Sau Khi Xuyên Thư He Với Đại Lão Cố Chấp
Chương 40
Bài hát mà Thẩm Thứ biểu diễn mang tên “Hòa giải”. Đây là bài hát do chính cậu soạn nhạc và viết lời.
Sau khi ánh đèn sân khấu vụt tắt, một mình cậu ôm theo cây guitar gỗ của mình ngồi trên chiếc ghế cao ngay chính giữa chùm sáng duy nhất xuất hiện trên sân khấu lúc bấy giờ. Khác với những gam màu lạnh trước đây, ánh sáng lần này cậu sử dụng mang theo tông vàng êm dịu tạo nên cảm giác thoải mái cho khán giả ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Thẩm Thứ rủ mắt xuống chăm chú gảy đàn, những hợp âm trầm bổng dễ nghe dần vang lên. Cùng lúc đó, trên màn hình lớn sau lưng cậu cũng hiện lên một vài bức tranh đơn giản đang phác họa những tòa nhà cao tầng không ánh đèn cùng với những hàng cây trong đêm tối. Hình ảnh này do một họa sĩ vẽ tranh cát đã phối hợp cùng với Thẩm Thứ để vẽ nên khung cảnh trong bài hát, được tổ tiết mục quay lại từ trước.
Khi phần dạo đầu ngắn ngủi êm tai kết thúc cũng là lúc đường phố hoàn chỉnh đã hiện lên trên màn hình, Thẩm Thứ cũng bắt đúng nhịp ảnh cất lên những câu hát đầu tiên:
Chạy nhanh trên con đường không một bóng người,
Nghe tiếng gió rít bên tai,
Mặc kệ sự yên bình của màn đêm bị phá hỏng,
Mình ta ôm lấy ta cuộn tròn trong bóng đêm.
Giọng hát độc đáo của Thẩm Thứ vẫn trong trẻo như trước phối hợp hoàn hảo với tiết tấu càng ngày càng nhanh của guitar cùng hiệu ứng sân khấu làm khán giả có mặt tại sân khấu như đắm mình vào bức tranh mà cậu đang vẽ ra bên tai họ.
Trên cung đường trống trải, có một người xuất hiện rồi người ấy lại biến mất.
Thẩm Thứ tập trung hát ca khúc do chính mình sáng tác, truyền tải những cảm xúc mà cậu muốn thể hiện đến với khán giả.
Ngả lưng trên con đường vắng,
Ngắm ánh sao ít ỏi trên đỉnh đầu,
Chờ ánh ban mai chiếu rọi muôn nơi,
Mình ta cười ngu ngơ trước bình minh.
Trên màn hình chiếu khung cảnh bầu trời đêm rộng lớn đen kịt điểm xuyết ánh sao, người đàn ông vừa biến mất kia quay trở lại, nằm trên mặt đất nhìn lên các vì sao.
Các ngón tay linh hoạt như đang múa trên cung đàn khiến cho tiếng đàn càng lúc càng trở nên gấp gáp và nhanh hơn, những cảm xúc Thẩm Thứ bộc lộ cũng càng lúc càng mãnh liệt như muốn phá tan định kiến cùng với những xiềng xích đang trói buộc cậu, ngăn cản cậu. Tất cả khán giả đều hiểu từng câu từng chữ của cậu như đang nói với họ rằng: Sau khi trải qua không biết bao nhiêu đêm mất ngủ, ngắm không biết bao nhiêu cái bình minh, cậu đã từng chiêm ngưỡng vẻ đẹp của thành phố này, từng tùy ý cười một tiếng, cũng từng cố chấp không muốn thỏa hiệp với chính bản thân. Nhưng dù có như vậy đi chăng nữa, không có gì có thể hạ gục được cậu.
Quên đi thôi, đừng tìm kiếm làm chi nữa,
Đừng muộn phiền vì ái tình,
Vì một giây này đây,
Không còn những cãi vã trong linh hồn,
Không còn những than khóc cho quá khứ, không còn lời cầu nguyện cho tương lai.
Vì một giây này đây,
Có thể là vĩnh hằng,
…
Cậu lặp đi lặp lại phần điệp khúc này.
Những gì nên qua đi nay đều đã thành quá khứ, tuy có thể trông mong vào một tương lai vô định nhưng khoảnh khắc ở hiện tại mới là điều quan trọng nhất. Sau khi nghĩ kỹ về việc này, linh hồn vẫn luôn không yên ổn cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Mặc dù Thẩm Thứ đang hát với nụ cười mỉm trên môi, nhưng nhiều khán giả đã nhịn không được khóc nấc lên. Chỉ là, đây không phải là những giọt nước mắt buồn bã mà là niềm vui sướng khi những vết thương kia cuối cùng cũng khép lại được. Họ hiểu, những gì Thẩm Thứ đang hát chính là một sự kết thúc, nhưng đồng thời cũng là một khởi đầu mới.
Bài hát này miêu tả tâm trạng của Thẩm Thứ trong khoảng thời gian này chân thật vô cùng.
Sau khi “Minh Tinh Phá Tường” kết thúc, một lần nữa cậu phải tự dựa vào chính đôi chân của mình bước từng bước trên bụi gai đầy trắc trở để có thể đi đến con đường tràn ngập ánh sao lộng lẫy, bên cạnh đó cũng tạm biệt trọn vẹn tất cả những cảm xúc của cậu ở kiếp trước. Ngoài ra, cậu không thể không thừa nhận rằng trên con đường này bỗng xuất hiện một người cậu chưa từng ngờ đến – Kiều Nhung.
Lúc sáng tác bài hát này, Thẩm Thứ vẫn chưa rung động trước Kiều Nhung. Tuy nhiên vào lúc cậu cất lên câu “Đừng muộn phiền vì ái tình”, cậu chợt bừng tỉnh hiểu được một sự thật.
Trong tương lai, nếu như cậu có thật sự yêu Kiều Nhung, nếu giữa hai người thật sự có thứ gọi là “tình yêu”, cậu chắc chắn sẽ không trốn tránh mà sẽ dũng cảm đối mặt với nó!
Nghĩ đến đây, cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua chỗ ngồi cố vấn của Kiều Nhung, xác nhận anh đang ngồi ở đó thì cúi đầu xuống, tiếp tục đàn hát.
Trong trận chung kết đêm nay, Kiều Nhung được bố trí ngồi ở ghế chính giữa hàng ghế cố vấn, gần như là đối diện với sân khấu. Bởi vì anh đang tập trung quan sát Thẩm Thứ nên trong một giây khi Thẩm Thứ nhìn thoáng qua, anh nhạy bén bắt được tầm mắt của cậu. Khóe môi Kiều Nhung khẽ nhếch lên, gương mặt luôn không có biểu cảm gì hiếm khi lộ ra ý cười thật lòng.
Nếu ban nãy Thẩm Thứ nhìn lâu thêm một chút nữa, cậu sẽ phát hiện sự tán thưởng và sự vui mừng không thể che giấu trong mắt anh.
Anh hoàn toàn bị thu hút bởi sự chân thành, thẳng thắn vô tư cùng với sự yêu thương nhiệt huyết đối với âm nhạc của Thẩm Thời, càng khẳng định suy nghĩ trong lòng: Càng nhìn anh càng thích người tên Thẩm Thứ này!
Trên màn hình lớn, bầu trời ban đêm đã biến mất, người đàn ông ban nãy cũng biến mất, họa sĩ vẽ tranh cát tiếp tục vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp khác. Ánh mặt trời dần ló dạng, người vừa khóc vừa cười trong bóng đêm ấy cuối cùng cũng có thể hòa giải với chính mình, tự chữa lành cho bản thân.
Đến gần hơn nữa, gần trái tim ta đến vậy.
Đến gần hơn nữa, nó đến gần ta đến vậy.
Không trốn chạy, không gào khóc, không giới hạn.
Đến gần hơn nữa, gần trái tim ta đến vậy.
Đến gần hơn nữa, nó đến gần ta đến vậy.
Không trốn chạy, không gào khóc, không giới hạn.
Thì ra, hòa giải cũng chỉ là kết thúc trong lo lắng, trong sợ hãi, trong nghi ngờ.
Thẩm Thứ hoàn tất câu hát cuối cùng trong tiếng đàn guitar êm dịu và sâu lắng.
Sau khi cậu hát xong, sân khấu rơi vào sự im ắng.
Thẩm Thứ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía khán giả. Cậu cảm thấy bản thân hát cũng không đến nỗi nào, hình như cũng không bị lật xe(*), tại sao không có tiếng cổ vũ nào vậy?
(*) Lật xe: ý của Thẩm Thứ ở đây là cậu ấy không thấy khán giả sẽ cảm thấy cậu ấy hát dở tuy cậu ấy nghĩ mình hát hay.
Đèn sân khấu được bật sáng lên biểu hiện màn trình diễn đã kết thúc, người dẫn chương trình đi lên sân khấu. Thẩm Thứ mờ mịt đứng dậy đi về phía người dẫn chương trình, chuẩn bị phát biểu vài câu để kéo nhân khí. Khi cậu bước lên hàng trước, đứng ở dưới ánh đèn sân khấu, khán giả đắm chìm trong bài hát lúc này mới bừng tỉnh, tiếng vỗ tay vang như sấm cùng tiếng hoan hô ngay lập tức oanh tạc khiến người dẫn chương trình đang muốn lên tiếng cũng phải ngừng lại.
Bên cạnh đó, cư dân mạng vừa đắm mình trong làn giai điệu rốt cuộc cũng phản ứng kịp, kênh phát sóng trực tiếp đã bị bao phủ bởi màn đạn bình luận bắn liên tục, đến cả nội dung cũng không đọc được.
[Đệch đệch đệch, có chắc chắn đây là hiện trường phát sóng trực tiếp không hề trải qua xử lý hậu kỳ không vậy? Thẩm Thứ hát thật sự hay quá!]
[Đúng đúng đúng, bài này nghe cuốn thật sự, ban nãy tui không kiềm được mà bật khóc luôn đó.]
[Thẩm Thứ thật sự xứng đáng với danh hiệu “Ca sĩ cất tiếng ca đến từ linh hồn”, cậu ấy dùng sự thật để chứng minh điều đó: Một bài hát hay không cần phải dùng kỹ xảo phức tạp hay ca từ hoa lệ, từ ngữ trau chuốt gì. Chỉ với ca từ giản đơn, kỹ xảo đơn giản cũng có thể chạm đến nhân tâm.]
[Nếu như bây giờ là mùa đông rét lạnh, tiếng ca của Thẩm Thứ cũng có thể sưởi ấm được tui luôn.]
[Vào ngày thứ 101 thất tình, tui được giọng hát chữa lành của Thẩm Thứ. Tui muốn thoát khỏi bóng ma lúc trước của mình, tìm hạnh phúc tiếp theo của đời tui!]
[Để làm fan của một người tui đã bắt đầu từ sắc đẹp của người đó, bây giờ tiếp tục lọt hố tài hoa của anh ấy!! Tui lọt xuống tận đáy hố của anh Thứ rồi, không bò lên được a a a.]
[Chị em Lá Cây đâu, xông lên!!!!!!!]
…
Trong phòng phát sóng, một giây sau khi Thẩm Thứ hát xong “Hòa giải” là đạo diễn Tống đã biết khả năng cậu lấy được giải quán quân của “Minh Tinh Phá Tường” càng cao hơn lúc trước. Ông nhanh chóng quay sang hỏi nhân viên thống kê số phiếu, quả nhiên, giá trị nhân khí của Thẩm Thứ đang bắt đầu tăng nhanh.
Đạo diễn Tống tin rằng số phiếu này chắc chắn không thể gian lận được.
Bản thân ông cũng dựa vào chính năng lực của bản thân mình để lăn lộn ở trong giới giải trí suốt bao năm qua, ba tháng cố gắng của Thẩm Thứ ông đều nhìn thấy được. Vì thế, ông sẽ không vì tư tâm của bản thân mà khiến Thẩm Thứ bị hắc đến mức thua cuộc.
Đạo diễn Tống ngồi liệt ở trên ghế thở dài một hơi, đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Trên sân khấu, Phó Thời Kiêu – người được cho là người đầu tiên sẽ biểu diễn, xuất hiện. Mặc dù hắn có nhiều thời gian để chuẩn bị và điều chỉnh, tuy nhiên vì trận này Thẩm Thứ thể hiện thật quá tốt vì thế trong lòng Phó Thời Kiêu biết rõ, trận này hắn có lẽ đã thua Thẩm Thứ. Ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy một bài hát tốn mấy vạn nhân dân tệ để thuê người khác sáng tác không bằng ca khúc “Hòa giải” tự Thẩm Thứ sáng tác. Bị thua ở trong trận đêm nay, Phó Thời Kiêu hắn thật sự thua tâm phục khẩu phục, nhưng càng là như thế thì hắn càng cảm thấy không cam lòng khi cũng thua Thẩm Thứ trên phương diện tình cảm.
Hắn không cho phép Thẩm Thứ cướp mất Kiều Nhung!
Phó Thời nghiêm túc hát xong bài hát của mình, Mạc Dương cùng với những vị cố vấn khác đều nhận ra hắn đang thất thần nên thấp giọng trao đổi với nhau ở hàng ghế cố vấn. Gương mặt Kiều Nhung vô cảm lạnh nhạt không tham gia vào cuộc trao đổi của họ.
Màn hình phát sóng trực tiếp tất nhiên sẽ không buông tha một màn mang tính đề tài như thế này, mọi người nhanh chóng kéo sang đây. Vì thế, cư dân mạng bắt đầu một vòng thảo luận mới.
[Phó ảnh đế không tự tin bản thân có thể thắng Thẩm Thứ nên bỏ cuộc luôn à?]
[Hình như tui vừa nghe thấy Mạc Dương nói Phó Thời Kiêu đang không ổn?]
[Có phải đại lão đang tức giận không á? Mặt đen thui như vậy trông đáng sợ quá!]
[Ảnh đế hát lạc một nhịp ở đoạn thứ ba, tiết tấu khúc sau hình như hơi bị loạn á.]
[A a a, ảnh đế ơi, anh là ảnh đế toàn thế giới đó, anh không thể nào thua cuộc được!]
[Đây là chương trình thi đấu âm nhạc chứ không phải chương trình thi đấu diễn xuất nên việc Phó ảnh đế thua là chuyện bình thường mà? Trước đó tui có nói với mọi người rồi, bài hát này của anh ấy vốn không hay bằng bài của Thẩm Thứ mà.]
[Cũng chỉ là một chương trình nhỏ thôi mà, nếu như Phó Thời Kiêu không thất thần chắc chắn anh ấy không thua đâu.]
[+10086]
[Lầu trên à, thua chính là thua, làm ơn đừng biện hộ nữa.]
[Hàn Yên lên sân khấu rồi, bây giờ là thời gian biểu diễn của ảnh hậu, những người nào tiếp tục nói về ảnh đế phiền ra cửa rẽ phải nhé, không tiễn.]
Trước giờ việc nên làm Hàn Yên đều làm vậy nên nhân khí của cô rất cao. Cô là thí sinh cuối cùng lên sân khấu. Giọng hát cô rất kinh diễm, cả màn trình diễn cũng được thể hiện vô cùng tốt. Sau khi ở trên sân khấu phát biểu xong cảm nghĩ của mình, cô mỉm cười quay trở lại chỗ ngồi chờ người dẫn chương trình công bố kết quả cuối cùng.
Thời gian kết thúc bình chọn còn khoảng hai mươi phút, người dẫn chương trình theo thứ tự lần lượt mời bốn vị cố vấn cùng với chuyên viên đề xuất Kiều Nhung lên sân khấu phát biểu những ký ức khó quên của mình sau 3 tháng vừa qua.
Sau khi cổng bình chọn được đóng lại cùng với một đoạn quảng cáo được chiếu lên, giây phút hồi hộp cuối cùng cũng đến. Ai sẽ là người chiến thắng trong đêm chung kết “Minh Tinh Phá Tường”, vượt qua 72 thí sinh để lấy được giải quán quân sẽ sớm được công bố.
MC nữ dẫn đầu công bố top ba của trận đấu ngày hôm nay thuộc về Phó Thời Kiêu. Khi cô nói ra tên của người đạt giải ba, khán giả không ai ngạc nhiên trước kết quả này vì đây là chuyện mọi người đã dự đoán từ trước.
Vì thế, giải quán quân sẽ rơi vào tay Thẩm Thứ hoặc Hàn Yên.
Bầu không khí được người chủ trì dẫn dắt dần nóng lên, tất cả mọi người nhìn màn hình lớn chằm chằm không ai dám chớp mắt, căng thẳng theo dõi số phiếu bầu đang không ngừng tăng lên của hai người, chờ đợi xem phiếu của ai sẽ ngưng lại trước. Máy quay lần lượt quay cận cảnh hai người Thẩm Thứ và Hàn Yên: Hàn Yên ngồi ngay ngắn trên ghế của mình, cô nghiêng đầu nở một nụ cười tự tin, vẫy tay với ống kính trước mặt. Còn Thẩm Thứ trên màn ảnh để lộ ra gương mặt sáng láng đang tươi cười.
Số phiếu bình chọn của cả hai lúc này đã lên đến chín con số, giờ phút này mọi người bắt đầu đếm ngược vị trí thứ hai của chương trình với số con số ở hàng vạn dần nhảy đến gần cuối: Hàn Yên là là số 9, Thẩm Thứ là số 0.
Tại trường quay, tiếng hoan hô xen lẫn những âm thanh khó tin, uể oải. Hàn Yên càng thêm khí phách, càng thêm tự tin, thể hiện ra toàn bộ khí thế của mình. Ngoài mặt Thẩm Thứ không có biểu hiện gì nhiều nhưng trong lòng đang thầm đệch một tiếng.
Chỉ có duy nhất một khả năng để thắng được ảnh hậu!
Cơ mà, cậu có thể trâu bò đến mức đó sao?
Sau khi ánh đèn sân khấu vụt tắt, một mình cậu ôm theo cây guitar gỗ của mình ngồi trên chiếc ghế cao ngay chính giữa chùm sáng duy nhất xuất hiện trên sân khấu lúc bấy giờ. Khác với những gam màu lạnh trước đây, ánh sáng lần này cậu sử dụng mang theo tông vàng êm dịu tạo nên cảm giác thoải mái cho khán giả ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Thẩm Thứ rủ mắt xuống chăm chú gảy đàn, những hợp âm trầm bổng dễ nghe dần vang lên. Cùng lúc đó, trên màn hình lớn sau lưng cậu cũng hiện lên một vài bức tranh đơn giản đang phác họa những tòa nhà cao tầng không ánh đèn cùng với những hàng cây trong đêm tối. Hình ảnh này do một họa sĩ vẽ tranh cát đã phối hợp cùng với Thẩm Thứ để vẽ nên khung cảnh trong bài hát, được tổ tiết mục quay lại từ trước.
Khi phần dạo đầu ngắn ngủi êm tai kết thúc cũng là lúc đường phố hoàn chỉnh đã hiện lên trên màn hình, Thẩm Thứ cũng bắt đúng nhịp ảnh cất lên những câu hát đầu tiên:
Chạy nhanh trên con đường không một bóng người,
Nghe tiếng gió rít bên tai,
Mặc kệ sự yên bình của màn đêm bị phá hỏng,
Mình ta ôm lấy ta cuộn tròn trong bóng đêm.
Giọng hát độc đáo của Thẩm Thứ vẫn trong trẻo như trước phối hợp hoàn hảo với tiết tấu càng ngày càng nhanh của guitar cùng hiệu ứng sân khấu làm khán giả có mặt tại sân khấu như đắm mình vào bức tranh mà cậu đang vẽ ra bên tai họ.
Trên cung đường trống trải, có một người xuất hiện rồi người ấy lại biến mất.
Thẩm Thứ tập trung hát ca khúc do chính mình sáng tác, truyền tải những cảm xúc mà cậu muốn thể hiện đến với khán giả.
Ngả lưng trên con đường vắng,
Ngắm ánh sao ít ỏi trên đỉnh đầu,
Chờ ánh ban mai chiếu rọi muôn nơi,
Mình ta cười ngu ngơ trước bình minh.
Trên màn hình chiếu khung cảnh bầu trời đêm rộng lớn đen kịt điểm xuyết ánh sao, người đàn ông vừa biến mất kia quay trở lại, nằm trên mặt đất nhìn lên các vì sao.
Các ngón tay linh hoạt như đang múa trên cung đàn khiến cho tiếng đàn càng lúc càng trở nên gấp gáp và nhanh hơn, những cảm xúc Thẩm Thứ bộc lộ cũng càng lúc càng mãnh liệt như muốn phá tan định kiến cùng với những xiềng xích đang trói buộc cậu, ngăn cản cậu. Tất cả khán giả đều hiểu từng câu từng chữ của cậu như đang nói với họ rằng: Sau khi trải qua không biết bao nhiêu đêm mất ngủ, ngắm không biết bao nhiêu cái bình minh, cậu đã từng chiêm ngưỡng vẻ đẹp của thành phố này, từng tùy ý cười một tiếng, cũng từng cố chấp không muốn thỏa hiệp với chính bản thân. Nhưng dù có như vậy đi chăng nữa, không có gì có thể hạ gục được cậu.
Quên đi thôi, đừng tìm kiếm làm chi nữa,
Đừng muộn phiền vì ái tình,
Vì một giây này đây,
Không còn những cãi vã trong linh hồn,
Không còn những than khóc cho quá khứ, không còn lời cầu nguyện cho tương lai.
Vì một giây này đây,
Có thể là vĩnh hằng,
…
Cậu lặp đi lặp lại phần điệp khúc này.
Những gì nên qua đi nay đều đã thành quá khứ, tuy có thể trông mong vào một tương lai vô định nhưng khoảnh khắc ở hiện tại mới là điều quan trọng nhất. Sau khi nghĩ kỹ về việc này, linh hồn vẫn luôn không yên ổn cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Mặc dù Thẩm Thứ đang hát với nụ cười mỉm trên môi, nhưng nhiều khán giả đã nhịn không được khóc nấc lên. Chỉ là, đây không phải là những giọt nước mắt buồn bã mà là niềm vui sướng khi những vết thương kia cuối cùng cũng khép lại được. Họ hiểu, những gì Thẩm Thứ đang hát chính là một sự kết thúc, nhưng đồng thời cũng là một khởi đầu mới.
Bài hát này miêu tả tâm trạng của Thẩm Thứ trong khoảng thời gian này chân thật vô cùng.
Sau khi “Minh Tinh Phá Tường” kết thúc, một lần nữa cậu phải tự dựa vào chính đôi chân của mình bước từng bước trên bụi gai đầy trắc trở để có thể đi đến con đường tràn ngập ánh sao lộng lẫy, bên cạnh đó cũng tạm biệt trọn vẹn tất cả những cảm xúc của cậu ở kiếp trước. Ngoài ra, cậu không thể không thừa nhận rằng trên con đường này bỗng xuất hiện một người cậu chưa từng ngờ đến – Kiều Nhung.
Lúc sáng tác bài hát này, Thẩm Thứ vẫn chưa rung động trước Kiều Nhung. Tuy nhiên vào lúc cậu cất lên câu “Đừng muộn phiền vì ái tình”, cậu chợt bừng tỉnh hiểu được một sự thật.
Trong tương lai, nếu như cậu có thật sự yêu Kiều Nhung, nếu giữa hai người thật sự có thứ gọi là “tình yêu”, cậu chắc chắn sẽ không trốn tránh mà sẽ dũng cảm đối mặt với nó!
Nghĩ đến đây, cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua chỗ ngồi cố vấn của Kiều Nhung, xác nhận anh đang ngồi ở đó thì cúi đầu xuống, tiếp tục đàn hát.
Trong trận chung kết đêm nay, Kiều Nhung được bố trí ngồi ở ghế chính giữa hàng ghế cố vấn, gần như là đối diện với sân khấu. Bởi vì anh đang tập trung quan sát Thẩm Thứ nên trong một giây khi Thẩm Thứ nhìn thoáng qua, anh nhạy bén bắt được tầm mắt của cậu. Khóe môi Kiều Nhung khẽ nhếch lên, gương mặt luôn không có biểu cảm gì hiếm khi lộ ra ý cười thật lòng.
Nếu ban nãy Thẩm Thứ nhìn lâu thêm một chút nữa, cậu sẽ phát hiện sự tán thưởng và sự vui mừng không thể che giấu trong mắt anh.
Anh hoàn toàn bị thu hút bởi sự chân thành, thẳng thắn vô tư cùng với sự yêu thương nhiệt huyết đối với âm nhạc của Thẩm Thời, càng khẳng định suy nghĩ trong lòng: Càng nhìn anh càng thích người tên Thẩm Thứ này!
Trên màn hình lớn, bầu trời ban đêm đã biến mất, người đàn ông ban nãy cũng biến mất, họa sĩ vẽ tranh cát tiếp tục vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp khác. Ánh mặt trời dần ló dạng, người vừa khóc vừa cười trong bóng đêm ấy cuối cùng cũng có thể hòa giải với chính mình, tự chữa lành cho bản thân.
Đến gần hơn nữa, gần trái tim ta đến vậy.
Đến gần hơn nữa, nó đến gần ta đến vậy.
Không trốn chạy, không gào khóc, không giới hạn.
Đến gần hơn nữa, gần trái tim ta đến vậy.
Đến gần hơn nữa, nó đến gần ta đến vậy.
Không trốn chạy, không gào khóc, không giới hạn.
Thì ra, hòa giải cũng chỉ là kết thúc trong lo lắng, trong sợ hãi, trong nghi ngờ.
Thẩm Thứ hoàn tất câu hát cuối cùng trong tiếng đàn guitar êm dịu và sâu lắng.
Sau khi cậu hát xong, sân khấu rơi vào sự im ắng.
Thẩm Thứ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía khán giả. Cậu cảm thấy bản thân hát cũng không đến nỗi nào, hình như cũng không bị lật xe(*), tại sao không có tiếng cổ vũ nào vậy?
(*) Lật xe: ý của Thẩm Thứ ở đây là cậu ấy không thấy khán giả sẽ cảm thấy cậu ấy hát dở tuy cậu ấy nghĩ mình hát hay.
Đèn sân khấu được bật sáng lên biểu hiện màn trình diễn đã kết thúc, người dẫn chương trình đi lên sân khấu. Thẩm Thứ mờ mịt đứng dậy đi về phía người dẫn chương trình, chuẩn bị phát biểu vài câu để kéo nhân khí. Khi cậu bước lên hàng trước, đứng ở dưới ánh đèn sân khấu, khán giả đắm chìm trong bài hát lúc này mới bừng tỉnh, tiếng vỗ tay vang như sấm cùng tiếng hoan hô ngay lập tức oanh tạc khiến người dẫn chương trình đang muốn lên tiếng cũng phải ngừng lại.
Bên cạnh đó, cư dân mạng vừa đắm mình trong làn giai điệu rốt cuộc cũng phản ứng kịp, kênh phát sóng trực tiếp đã bị bao phủ bởi màn đạn bình luận bắn liên tục, đến cả nội dung cũng không đọc được.
[Đệch đệch đệch, có chắc chắn đây là hiện trường phát sóng trực tiếp không hề trải qua xử lý hậu kỳ không vậy? Thẩm Thứ hát thật sự hay quá!]
[Đúng đúng đúng, bài này nghe cuốn thật sự, ban nãy tui không kiềm được mà bật khóc luôn đó.]
[Thẩm Thứ thật sự xứng đáng với danh hiệu “Ca sĩ cất tiếng ca đến từ linh hồn”, cậu ấy dùng sự thật để chứng minh điều đó: Một bài hát hay không cần phải dùng kỹ xảo phức tạp hay ca từ hoa lệ, từ ngữ trau chuốt gì. Chỉ với ca từ giản đơn, kỹ xảo đơn giản cũng có thể chạm đến nhân tâm.]
[Nếu như bây giờ là mùa đông rét lạnh, tiếng ca của Thẩm Thứ cũng có thể sưởi ấm được tui luôn.]
[Vào ngày thứ 101 thất tình, tui được giọng hát chữa lành của Thẩm Thứ. Tui muốn thoát khỏi bóng ma lúc trước của mình, tìm hạnh phúc tiếp theo của đời tui!]
[Để làm fan của một người tui đã bắt đầu từ sắc đẹp của người đó, bây giờ tiếp tục lọt hố tài hoa của anh ấy!! Tui lọt xuống tận đáy hố của anh Thứ rồi, không bò lên được a a a.]
[Chị em Lá Cây đâu, xông lên!!!!!!!]
…
Trong phòng phát sóng, một giây sau khi Thẩm Thứ hát xong “Hòa giải” là đạo diễn Tống đã biết khả năng cậu lấy được giải quán quân của “Minh Tinh Phá Tường” càng cao hơn lúc trước. Ông nhanh chóng quay sang hỏi nhân viên thống kê số phiếu, quả nhiên, giá trị nhân khí của Thẩm Thứ đang bắt đầu tăng nhanh.
Đạo diễn Tống tin rằng số phiếu này chắc chắn không thể gian lận được.
Bản thân ông cũng dựa vào chính năng lực của bản thân mình để lăn lộn ở trong giới giải trí suốt bao năm qua, ba tháng cố gắng của Thẩm Thứ ông đều nhìn thấy được. Vì thế, ông sẽ không vì tư tâm của bản thân mà khiến Thẩm Thứ bị hắc đến mức thua cuộc.
Đạo diễn Tống ngồi liệt ở trên ghế thở dài một hơi, đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Trên sân khấu, Phó Thời Kiêu – người được cho là người đầu tiên sẽ biểu diễn, xuất hiện. Mặc dù hắn có nhiều thời gian để chuẩn bị và điều chỉnh, tuy nhiên vì trận này Thẩm Thứ thể hiện thật quá tốt vì thế trong lòng Phó Thời Kiêu biết rõ, trận này hắn có lẽ đã thua Thẩm Thứ. Ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy một bài hát tốn mấy vạn nhân dân tệ để thuê người khác sáng tác không bằng ca khúc “Hòa giải” tự Thẩm Thứ sáng tác. Bị thua ở trong trận đêm nay, Phó Thời Kiêu hắn thật sự thua tâm phục khẩu phục, nhưng càng là như thế thì hắn càng cảm thấy không cam lòng khi cũng thua Thẩm Thứ trên phương diện tình cảm.
Hắn không cho phép Thẩm Thứ cướp mất Kiều Nhung!
Phó Thời nghiêm túc hát xong bài hát của mình, Mạc Dương cùng với những vị cố vấn khác đều nhận ra hắn đang thất thần nên thấp giọng trao đổi với nhau ở hàng ghế cố vấn. Gương mặt Kiều Nhung vô cảm lạnh nhạt không tham gia vào cuộc trao đổi của họ.
Màn hình phát sóng trực tiếp tất nhiên sẽ không buông tha một màn mang tính đề tài như thế này, mọi người nhanh chóng kéo sang đây. Vì thế, cư dân mạng bắt đầu một vòng thảo luận mới.
[Phó ảnh đế không tự tin bản thân có thể thắng Thẩm Thứ nên bỏ cuộc luôn à?]
[Hình như tui vừa nghe thấy Mạc Dương nói Phó Thời Kiêu đang không ổn?]
[Có phải đại lão đang tức giận không á? Mặt đen thui như vậy trông đáng sợ quá!]
[Ảnh đế hát lạc một nhịp ở đoạn thứ ba, tiết tấu khúc sau hình như hơi bị loạn á.]
[A a a, ảnh đế ơi, anh là ảnh đế toàn thế giới đó, anh không thể nào thua cuộc được!]
[Đây là chương trình thi đấu âm nhạc chứ không phải chương trình thi đấu diễn xuất nên việc Phó ảnh đế thua là chuyện bình thường mà? Trước đó tui có nói với mọi người rồi, bài hát này của anh ấy vốn không hay bằng bài của Thẩm Thứ mà.]
[Cũng chỉ là một chương trình nhỏ thôi mà, nếu như Phó Thời Kiêu không thất thần chắc chắn anh ấy không thua đâu.]
[+10086]
[Lầu trên à, thua chính là thua, làm ơn đừng biện hộ nữa.]
[Hàn Yên lên sân khấu rồi, bây giờ là thời gian biểu diễn của ảnh hậu, những người nào tiếp tục nói về ảnh đế phiền ra cửa rẽ phải nhé, không tiễn.]
Trước giờ việc nên làm Hàn Yên đều làm vậy nên nhân khí của cô rất cao. Cô là thí sinh cuối cùng lên sân khấu. Giọng hát cô rất kinh diễm, cả màn trình diễn cũng được thể hiện vô cùng tốt. Sau khi ở trên sân khấu phát biểu xong cảm nghĩ của mình, cô mỉm cười quay trở lại chỗ ngồi chờ người dẫn chương trình công bố kết quả cuối cùng.
Thời gian kết thúc bình chọn còn khoảng hai mươi phút, người dẫn chương trình theo thứ tự lần lượt mời bốn vị cố vấn cùng với chuyên viên đề xuất Kiều Nhung lên sân khấu phát biểu những ký ức khó quên của mình sau 3 tháng vừa qua.
Sau khi cổng bình chọn được đóng lại cùng với một đoạn quảng cáo được chiếu lên, giây phút hồi hộp cuối cùng cũng đến. Ai sẽ là người chiến thắng trong đêm chung kết “Minh Tinh Phá Tường”, vượt qua 72 thí sinh để lấy được giải quán quân sẽ sớm được công bố.
MC nữ dẫn đầu công bố top ba của trận đấu ngày hôm nay thuộc về Phó Thời Kiêu. Khi cô nói ra tên của người đạt giải ba, khán giả không ai ngạc nhiên trước kết quả này vì đây là chuyện mọi người đã dự đoán từ trước.
Vì thế, giải quán quân sẽ rơi vào tay Thẩm Thứ hoặc Hàn Yên.
Bầu không khí được người chủ trì dẫn dắt dần nóng lên, tất cả mọi người nhìn màn hình lớn chằm chằm không ai dám chớp mắt, căng thẳng theo dõi số phiếu bầu đang không ngừng tăng lên của hai người, chờ đợi xem phiếu của ai sẽ ngưng lại trước. Máy quay lần lượt quay cận cảnh hai người Thẩm Thứ và Hàn Yên: Hàn Yên ngồi ngay ngắn trên ghế của mình, cô nghiêng đầu nở một nụ cười tự tin, vẫy tay với ống kính trước mặt. Còn Thẩm Thứ trên màn ảnh để lộ ra gương mặt sáng láng đang tươi cười.
Số phiếu bình chọn của cả hai lúc này đã lên đến chín con số, giờ phút này mọi người bắt đầu đếm ngược vị trí thứ hai của chương trình với số con số ở hàng vạn dần nhảy đến gần cuối: Hàn Yên là là số 9, Thẩm Thứ là số 0.
Tại trường quay, tiếng hoan hô xen lẫn những âm thanh khó tin, uể oải. Hàn Yên càng thêm khí phách, càng thêm tự tin, thể hiện ra toàn bộ khí thế của mình. Ngoài mặt Thẩm Thứ không có biểu hiện gì nhiều nhưng trong lòng đang thầm đệch một tiếng.
Chỉ có duy nhất một khả năng để thắng được ảnh hậu!
Cơ mà, cậu có thể trâu bò đến mức đó sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất