu nhân à!!! Người thương 4 người chúng tôi đi, chúng tôi cũng chỉ vì bảo vệ cái mạng ngỏ này thôi, người đừng nhẫn tâm thế chứ!!!!"
Cô: "... Nhẫn tâm cái qq, mắc gì tôi phải bị nhốt ở đây chứ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất