Sau Khi Nữ Ma Đầu Phá Vỡ Phong Ấn
Chương 22: Hái Hoa Đạo Tặc? (2)
Nàng hết lòng cảnh cáo, lại tốt bụng khuyên nhủ: " Con đường tu luyện mặc dù dài đằng đẵng, nhưng chỉ có để cho nội tâm của mình chân chính phong phú lên mới là chính đạo mới là kế lâu dài! Cửu Vi tỷ tỷ không thể nóng lòng cầu thành. "
" Như vậy à? " Ninh Cửu Vi khẽ sờ sờ mũi, còn chưa từ bỏ ý định nói thêm, " Vậy muội cho ta ăn một chút, ta thể nghiệm thể nghiệm. "
Đạo lý Tiểu Quỳ nói phía sau cô đều hiểu, nhưng cô muốn tốc chiến tốc thắng!
Dừng một chút, cô nhớ tới cái gì, lại nói: " Muội có còn hoa hoa thảo thảo nào có thể làm dịu cơn đau không? Cũng cho ta một ít! "
Tiểu Quỳ nói được, đau lòng nhìn Ninh Cửu Vi, liền dẫn nàng đi vườn hoa hái hoa nhổ cỏ. Trên đường nàng hỏi cô, " Cửu Vi tỷ tỷ, trăm năm nay tỷ đã đi đâu? Ta có mấy lần ra ngoài đưa hoa đưa cỏ cho tiên môn lặng lẽ đi Ma giới tìm tỷ, kết quả lại bị bọn họ đuổi ra, bọn họ nói tỷ đã sớm không còn ở Ma giới. "
Bách Hoa Thanh Thiên từ trước đến nay không hỏi chuyện bên ngoài, các nàng cùng Tiên Môn giao hảo cũng là tận khả năng đem một ít hoa cỏ tốt nhất bồi dưỡng trước tiên đưa cho Tiên Môn để bọn họ yêu thích, trừ cái đó ra, các nàng không hỏi thế sự, một lòng tu tiên dưỡng hoa trồng cỏ.
Cho nên người nơi này đối với chuyện phát sinh trăm năm qua biết rất ít, có thể nói nơi này chính là thế ngoại đào nguyên ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Trùng hợp Ninh Cửu Vi và Tiểu Quỳ đi vào sâu trong một rừng đào, chính là cỏ cây xanh tươi, hoa rụng phủ kín đường đi.
Mà cách đó không xa, dưới một gốc cây đào, có một bạch y thiếu niên đứng trước gió, ba ngàn tóc đen như mực phát tán ở trong gió tung bay, hoa rơi nhao nhao như mưa rơi xuống thiếu niên kia đầy người, hắn đứng ở nơi đó ngắm phong cảnh, lại không biết mình đẹp thành một bộ tranh, mình chính là kia đẹp nhất một đạo phong cảnh.
Bên cạnh thiếu niên vây quanh rất nhiều nữ tử thanh xuân, hoặc phấn sam, hoặc bạch thường, hoặc váy xanh lá đậm, áo lụa mỏng vàng nhạt.
Đây không phải là Trì Lâm bị một đám hoa tinh vây quanh mời đến ngắm hoa còn có thể là ai?!
Bị Ninh Cửu Vi nhìn thấy, cô hừ một tiếng, nhưng cũng không đi qua, chỉ nhìn thân ảnh áo trắng thon dài cao ngất kia qua một lúc lâu mới trở về Tiểu Quỳ một câu, " Tỷ tỷ ta đi vân du tứ hải, thiên nam địa bắc chạy khắp nơi, muội tự nhiên là tìm không thấy ta. "
Dứt lời, cô lại liếc chàng trai áo trắng dưới tàng cây đào một cái, luôn cảm thấy từ trên người hắn hoảng hốt nhìn thấy bóng dáng một người, a không! Còn giống như không phải một người.
" Như vậy à? " Ninh Cửu Vi khẽ sờ sờ mũi, còn chưa từ bỏ ý định nói thêm, " Vậy muội cho ta ăn một chút, ta thể nghiệm thể nghiệm. "
Đạo lý Tiểu Quỳ nói phía sau cô đều hiểu, nhưng cô muốn tốc chiến tốc thắng!
Dừng một chút, cô nhớ tới cái gì, lại nói: " Muội có còn hoa hoa thảo thảo nào có thể làm dịu cơn đau không? Cũng cho ta một ít! "
Tiểu Quỳ nói được, đau lòng nhìn Ninh Cửu Vi, liền dẫn nàng đi vườn hoa hái hoa nhổ cỏ. Trên đường nàng hỏi cô, " Cửu Vi tỷ tỷ, trăm năm nay tỷ đã đi đâu? Ta có mấy lần ra ngoài đưa hoa đưa cỏ cho tiên môn lặng lẽ đi Ma giới tìm tỷ, kết quả lại bị bọn họ đuổi ra, bọn họ nói tỷ đã sớm không còn ở Ma giới. "
Bách Hoa Thanh Thiên từ trước đến nay không hỏi chuyện bên ngoài, các nàng cùng Tiên Môn giao hảo cũng là tận khả năng đem một ít hoa cỏ tốt nhất bồi dưỡng trước tiên đưa cho Tiên Môn để bọn họ yêu thích, trừ cái đó ra, các nàng không hỏi thế sự, một lòng tu tiên dưỡng hoa trồng cỏ.
Cho nên người nơi này đối với chuyện phát sinh trăm năm qua biết rất ít, có thể nói nơi này chính là thế ngoại đào nguyên ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Trùng hợp Ninh Cửu Vi và Tiểu Quỳ đi vào sâu trong một rừng đào, chính là cỏ cây xanh tươi, hoa rụng phủ kín đường đi.
Mà cách đó không xa, dưới một gốc cây đào, có một bạch y thiếu niên đứng trước gió, ba ngàn tóc đen như mực phát tán ở trong gió tung bay, hoa rơi nhao nhao như mưa rơi xuống thiếu niên kia đầy người, hắn đứng ở nơi đó ngắm phong cảnh, lại không biết mình đẹp thành một bộ tranh, mình chính là kia đẹp nhất một đạo phong cảnh.
Bên cạnh thiếu niên vây quanh rất nhiều nữ tử thanh xuân, hoặc phấn sam, hoặc bạch thường, hoặc váy xanh lá đậm, áo lụa mỏng vàng nhạt.
Đây không phải là Trì Lâm bị một đám hoa tinh vây quanh mời đến ngắm hoa còn có thể là ai?!
Bị Ninh Cửu Vi nhìn thấy, cô hừ một tiếng, nhưng cũng không đi qua, chỉ nhìn thân ảnh áo trắng thon dài cao ngất kia qua một lúc lâu mới trở về Tiểu Quỳ một câu, " Tỷ tỷ ta đi vân du tứ hải, thiên nam địa bắc chạy khắp nơi, muội tự nhiên là tìm không thấy ta. "
Dứt lời, cô lại liếc chàng trai áo trắng dưới tàng cây đào một cái, luôn cảm thấy từ trên người hắn hoảng hốt nhìn thấy bóng dáng một người, a không! Còn giống như không phải một người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất