Chương 28
Sau cuộc gọi của Quách Vĩ Quân, Vũ Ngọc Quỳnh đã gửi tin nhắn cho Trần Ái Vy đến nhà để đưa cô đi đến một nơi, người này có thể nói sẽ là nhân chứng cho sau này. Có một số việc Vũ Ngọc Quỳnh cần gọi điện cho Lý Tuệ Nhung để xác định.
Bên này điện thoại Lý Tuệ Nhung reo lên, cô không cần xem tên hiển thị trên màn hình thì cũng biết người gọi đến chính là Vũ Ngọc Quỳnh.
“Cô gọi tôi có chuyện gì sao?”
“Đúng vậy, tôi cần cô xác định cho tôi một số việc, cô có từng nghe đến cái tên Lưu Thiên không?”
Lý Tuệ Nhung im lặng khi nghe đến cái tên này, cô hít một hơi thật sâu nói với Vũ Ngọc Quỳnh.
“Không những nghe mà còn biết nữa, anh ta từng là nhân viên của công ty tôi, theo như tôi biết anh ta là một người chính trực và siêng năng làm việc, nhưng về sau phát hiện anh ta ăn tiền hối lộ và khai khống tiền của công ty để túi riêng, anh ta đã bị sa thải ngay sau đó”
“Làm thế nào biết là anh ta? Ai là người phát hiện anh ta làm những chuyện đó?”
“Mỗi tháng tôi sẽ kiểm tra lại hết các giấy tờ thì phát hiện bị hao hụt một khoảng tiền, số tiền được viết vào các giấy tờ báo cáo lại cho tôi thì không khớp khi tôi xem xét và tính lại. Tôi đã cho Hoài Thu đi điều tra và cô ấy phát hiện ra anh ta là người làm giả giấy tờ và khai khống với công ty”
“Lúc đó anh ta có khẳng định bản thân mình làm không?”
“Không, anh ta cứ khăng khăng mình bị oan, nhưng anh ta không thể chứng minh mình vô tội, những bằng chứng đó đều hướng về anh ta, nên bắt buộc công ty phải sa thải và giao anh ta cho cảnh sát xử lý. Tuy nhiên vì lý do nào đó cảnh sát đã nói với tôi những giấy tờ đó không đủ để chứng minh chính anh ta là người làm hoặc cũng có thể anh ta bị ai đó lợi dụng, trong tài khoản của anh ta cũng không có số tiền đó hoặc cũng có thể anh ta đã để số tiền đó ở một nơi khác, cho nên anh ta được tại ngoại nhưng vẫn bị giám sát của cảnh sát. Tôi nghe đâu anh ta hiện giờ đang làm thám tử tư kiếm sống qua ngày và tự mình điều tra những chuyện này để minh oan cho chính mình”
“Số tiền mà công ty cô bị hao hụt là bao nhiêu?”
“Là 10 tỷ, đó là số tiền mỗi tháng tổng lại, nhưng sao cô hỏi những vấn đề này?” Lý Tuệ Nhung thắc mắc hỏi Vũ Ngọc Quỳnh.
“Cô không nghĩ là có gì đó không ổn sao? Lúc đầu có thể cô chưa biết Hoài Thu chính là người tiếp ứng với Hà Tổng, giờ cô biết rồi thì cô không nghi ngờ những việc cô ta điều tra dù chỉ một lần hay sao?”
“Lúc đó có thể nói cô ta là cánh tay trái đắc lực của tôi nên tôi rất tin tưởng cô ta, có lẽ tôi nên cho người điều tra chuyện này lại từ đầu, nếu thật sự Lưu Thiên bị oan thì tôi cũng nên giải oan cho anh ta và nói lời xin lỗi đến anh ta chứ”
“Được, tôi không còn gì thắc mắc nữa, cô cẩn thận bản thiết kế của cô đừng để bị đánh cắp đấy, còn việc gì thì tôi sẽ gọi lại cho cô sau”
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn cô vì những việc này”
“Không có gì đâu, giúp cô thì như giúp chính tôi thôi, tôi cúp máy đây”
“À khoan, đợi chút đã” Lý Tuệ Nhung ngập ngừng nói.
“Còn việc gì nữa à? Hay cô nhớ ra việc gì?”
“À không, tôi muốn hỏi về trợ lý Lưu, cô…có gặp anh ấy không?”
“Không có, có chuyện gì giữa hai người sao?”
“À không có gì, cô không gặp thì thôi, dù sao thì cũng cảm ơn cô, tôi cúp máy đây”
“Ơ nè khoan……”
Tút tút tút
Cúp mất tiêu rồi, giữa hai người này chắc chắn có chuyện gì rồi, Vũ Ngọc Quỳnh sẽ hỏi nếu có dịp.
- ----
Không lâu sau, Trần Ái Vy đến biệt thự đón Vũ Ngọc Quỳnh, đưa cô đến nơi mà cô sẽ gặp người đó, chính là Lưu Thiên. Đến nơi, Vũ Ngọc Quỳnh và Trần Ái Vy bình tĩnh xuống xe vì nơi anh ta sống không được an toàn và có rất nhiều tệ nạn ở đây. Thật không ngờ sau vụ việc đó, cuộc sống anh ta không khá là bao, anh ta thuê một căn nhà nhỏ, đủ cho một mình anh ta sinh sống.
Cốc cốc cốc
Trần Ái Vy đứng trước cửa gõ vài cái, ban đầu rất im lặng nhưng về sau có tiếng bước chân đến gần cửa. Cửa vừa mở là một người đàn ông đang cầm ăn một miếng bánh, trên người mặc áo ba lỗ và quần lửng tới đầu gối. Vũ Ngọc Quỳnh hít thở nhẹ tiến lên một bước, cô nói:
“Cho hỏi đây có phải là nhà của thám tử tư Lưu Thiên không?”
“Phải, mời cô vào nhà”
Người đàn ông mở cửa lớn hơn cho Vũ Ngọc Quỳnh và Trần Ái Vy bước vào. Đúng người đàn ông trước mặt cô chính là Lưu Thiên, khác xa những gì cô nghĩ trước đó. Bước vào nhà, cô nhìn xung quanh căn nhà cũ kỹ cùng với đồ nội thất tạm bợ, Lưu Thiên vừa đóng cửa vừa hỏi cô:
“Cô đến tìm tôi là muốn tôi giúp cô điều tra việc gì? Chồng ngoại tình hay tìm người thân?”
Bên này điện thoại Lý Tuệ Nhung reo lên, cô không cần xem tên hiển thị trên màn hình thì cũng biết người gọi đến chính là Vũ Ngọc Quỳnh.
“Cô gọi tôi có chuyện gì sao?”
“Đúng vậy, tôi cần cô xác định cho tôi một số việc, cô có từng nghe đến cái tên Lưu Thiên không?”
Lý Tuệ Nhung im lặng khi nghe đến cái tên này, cô hít một hơi thật sâu nói với Vũ Ngọc Quỳnh.
“Không những nghe mà còn biết nữa, anh ta từng là nhân viên của công ty tôi, theo như tôi biết anh ta là một người chính trực và siêng năng làm việc, nhưng về sau phát hiện anh ta ăn tiền hối lộ và khai khống tiền của công ty để túi riêng, anh ta đã bị sa thải ngay sau đó”
“Làm thế nào biết là anh ta? Ai là người phát hiện anh ta làm những chuyện đó?”
“Mỗi tháng tôi sẽ kiểm tra lại hết các giấy tờ thì phát hiện bị hao hụt một khoảng tiền, số tiền được viết vào các giấy tờ báo cáo lại cho tôi thì không khớp khi tôi xem xét và tính lại. Tôi đã cho Hoài Thu đi điều tra và cô ấy phát hiện ra anh ta là người làm giả giấy tờ và khai khống với công ty”
“Lúc đó anh ta có khẳng định bản thân mình làm không?”
“Không, anh ta cứ khăng khăng mình bị oan, nhưng anh ta không thể chứng minh mình vô tội, những bằng chứng đó đều hướng về anh ta, nên bắt buộc công ty phải sa thải và giao anh ta cho cảnh sát xử lý. Tuy nhiên vì lý do nào đó cảnh sát đã nói với tôi những giấy tờ đó không đủ để chứng minh chính anh ta là người làm hoặc cũng có thể anh ta bị ai đó lợi dụng, trong tài khoản của anh ta cũng không có số tiền đó hoặc cũng có thể anh ta đã để số tiền đó ở một nơi khác, cho nên anh ta được tại ngoại nhưng vẫn bị giám sát của cảnh sát. Tôi nghe đâu anh ta hiện giờ đang làm thám tử tư kiếm sống qua ngày và tự mình điều tra những chuyện này để minh oan cho chính mình”
“Số tiền mà công ty cô bị hao hụt là bao nhiêu?”
“Là 10 tỷ, đó là số tiền mỗi tháng tổng lại, nhưng sao cô hỏi những vấn đề này?” Lý Tuệ Nhung thắc mắc hỏi Vũ Ngọc Quỳnh.
“Cô không nghĩ là có gì đó không ổn sao? Lúc đầu có thể cô chưa biết Hoài Thu chính là người tiếp ứng với Hà Tổng, giờ cô biết rồi thì cô không nghi ngờ những việc cô ta điều tra dù chỉ một lần hay sao?”
“Lúc đó có thể nói cô ta là cánh tay trái đắc lực của tôi nên tôi rất tin tưởng cô ta, có lẽ tôi nên cho người điều tra chuyện này lại từ đầu, nếu thật sự Lưu Thiên bị oan thì tôi cũng nên giải oan cho anh ta và nói lời xin lỗi đến anh ta chứ”
“Được, tôi không còn gì thắc mắc nữa, cô cẩn thận bản thiết kế của cô đừng để bị đánh cắp đấy, còn việc gì thì tôi sẽ gọi lại cho cô sau”
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn cô vì những việc này”
“Không có gì đâu, giúp cô thì như giúp chính tôi thôi, tôi cúp máy đây”
“À khoan, đợi chút đã” Lý Tuệ Nhung ngập ngừng nói.
“Còn việc gì nữa à? Hay cô nhớ ra việc gì?”
“À không, tôi muốn hỏi về trợ lý Lưu, cô…có gặp anh ấy không?”
“Không có, có chuyện gì giữa hai người sao?”
“À không có gì, cô không gặp thì thôi, dù sao thì cũng cảm ơn cô, tôi cúp máy đây”
“Ơ nè khoan……”
Tút tút tút
Cúp mất tiêu rồi, giữa hai người này chắc chắn có chuyện gì rồi, Vũ Ngọc Quỳnh sẽ hỏi nếu có dịp.
- ----
Không lâu sau, Trần Ái Vy đến biệt thự đón Vũ Ngọc Quỳnh, đưa cô đến nơi mà cô sẽ gặp người đó, chính là Lưu Thiên. Đến nơi, Vũ Ngọc Quỳnh và Trần Ái Vy bình tĩnh xuống xe vì nơi anh ta sống không được an toàn và có rất nhiều tệ nạn ở đây. Thật không ngờ sau vụ việc đó, cuộc sống anh ta không khá là bao, anh ta thuê một căn nhà nhỏ, đủ cho một mình anh ta sinh sống.
Cốc cốc cốc
Trần Ái Vy đứng trước cửa gõ vài cái, ban đầu rất im lặng nhưng về sau có tiếng bước chân đến gần cửa. Cửa vừa mở là một người đàn ông đang cầm ăn một miếng bánh, trên người mặc áo ba lỗ và quần lửng tới đầu gối. Vũ Ngọc Quỳnh hít thở nhẹ tiến lên một bước, cô nói:
“Cho hỏi đây có phải là nhà của thám tử tư Lưu Thiên không?”
“Phải, mời cô vào nhà”
Người đàn ông mở cửa lớn hơn cho Vũ Ngọc Quỳnh và Trần Ái Vy bước vào. Đúng người đàn ông trước mặt cô chính là Lưu Thiên, khác xa những gì cô nghĩ trước đó. Bước vào nhà, cô nhìn xung quanh căn nhà cũ kỹ cùng với đồ nội thất tạm bợ, Lưu Thiên vừa đóng cửa vừa hỏi cô:
“Cô đến tìm tôi là muốn tôi giúp cô điều tra việc gì? Chồng ngoại tình hay tìm người thân?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất