Chương 76: Lời của Tần Tiêu
1/ Nhập vai quá sâu, sẽ không rõ được đâu là thật đâu là giả.
Lúc anh nhìn thấy tờ đơn ly hôn em đưa, anh mới nhận ra rằng anh đã sớm bị nhấn chìm trong những lời nói dối.
Đôi mắt em nhìn anh, không có trách móc, không có đau khổ. Dường như anh chỉ là một người xa lạ mà thôi.
Đau thương nhất trên thế giới này không phải cầu mà không được. Chính là khi bạn phát hiện người bạn yêu sâu đậm ở ngay cạnh bên, mà người đó lại không muốn nhìn thấy bạn.
2/ Những lời ngọt ngào đã từng nói, giờ phút này lại trở thành độc dược đau thấu tâm can.
Trái tim như bị dao cắt khiến anh hoài nghi rằng mình còn sống hay không. Anh làm cho bản thân mình người không ra người, ma không ra ma. Chỉ xin em một chút thương xót, nhưng sự thản nhiên của em như đẩy anh vào tận vực sâu.
Em nói với anh, “Tần Tiêu, tôi chưa từng yêu anh. Từ trước đến giờ tôi chỉ yêu một mình Diệp Dung Sâm. Cho nên chúng ta hoà nhau.”
Anh biết. Em đang nói dối. Có lẽ em cho đến thời khắc cuối cùng, cũng không muốn để cho anh phải áy náy vì những việc anh đã làm, kiên quyết rời xa anh.
Ngụy Thất của anh.
Dịu dàng hơn bất kì ai khác.
3/ Nếu như trên đời này có thể làm lại, anh nguyện dùng tất cả đổi lấy một cơ hội cùng em bắt đầu lại từ đầu.
Anh ở trước mặt em xé nát đơn ly hôn, cuối cùng chỉ đổi lấy của em một nụ cười lạnh: “Không sao, tôi còn nhiều lắm.”
Em lại trở về dáng vẻ như lần đầu anh gặp em; gương mặt lạnh như băng nụ cười làm người ta rét lạnh.
Thời khắc này, anh mới hiểu. Có những lời nói dối chung quy là không thể nào tha thứ.
Anh đã mất đi tình cảm mà em đã cho anh rồi.
4/ Anh nói: “Ngụy Thất, tình cảm của anh dành cho Trình Hi Hòa là quá khứ. Bây giờ anh chỉ yêu mình em.”
Em cười, nhếch môi như đang chế giễu.
“Tần Tiêu, anh diễn giỏi quá. Giỏi đến tự lừa bản thân.”
Dù là nói dối giỏi đến đâu, đến cuối cùng bản thân mới phát hiện mình có bao nhiêu ngu xuẩn.
Rõ ràng đã lún sâu vào, còn tự cho rằng mình thanh cao độ lượng.
5/ Tay anh run run, cầm tờ giấy ly hôn, xiêu vẹo ký tên mình xuống. Trái tim như bị đốt cháy, đau đến hít thở không thông.
“Anh cho rằng, anh vẫn còn cơ hội bù đắp…”
“Không ngờ rằng, đến cuối cùng, anh vẫn là mất đi em.”
Anh khóc. Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra anh khóc đau đớn như vậy. Tựa như trên thế gian này chẳng còn gì giá trị để anh luyến lưu.
6/ Chắc em không ngờ anh sẽ đỡ dao cho em. Máu anh chảy nhuộm đỏ cả một mảng gạch sứ màu trắng.
Anh mơ hồ nghe được giọng em bên tai anh. Nước mắt của em rơi từng giọt trên mặt anh.
Mông lung trong tầm mắt, anh nhìn thấy em đang khóc vì anh. Giờ phút này anh cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Em quả nhiên là yêu anh.
“Thất Thất…”
“… Tha thứ cho anh.”
Lúc anh nhìn thấy tờ đơn ly hôn em đưa, anh mới nhận ra rằng anh đã sớm bị nhấn chìm trong những lời nói dối.
Đôi mắt em nhìn anh, không có trách móc, không có đau khổ. Dường như anh chỉ là một người xa lạ mà thôi.
Đau thương nhất trên thế giới này không phải cầu mà không được. Chính là khi bạn phát hiện người bạn yêu sâu đậm ở ngay cạnh bên, mà người đó lại không muốn nhìn thấy bạn.
2/ Những lời ngọt ngào đã từng nói, giờ phút này lại trở thành độc dược đau thấu tâm can.
Trái tim như bị dao cắt khiến anh hoài nghi rằng mình còn sống hay không. Anh làm cho bản thân mình người không ra người, ma không ra ma. Chỉ xin em một chút thương xót, nhưng sự thản nhiên của em như đẩy anh vào tận vực sâu.
Em nói với anh, “Tần Tiêu, tôi chưa từng yêu anh. Từ trước đến giờ tôi chỉ yêu một mình Diệp Dung Sâm. Cho nên chúng ta hoà nhau.”
Anh biết. Em đang nói dối. Có lẽ em cho đến thời khắc cuối cùng, cũng không muốn để cho anh phải áy náy vì những việc anh đã làm, kiên quyết rời xa anh.
Ngụy Thất của anh.
Dịu dàng hơn bất kì ai khác.
3/ Nếu như trên đời này có thể làm lại, anh nguyện dùng tất cả đổi lấy một cơ hội cùng em bắt đầu lại từ đầu.
Anh ở trước mặt em xé nát đơn ly hôn, cuối cùng chỉ đổi lấy của em một nụ cười lạnh: “Không sao, tôi còn nhiều lắm.”
Em lại trở về dáng vẻ như lần đầu anh gặp em; gương mặt lạnh như băng nụ cười làm người ta rét lạnh.
Thời khắc này, anh mới hiểu. Có những lời nói dối chung quy là không thể nào tha thứ.
Anh đã mất đi tình cảm mà em đã cho anh rồi.
4/ Anh nói: “Ngụy Thất, tình cảm của anh dành cho Trình Hi Hòa là quá khứ. Bây giờ anh chỉ yêu mình em.”
Em cười, nhếch môi như đang chế giễu.
“Tần Tiêu, anh diễn giỏi quá. Giỏi đến tự lừa bản thân.”
Dù là nói dối giỏi đến đâu, đến cuối cùng bản thân mới phát hiện mình có bao nhiêu ngu xuẩn.
Rõ ràng đã lún sâu vào, còn tự cho rằng mình thanh cao độ lượng.
5/ Tay anh run run, cầm tờ giấy ly hôn, xiêu vẹo ký tên mình xuống. Trái tim như bị đốt cháy, đau đến hít thở không thông.
“Anh cho rằng, anh vẫn còn cơ hội bù đắp…”
“Không ngờ rằng, đến cuối cùng, anh vẫn là mất đi em.”
Anh khóc. Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra anh khóc đau đớn như vậy. Tựa như trên thế gian này chẳng còn gì giá trị để anh luyến lưu.
6/ Chắc em không ngờ anh sẽ đỡ dao cho em. Máu anh chảy nhuộm đỏ cả một mảng gạch sứ màu trắng.
Anh mơ hồ nghe được giọng em bên tai anh. Nước mắt của em rơi từng giọt trên mặt anh.
Mông lung trong tầm mắt, anh nhìn thấy em đang khóc vì anh. Giờ phút này anh cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Em quả nhiên là yêu anh.
“Thất Thất…”
“… Tha thứ cho anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất