Tôi Vẽ Người Trong Sách Trở Thành Sự Thật
Chương 44
(30/06/2024)
Editor by AChan
—©—
Thiệu Đường nghe được lời này, lập tức lại gần quan tâm hỏi: “Nhị ca làm sao vậy? Có cần đệ đệ gọi người đưa huynh về phủ không?”
Giang Ly trong nháy mắt không có cảm xúc trên mặt, khuôn mặt có chút vặn vẹo, y hung hăng bấm móng tay vào lòng bàn tay, đau đớn khiến cho y miễn cưỡng duy trì lý trí, y ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Thần Nhi đệ ở lại với Nhị điện hạ đi, ta không sao cả, chỉ là có chút mệt mỏi.”
Thần Nhi?
Thiệu Đường thiếu chút nữa bị ghê tởm nhổ ra, cậu cau mày lui lại mấy bước, trở về ngồi xuống bên Yến Minh Phong, làm nũng nói: “Điện hạ, nếu Nhị ca thân thể không thoải mái thì để cho huynh ấy về nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Yến Minh Phong lập tức phối hợp nhéo mũi cậu, “Được được, em nói đúng.”
Giang Ly nhắm mắt, không cam lòng chịu đựng nhanh chóng rời đi.
Thiệu Đường nhìn bóng dáng y vội vàng rời đi, thoải mái cười lên, cậu tiến đến bên tai Yến Minh Phong nói: “Giang Ly này sức chiến đấu còn kém, em còn rất nhiều lời muốn nói với y mà.”
Yến Minh Phong bật cười, đổi ly trà cho cậu, “Uống đi, mát họng.”
Thiệu Đường nhận lấy ly rượu uống một ngụm, ánh mắt ngó qua bên Quý Viên, thấy đối phương cũng đang nhìn cậu, Thiệu Đường buông chén trà, hành lễ: “Vừa rồi đa tạ Quý đại nhân tán thưởng.”
“Ngài tiếp được, ta chỉ là ăn ngay nói thật thôi.”
Quý Viên ngữ khí bình đạm trả lời, ánh mắt dời về phía Yến Minh Phong bên cạnh cậu, ngữ khí trịnh trọng không ít: “Nhị điện hạ, hạ quan có việc muốn nói với ngài, không biết liệu có làm phiền ngài không?”
Dứt lời, không đợi Yến Minh Phong từ chối, hắn quay đầu nhìn về phía Thiệu Đường, khóe miệng lộ ra một chút mỉm cười: “Ý Giang tiểu thiếu gia thế nào?”
A, vị Quý đại nhân này mắt nhìn không tồi.
Thiệu Đường nhíu mày, đứng dậy, “Đây là Nhị điện hạ, ta nào có tư cách nói không.”
Quý Viên cười cười không đáp lời, ánh mắt dời về phía bên cạnh cậu, “Nhị điện hạ, mời.”
Yến Minh Phong nhíu mày, “Có chuyện gì —”
“Minh Phong.” Thiệu Đường lắc tay áo hắn, “Nói không chừng Quý đại nhân có chuyện quan trọng muốn nói với anh, nhìn nơi này có Yến Triều, sẽ không có việc gì đâu.”
Thiệu Đường nhớ trong sách cũng có một đoạn như vậy, tuy rằng không biết mình đến đã thay đổi bao nhiêu cốt truyện, nhưng có thể không làm thì sẽ không làm, ảnh hưởng đến kết chuyện.
Yến Minh Phong không vui nhìn cậu, nhưng cuối cùng vẫn là không tình nguyện rời đi cùng Quý Viên.
Hắn vừa đi, Hứa Tiêu liền phảng phất sống lại, lập tức chạy đến trước mặt Thiệu Đường khóc lóc kể lể, “Tiểu Đường! Tôi muốn về ——”
Thấy hắn há mồm định nói ra lời kinh thế hãi tục, Thiệu Đường vội vàng che miệng hắn lại, trừng hắn: “Trở về rồi nói!”
Hứa Tiêu ngơ ngác gật đầu.
Thiệu Đường buông tay ra: “Cậu về tìm chỗ ngồi trước đi, đừng để bị chú ý quá, chờ sau khi kết thúc tôi nói với Yến Triều để cậu theo tôi hồi phủ.”
Chú ý tới đã có không ít người tò mò nhìn qua, Hứa Tiêu buông tay ra, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó về bên cạnh Yến Triều.
Yến Triều nghiêng đầu nhìn hắn một cái, như suy tư gì nói: “Hứa tiên sinh tựa hồ không hiểu lễ tiết lắm?”
Thân thể Hứa Tiêu cứng đờ, nhỏ giọng nói: “Thôn, thôn phu thô lỗ, làm thế tử chê cười.”
Yến Triều không làm khó xử hắn, bắt đầu tiếp đón con cháu thế gia trong sân bắt đầu làm thơ, thuận tiện phân phó thuộc hạ làm nữ quyến cũng tham dự trong đó.
Hứa Tiêu nhẹ nhàng thở ra, thành thật ngồi trên ghế, cúi đầu không dám lại gần xem.
“Quý đại nhân, có chuyện gì muốn thương lượng với bổn điện?” Giang Ly đứng bên hồ cách đó không xa, Yến Minh Phong nhíu mày hỏi.
Hắn đứng đưa lưng về phía mặt hồ, bảo đảm Thiệu Đường vẫn luôn ở trong phạm vi tầm mắt của hắn.
Quý Viên cảm giác được hắn không kiên nhẫn, nhắc nhở nói: “Điện hạ, người càng coi trọng Giang thần thiếu gia thì sẽ càng làm cậu ấy bại lộ trước mặt kẻ địch, chuyện này đối với Giang tiểu thiếu gia có hại chứ không có lợi.”
Yến Minh Phong cũng không để ý: “Thì sao?”
Quý Viên hạ giọng: “Đừng để Giang thần trở thành trở ngại trên con đường đoạt vị của điện hạ.”
Vẻ mặt Yến Minh Phong nghiêm lại, lạnh lùng nhìn hắn: “Quý đại nhân ý là muốn bổn điện cất giấu em ấy không cho em ấy xuất đầu lộ diện? Muốn đè nặng không cho em ấy được nổi bật? Thậm chí lúc em ấy chịu ấm ức khi bị người khác bắt nạt cũng không thể nhúng tay?”
Quý Viên nghẹn họng, “Hạ quan không phải ý này, chỉ là nhắc nhở điện hạ, bên Thái Tử đã chú ý tới Giang Thần, điện hạ che chở cậu ấy cẩn thận, ngài phải đề phòng Thái Tử xuống tay với cậu ấy.”
“Nếu bổn điện đã dám hành sử như thế, bất luận kẻ nào mưu toan xuống tay với Tiểu Đường cũng không dám. Nhưng Quý đại nhân......” Yến Minh Phong ý vị không rõ nhìn hắn một cái, “Lời này là có ý gì?”
Trong triều hơn phân nửa quan viên trong tối ngoài sáng đều là người của hắn, chỉ có Quý Viên, kiếp trước hắn không nghĩ tới mượn sức, kiếp này lại càng không muốn kéo người này vào trận doanh của mình, từ đầu đến cuối hắn ta cũng đều là phái trung lập.
Hiện giờ vì sao sẽ lựa chọn gia nhập hắn?
Quý Viên chậm rãi nói: “Hạ quan nguyện làm tuỳ tùng cho điện hạ, không một câu oán hận!”
“Thú vị.” Yến Minh Phong cười: “Tại sao bổn điện phải tin tưởng ngươi?”
Quý Viên tựa hồ không dự đoán được hắn lại có phản ứng này, sửng sốt vài giây mới nói: “Điện hạ không tin ta?”
“Ngươi vẫn luôn trung lập, đột nhiên vô duyên vô cớ muốn đầu quân trận doanh bổn điện, ngươi cảm thấy bổn điện nên tin tưởng sao?”
Yến Minh Phong nhìn về phía Thiệu Đường, thấy cậu tựa đầu một chút, hiển nhiên là mệt nhọc, hắn lạnh lùng nói: “Nếu điều Quý đại nhân muốn nói là cái này, vậy mời Quý đại nhân tìm được lý do tại sau lại thảo luận chuyện này với bổn điện.”
Dứt lời, hắn không đợi Quý Viên phản ứng liền trở về trong đình.
Quý Viên ngây ngốc nhìn hắn rời đi, nhìn đến khi hắn bám vào bên tai Giang Thần nhẹ giọng nói cái gì, Giang Thần cười ha hả ôm cổ hắn.
Bị một màn này kích thích, Quý Viên làm như nhớ tới cái gì, trong mắt phát ra hận ý mãnh liệt.
Hắn nắm chặt hai tay, ánh mắt lạnh lẽo đến tuyệt vọng, bên môi nhẹ nhàng phun ra ba chữ: “Yến Ngọc Thăng.”
—©—
“Quý đại nhân tìm anh làm gì vậy?”
Trên đường hồi phủ, Thiệu Đường ghé vào bên tai Yến Minh Phong nhỏ giọng hỏi.
Hứa Tiêu làm bộ không thấy cảnh hai người sáp lại bên nhau.
Thiệu Đường nói với Yến Triều là muốn mang Hứa Tiêu về phủ Nhị hoàng tử, Yến Triều tuy không tình nguyện, nhưng nhìn thấy Yến Minh Phong chăm chú, vẫn là để Hứa Tiêu rời đi.
Lúc này ba người đang trên đường về phủ.
Yến Minh Phong không hề giấu giếm nói: “Hắn muốn theo phe ta.”
“...... Em nhớ ra rồi!”
Yến Minh Phong nhắc nhở, Thiệu Đường mới đột nhiên nhớ tới đoạn này trong sách viết gì.
Bởi vì Hoàng Hậu trúng độc hôn mê bất tỉnh cùng Yến Đế càng ngày càng coi trọng Yến Minh Phong, tính tình Yến Ngọc Thăng càng ngày càng táo bạo, bên ngoài còn có thể duy trì hình tượng quý công tử nhẹ nhàng, bên trong lại lấy tra tấn người làm niềm vui.
Gã là thứ ra ngoài coi trọng một vị cô nương đang mua mĩ phẩm, ngày hôm sau liền thỉnh cầu Yến Đế nạp người đó làm trắc phi.
Chỉ là Thái Tử thêm một trắc phi, Yến Đế trực tiếp phê chuẩn.
Phụ thân nàng kia tuy là quan tứ phẩm, nhưng làm sao có thể chống lại hoàng gia, chỉ có thể cam chịu đưa nữ nhi vào Đông Cung.
Nhưng ai ngờ không đến một tháng, nàng kia liền nhiễm bệnh bỏ mình.
Yến Ngọc Thăng tỏ vẻ đau khổ, nói sẽ hạ táng nữ tử kia thật vẻ vang.
Phụ thân nữ tử trong lòng bi thống nhưng cũng không nề hà gì chấp nhận hiện thực.
Chỉ có một người, không chịu tin nữ tử là tự nhiên qua đời, ngấm ngầm điều tra khắp nơi, tra ra nữ tử là bị Yến Ngọc Thăng tra tấn đến chết.
Hắn giận dữ, đem hết chứng cứ trình bày với Yến đế, là bị Yến Đế khinh thường nói một câu: “Chỉ là một nữ nhân, chết rồi thì thôi, Quý đại nhân hà tất miệt mài theo đuổi.”
Nàng kia và Quý Viên là thanh mai trúc mã lớn lên, không chỉ có Thái Tử cưỡng ép cưới làm trắc phi, không đến một tháng liền tra tấn đến chết, hiện giờ Yến Đế cũng chẳng để trong lòng, nữ tử cứ như vậy lặng yên không một tiếng động chết đi, không có chút không ba nào, có thể nghĩ, nội tâm Quý Viên là phẫn nộ và tuyệt vọng thế nào.
Như thế, hắn muốn đầu quân vào Nhị điện hạ cũng không khó lý giải.
“Tiểu Đường nhớ tới cái gì?”
Yến Minh Phong lôi Thiệu Đường từ trong hồi ức ra, cậu lắc đầu, cười nói: “Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới quên hỏi Hứa Tiêu vì sao lại xuất hiện ở đây thôi.”
Những việc này mấy ngày nữa Quý Viên sẽ nói toàn bộ cho Yến Minh Phong, cậu cần gì phải nhiều lời.
Nghe được tên của mình, Hứa Tiêu trợn mắt, “Tôi cảm ơn cậu rốt cuộc cũng nhớ tới tôi.”
Thiệu Đường nhẹ đá hắn một cái, “Được rồi, nói chút đi, sao cậu lại tới nơi này?”
Hứa Tiêu bất mãn hừ hừ hai tiếng, sau đó thêm mắm rặm muối kể một lần quá trình sao hắn lại tới được đây.
Thiệu Đường tổng kết ra từ đống vô nghĩa kia chính là: sau khi Thiệu Đường xảy ra chuyện, hắn vội vàng đuổi tới bệnh viện, trên đường sốt ruột bị tai nạn xe, tỉnh lại liền ở chỗ này.
Đương nhiên ban đầu hắn cũng không biết đây là nơi nào, còn xui hơn vì đắc tội con cháu quan gia mà bị đánh một trận, may mắn Yến Triều xuất hiện cứu hắn.
Hắn ở phủ thế tử nói bóng nói gió tìm hiểu tin tức, biết được nơi này là trong sách, hắn suy đoán Thiệu Đường hôn mê cũng là tới nơi này.
“Đại hội thưởng thơ là đề nghị của tôi, tôi chỉ biết bạn trai cậu phú quý, nhưng cũng không nhớ rõ đến tột cùng hắn là thân phận gì, cho nên tôi ——”
“Không nhớ rõ?”
Yến Minh Phong đột nhiên cắt ngang lời hắn, hắn nhíu nhíu mày, hỏi: “Ngươi giống như hiểu rất rõ nơi này, ngươi không phải sinh hoạt ở thế kỷ 21 sao?”
Hứa Tiêu bị nghẹn, xin giúp đỡ nhìn về phía Thiệu Đường.
Thiệu Đường khụ khụ hai tiếng, nói: “Không phải lúc trước em nói anh là nhân vật lịch sử sao? Em cũng nói với Hứa Tiêu, có lẽ cậu ấy đã đi tra xét triều đại này của bọn anh.”
“Đúng đúng đúng.” Hứa Tiêu vội vàng nói: “Tiểu Đường đã từng nói với tôi rồi, sau đó tôi lại cố ý đi tra xem.”
“Thì ra là như thế này.” Yến Minh Phong gật gật đầu, trong lòng lại dần dần bắt đầu nghi hoặc.
Vì sao lúc trước hắn tìm tất cả mọi thứ ở thư viện đều không tìm thấy bất luận tin tức gì về hắn, Hứa Tiêu lại có thể dễ dàng tra được?
“Không nói cái này, Tiểu Đường, cậu biết trở về thế nào không?”
Hứa Tiêu vừa dứt lời, độ ấm bên trong xe ngựa chợt giảm xuống, hắn cảm giác phía sau có một ánh mắt sắc bén phảng phất muốn đâm thủng lưng hắn.
Hứa Tiêu rùng mình một cái, thật cẩn thận nhìn thoáng qua phía sau.
Yến Minh Phong đang lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt chứa dày đặc hàn ý.
Hứa Tiêu đột nhiên phản ứng lại, nếu như Tiểu Đường trở về, thì hai người chính là cách biệt hai thế giới, hắn hỏi ra một câu như vậy tất nhiên là chọc phải tim đen của người đàn ông này.
Hắn chậm rãi rụt đầu, co cổ không dám hỏi lại.
—©—
Editor by AChan
—©—
Thiệu Đường nghe được lời này, lập tức lại gần quan tâm hỏi: “Nhị ca làm sao vậy? Có cần đệ đệ gọi người đưa huynh về phủ không?”
Giang Ly trong nháy mắt không có cảm xúc trên mặt, khuôn mặt có chút vặn vẹo, y hung hăng bấm móng tay vào lòng bàn tay, đau đớn khiến cho y miễn cưỡng duy trì lý trí, y ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Thần Nhi đệ ở lại với Nhị điện hạ đi, ta không sao cả, chỉ là có chút mệt mỏi.”
Thần Nhi?
Thiệu Đường thiếu chút nữa bị ghê tởm nhổ ra, cậu cau mày lui lại mấy bước, trở về ngồi xuống bên Yến Minh Phong, làm nũng nói: “Điện hạ, nếu Nhị ca thân thể không thoải mái thì để cho huynh ấy về nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Yến Minh Phong lập tức phối hợp nhéo mũi cậu, “Được được, em nói đúng.”
Giang Ly nhắm mắt, không cam lòng chịu đựng nhanh chóng rời đi.
Thiệu Đường nhìn bóng dáng y vội vàng rời đi, thoải mái cười lên, cậu tiến đến bên tai Yến Minh Phong nói: “Giang Ly này sức chiến đấu còn kém, em còn rất nhiều lời muốn nói với y mà.”
Yến Minh Phong bật cười, đổi ly trà cho cậu, “Uống đi, mát họng.”
Thiệu Đường nhận lấy ly rượu uống một ngụm, ánh mắt ngó qua bên Quý Viên, thấy đối phương cũng đang nhìn cậu, Thiệu Đường buông chén trà, hành lễ: “Vừa rồi đa tạ Quý đại nhân tán thưởng.”
“Ngài tiếp được, ta chỉ là ăn ngay nói thật thôi.”
Quý Viên ngữ khí bình đạm trả lời, ánh mắt dời về phía Yến Minh Phong bên cạnh cậu, ngữ khí trịnh trọng không ít: “Nhị điện hạ, hạ quan có việc muốn nói với ngài, không biết liệu có làm phiền ngài không?”
Dứt lời, không đợi Yến Minh Phong từ chối, hắn quay đầu nhìn về phía Thiệu Đường, khóe miệng lộ ra một chút mỉm cười: “Ý Giang tiểu thiếu gia thế nào?”
A, vị Quý đại nhân này mắt nhìn không tồi.
Thiệu Đường nhíu mày, đứng dậy, “Đây là Nhị điện hạ, ta nào có tư cách nói không.”
Quý Viên cười cười không đáp lời, ánh mắt dời về phía bên cạnh cậu, “Nhị điện hạ, mời.”
Yến Minh Phong nhíu mày, “Có chuyện gì —”
“Minh Phong.” Thiệu Đường lắc tay áo hắn, “Nói không chừng Quý đại nhân có chuyện quan trọng muốn nói với anh, nhìn nơi này có Yến Triều, sẽ không có việc gì đâu.”
Thiệu Đường nhớ trong sách cũng có một đoạn như vậy, tuy rằng không biết mình đến đã thay đổi bao nhiêu cốt truyện, nhưng có thể không làm thì sẽ không làm, ảnh hưởng đến kết chuyện.
Yến Minh Phong không vui nhìn cậu, nhưng cuối cùng vẫn là không tình nguyện rời đi cùng Quý Viên.
Hắn vừa đi, Hứa Tiêu liền phảng phất sống lại, lập tức chạy đến trước mặt Thiệu Đường khóc lóc kể lể, “Tiểu Đường! Tôi muốn về ——”
Thấy hắn há mồm định nói ra lời kinh thế hãi tục, Thiệu Đường vội vàng che miệng hắn lại, trừng hắn: “Trở về rồi nói!”
Hứa Tiêu ngơ ngác gật đầu.
Thiệu Đường buông tay ra: “Cậu về tìm chỗ ngồi trước đi, đừng để bị chú ý quá, chờ sau khi kết thúc tôi nói với Yến Triều để cậu theo tôi hồi phủ.”
Chú ý tới đã có không ít người tò mò nhìn qua, Hứa Tiêu buông tay ra, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó về bên cạnh Yến Triều.
Yến Triều nghiêng đầu nhìn hắn một cái, như suy tư gì nói: “Hứa tiên sinh tựa hồ không hiểu lễ tiết lắm?”
Thân thể Hứa Tiêu cứng đờ, nhỏ giọng nói: “Thôn, thôn phu thô lỗ, làm thế tử chê cười.”
Yến Triều không làm khó xử hắn, bắt đầu tiếp đón con cháu thế gia trong sân bắt đầu làm thơ, thuận tiện phân phó thuộc hạ làm nữ quyến cũng tham dự trong đó.
Hứa Tiêu nhẹ nhàng thở ra, thành thật ngồi trên ghế, cúi đầu không dám lại gần xem.
“Quý đại nhân, có chuyện gì muốn thương lượng với bổn điện?” Giang Ly đứng bên hồ cách đó không xa, Yến Minh Phong nhíu mày hỏi.
Hắn đứng đưa lưng về phía mặt hồ, bảo đảm Thiệu Đường vẫn luôn ở trong phạm vi tầm mắt của hắn.
Quý Viên cảm giác được hắn không kiên nhẫn, nhắc nhở nói: “Điện hạ, người càng coi trọng Giang thần thiếu gia thì sẽ càng làm cậu ấy bại lộ trước mặt kẻ địch, chuyện này đối với Giang tiểu thiếu gia có hại chứ không có lợi.”
Yến Minh Phong cũng không để ý: “Thì sao?”
Quý Viên hạ giọng: “Đừng để Giang thần trở thành trở ngại trên con đường đoạt vị của điện hạ.”
Vẻ mặt Yến Minh Phong nghiêm lại, lạnh lùng nhìn hắn: “Quý đại nhân ý là muốn bổn điện cất giấu em ấy không cho em ấy xuất đầu lộ diện? Muốn đè nặng không cho em ấy được nổi bật? Thậm chí lúc em ấy chịu ấm ức khi bị người khác bắt nạt cũng không thể nhúng tay?”
Quý Viên nghẹn họng, “Hạ quan không phải ý này, chỉ là nhắc nhở điện hạ, bên Thái Tử đã chú ý tới Giang Thần, điện hạ che chở cậu ấy cẩn thận, ngài phải đề phòng Thái Tử xuống tay với cậu ấy.”
“Nếu bổn điện đã dám hành sử như thế, bất luận kẻ nào mưu toan xuống tay với Tiểu Đường cũng không dám. Nhưng Quý đại nhân......” Yến Minh Phong ý vị không rõ nhìn hắn một cái, “Lời này là có ý gì?”
Trong triều hơn phân nửa quan viên trong tối ngoài sáng đều là người của hắn, chỉ có Quý Viên, kiếp trước hắn không nghĩ tới mượn sức, kiếp này lại càng không muốn kéo người này vào trận doanh của mình, từ đầu đến cuối hắn ta cũng đều là phái trung lập.
Hiện giờ vì sao sẽ lựa chọn gia nhập hắn?
Quý Viên chậm rãi nói: “Hạ quan nguyện làm tuỳ tùng cho điện hạ, không một câu oán hận!”
“Thú vị.” Yến Minh Phong cười: “Tại sao bổn điện phải tin tưởng ngươi?”
Quý Viên tựa hồ không dự đoán được hắn lại có phản ứng này, sửng sốt vài giây mới nói: “Điện hạ không tin ta?”
“Ngươi vẫn luôn trung lập, đột nhiên vô duyên vô cớ muốn đầu quân trận doanh bổn điện, ngươi cảm thấy bổn điện nên tin tưởng sao?”
Yến Minh Phong nhìn về phía Thiệu Đường, thấy cậu tựa đầu một chút, hiển nhiên là mệt nhọc, hắn lạnh lùng nói: “Nếu điều Quý đại nhân muốn nói là cái này, vậy mời Quý đại nhân tìm được lý do tại sau lại thảo luận chuyện này với bổn điện.”
Dứt lời, hắn không đợi Quý Viên phản ứng liền trở về trong đình.
Quý Viên ngây ngốc nhìn hắn rời đi, nhìn đến khi hắn bám vào bên tai Giang Thần nhẹ giọng nói cái gì, Giang Thần cười ha hả ôm cổ hắn.
Bị một màn này kích thích, Quý Viên làm như nhớ tới cái gì, trong mắt phát ra hận ý mãnh liệt.
Hắn nắm chặt hai tay, ánh mắt lạnh lẽo đến tuyệt vọng, bên môi nhẹ nhàng phun ra ba chữ: “Yến Ngọc Thăng.”
—©—
“Quý đại nhân tìm anh làm gì vậy?”
Trên đường hồi phủ, Thiệu Đường ghé vào bên tai Yến Minh Phong nhỏ giọng hỏi.
Hứa Tiêu làm bộ không thấy cảnh hai người sáp lại bên nhau.
Thiệu Đường nói với Yến Triều là muốn mang Hứa Tiêu về phủ Nhị hoàng tử, Yến Triều tuy không tình nguyện, nhưng nhìn thấy Yến Minh Phong chăm chú, vẫn là để Hứa Tiêu rời đi.
Lúc này ba người đang trên đường về phủ.
Yến Minh Phong không hề giấu giếm nói: “Hắn muốn theo phe ta.”
“...... Em nhớ ra rồi!”
Yến Minh Phong nhắc nhở, Thiệu Đường mới đột nhiên nhớ tới đoạn này trong sách viết gì.
Bởi vì Hoàng Hậu trúng độc hôn mê bất tỉnh cùng Yến Đế càng ngày càng coi trọng Yến Minh Phong, tính tình Yến Ngọc Thăng càng ngày càng táo bạo, bên ngoài còn có thể duy trì hình tượng quý công tử nhẹ nhàng, bên trong lại lấy tra tấn người làm niềm vui.
Gã là thứ ra ngoài coi trọng một vị cô nương đang mua mĩ phẩm, ngày hôm sau liền thỉnh cầu Yến Đế nạp người đó làm trắc phi.
Chỉ là Thái Tử thêm một trắc phi, Yến Đế trực tiếp phê chuẩn.
Phụ thân nàng kia tuy là quan tứ phẩm, nhưng làm sao có thể chống lại hoàng gia, chỉ có thể cam chịu đưa nữ nhi vào Đông Cung.
Nhưng ai ngờ không đến một tháng, nàng kia liền nhiễm bệnh bỏ mình.
Yến Ngọc Thăng tỏ vẻ đau khổ, nói sẽ hạ táng nữ tử kia thật vẻ vang.
Phụ thân nữ tử trong lòng bi thống nhưng cũng không nề hà gì chấp nhận hiện thực.
Chỉ có một người, không chịu tin nữ tử là tự nhiên qua đời, ngấm ngầm điều tra khắp nơi, tra ra nữ tử là bị Yến Ngọc Thăng tra tấn đến chết.
Hắn giận dữ, đem hết chứng cứ trình bày với Yến đế, là bị Yến Đế khinh thường nói một câu: “Chỉ là một nữ nhân, chết rồi thì thôi, Quý đại nhân hà tất miệt mài theo đuổi.”
Nàng kia và Quý Viên là thanh mai trúc mã lớn lên, không chỉ có Thái Tử cưỡng ép cưới làm trắc phi, không đến một tháng liền tra tấn đến chết, hiện giờ Yến Đế cũng chẳng để trong lòng, nữ tử cứ như vậy lặng yên không một tiếng động chết đi, không có chút không ba nào, có thể nghĩ, nội tâm Quý Viên là phẫn nộ và tuyệt vọng thế nào.
Như thế, hắn muốn đầu quân vào Nhị điện hạ cũng không khó lý giải.
“Tiểu Đường nhớ tới cái gì?”
Yến Minh Phong lôi Thiệu Đường từ trong hồi ức ra, cậu lắc đầu, cười nói: “Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới quên hỏi Hứa Tiêu vì sao lại xuất hiện ở đây thôi.”
Những việc này mấy ngày nữa Quý Viên sẽ nói toàn bộ cho Yến Minh Phong, cậu cần gì phải nhiều lời.
Nghe được tên của mình, Hứa Tiêu trợn mắt, “Tôi cảm ơn cậu rốt cuộc cũng nhớ tới tôi.”
Thiệu Đường nhẹ đá hắn một cái, “Được rồi, nói chút đi, sao cậu lại tới nơi này?”
Hứa Tiêu bất mãn hừ hừ hai tiếng, sau đó thêm mắm rặm muối kể một lần quá trình sao hắn lại tới được đây.
Thiệu Đường tổng kết ra từ đống vô nghĩa kia chính là: sau khi Thiệu Đường xảy ra chuyện, hắn vội vàng đuổi tới bệnh viện, trên đường sốt ruột bị tai nạn xe, tỉnh lại liền ở chỗ này.
Đương nhiên ban đầu hắn cũng không biết đây là nơi nào, còn xui hơn vì đắc tội con cháu quan gia mà bị đánh một trận, may mắn Yến Triều xuất hiện cứu hắn.
Hắn ở phủ thế tử nói bóng nói gió tìm hiểu tin tức, biết được nơi này là trong sách, hắn suy đoán Thiệu Đường hôn mê cũng là tới nơi này.
“Đại hội thưởng thơ là đề nghị của tôi, tôi chỉ biết bạn trai cậu phú quý, nhưng cũng không nhớ rõ đến tột cùng hắn là thân phận gì, cho nên tôi ——”
“Không nhớ rõ?”
Yến Minh Phong đột nhiên cắt ngang lời hắn, hắn nhíu nhíu mày, hỏi: “Ngươi giống như hiểu rất rõ nơi này, ngươi không phải sinh hoạt ở thế kỷ 21 sao?”
Hứa Tiêu bị nghẹn, xin giúp đỡ nhìn về phía Thiệu Đường.
Thiệu Đường khụ khụ hai tiếng, nói: “Không phải lúc trước em nói anh là nhân vật lịch sử sao? Em cũng nói với Hứa Tiêu, có lẽ cậu ấy đã đi tra xét triều đại này của bọn anh.”
“Đúng đúng đúng.” Hứa Tiêu vội vàng nói: “Tiểu Đường đã từng nói với tôi rồi, sau đó tôi lại cố ý đi tra xem.”
“Thì ra là như thế này.” Yến Minh Phong gật gật đầu, trong lòng lại dần dần bắt đầu nghi hoặc.
Vì sao lúc trước hắn tìm tất cả mọi thứ ở thư viện đều không tìm thấy bất luận tin tức gì về hắn, Hứa Tiêu lại có thể dễ dàng tra được?
“Không nói cái này, Tiểu Đường, cậu biết trở về thế nào không?”
Hứa Tiêu vừa dứt lời, độ ấm bên trong xe ngựa chợt giảm xuống, hắn cảm giác phía sau có một ánh mắt sắc bén phảng phất muốn đâm thủng lưng hắn.
Hứa Tiêu rùng mình một cái, thật cẩn thận nhìn thoáng qua phía sau.
Yến Minh Phong đang lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt chứa dày đặc hàn ý.
Hứa Tiêu đột nhiên phản ứng lại, nếu như Tiểu Đường trở về, thì hai người chính là cách biệt hai thế giới, hắn hỏi ra một câu như vậy tất nhiên là chọc phải tim đen của người đàn ông này.
Hắn chậm rãi rụt đầu, co cổ không dám hỏi lại.
—©—
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất