Chương 21: Đêm xuân ân ái
Kể từ khi bị tai nạn đến nay Nguyệt Oản Oản chưa từng đến tập đoàn, dù vốn dĩ bản thân đã là chủ tịch phu nhân nhưng công việc vẫn là công việc, đã đến lúc cô quay lại với con đường sự nghiệp của mình. Cũng giống như ngày đầu tiên đi làm, Oản Oản vẫn hồi hộp vì ngày mai là ngày đầu tiên cô đi làm với thân phận là phu nhân chủ tịch. Không biết ngoại trừ Tiểu Vy, Lý Tinh và Vỹ Khiếu thì còn ai biết chuyện này không? Oản Oản lo lắng quay sang nhìn Mộ Khuynh đang làm việc bên cạnh
“Khuynh,…”
Cô định nói gì đó nhưng lại thôi khiến Mộ Khuynh vừa thắc mắc vừa khó chịu. Anh gấp laptop lại đặt lên chiếc bàn nhỏ đặt cạnh đầu dường rồi đè cô nằm dưới thân mình
“Nguyệt Oản Oản, anh phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa đây? Bây giờ anh chính là chồng của em!”
Oản Oản ngơ ngác
“Thì sao?”
Cô không hiểu mình đã làm chuyện gì không phải hay sao mà anh ấy lại nói như vậy.
“Đã là vợ chồng thì không nên giấu diếm bất cứ chuyện gì”
Oản Oản suy nghĩ một lúc
"Thế anh có giấu quỷ đen không? Mộ tổng?
“Tất nhiên là không!”
Oản Oản trề môi nhìn Mộ Khuynh. Anh ấy vốn đã rất giàu thì cần gì quỷ đen? À không đúng, là anh ấy giữ tiền công khai luôn ấy chứ.
“Em vẫn không chịu nói à?”
Oản Oản mỉm cười rồi lắc đầu
“Không nói!”
Mộ Khuynh hít thở sâu
“Phu nhân, là do em ép anh”
Cảm thấy sắp có chuyện không ổn, gương mặt Oản Oản biến sắc
“Hmmm sáng mai chúng ta còn phải đi làm”
Mộ Khuynh hơi nghiêng đầu
“Thì sao?”
“Thì phải dậy sớm”
“Anh là chủ tịch”
“Nhưng em là nhân viên”
Nụ cười của Mộ Khuynh dần mất nhân tính
“Nhân viên thì phải nghe lời chủ tịch đúng không?”
Linh cảm của Oản Oản ngày một mạnh hơn, cô muốn bỏ chạy nhưng không thể. Mộ Khuynh ghé bên tai Oản Oản
“Chúng ta kết hôn cũng khá lâu rồi…”
Đến đây thì Oản Oản đã hiểu rồi nhưng mà ngày khác không được hay sao mà phải chọn ngày này chứ? Ngày mai cô còn phải đi làm mà?
Nguyệt Oản Oản dùng ánh ngây thơ cùng gương mặt đáng thương nhìn Mộ Khuynh
“Ông xã, ngày mai em còn phải đi làm. Hay ngày khác chúng ta hãy…”
Mộ Khuynh nở một nụ cười dịu dàng, tay vén tóc cho Oản Oản
“Không được!”
Oản Oản hoàn toàn bất lực. Có vẻ như hôm nay Mộ Khuynh nhất quyết phải “ăn” cô cho bằng được.
Nguyệt Oản Oản trở nên cam chịu, cô chủ động đưa tay vòng qua cổ ôm lấy Mộ Khuynh
“Vậy…sếp nhạn lên nhé!”
Nụ cười của Mộ Khuynh lúc này hoàn toàn mất nhân tính, anh ngồi dậy cởi áo vứt xuống sàn
“Phu nhân đã sẵn sàng chưa?”
Nhìn cơ bụng sáu múi săn chắc của Mộ Khuynh, Nguyệt Oản Oản dù chưa sẵn sàng cũng phải sẵn sàng thôi. Phải nói là chồng của cô quá đẹp, không thưởng thức thì thật là lãng phí.“Dùng nhiều một chút chắc cũng không hư tổn gì đâu nhỉ?” Oản Oản nghĩ
Mộ Khuynh từ bên dưới chòm người lên khoá chặt đôi môi mềm mại của Oản Oản, anh đưa lưỡi vào bên trong càng quét khuông miệng nhỏ nhắn của cô, hai chiếc lưỡi cứ quấn lấy nhau không muốn tách rời.
Mộ Khuynh chầm chậm đưa tay cởi áo choàng tắm của Oản Oản, chỉ một động tác nhẹ chiếc áo đã nằm sõng soài trên sàng. Cơ thể Oản Oản lúc này không một mảnh vải che thân. Cô có chút ngại ngùng đưa tay che những chỗ nhạy cảm. Thấy những hành động ngây thơ của Oản Oản, Mộ Khuynh mỉm cười khiến Oản Oản càng thêm xấu hổ
“Anh…anh đừng nhìn em như vậy chứ!”
Mộ Khuynh nhẹ nhàng lấy tay Oản Oản đặt lên đầu nằm
“Cơ thể của em rất đẹp!”
Gương mặt nhỏ nhắn của Oản Oản ửng đỏ, cô xấu hổ quay mặt nhìn chỗ khác để lộ phần cổ trắng nỏn.
Mộ Khuynh cúi xuống hôn lên cổ của Oản Oản, tạo nên những vết nhỏ màu đo đỏ, anh đưa tay xoa nắn bầu ngực của cô, nhẹ nhàng và chậm rãi
“Nó thật mềm mại, em có thấy như vậy không?”
Oản Oản định trả lời thì bỗng cơ thể giật nảy lên, cơ thể trở nên nóng rang,hoá ra là Mộ Khuynh đang hôn lấy thứ nhô lên ở bầu ngực, anh liên tục dùng lưỡi trêu đùa nó, Oản Oản không kìm được mà rên lên vài tiếng.
Có vẻ những tiếng rên vừa rồi đã khiến Mộ Khuynh thêm phấn khích, sự chú ý của anh đã tập trung hết ở nơi tư mật kia. Mộ Khuynh cứ nhìn chằm chằm vào nó.
“Khuynh, anh…đừng nhìn…”
Mộ Khuynh cúi người ghé sát tai Oản Oản
“Vậy Oản Oản hãy ra lệnh cho anh đi”
“Ra lệnh…cái gì?”
Mộ Khuynh mỉm cười
“Bảo anh cho “cậu bé” của anh vào bên trong “cô bé” của em!”
Oản Oản xấu hổ
“Anh…hãy…cho cậu bé của anh…vào bên trong…”
Mộ Khuynh ngay lập tức cởi bỏ quần của mình, thẳng tay vứt nó xuống sàn. Anh cầm hai chân của Oản Oản đặt lên eo mình, chậm rãi lấy “cậu bé” của mình"giao lưu" với"cô bé" của Oản Oản.
Bên dưới của Oản Oản vô cùng khó chịu, một thứ gì đó cứ liên tục cạ vào cô bé, phát ra những âm thanh ám muội. Mộ Khuynh hài lòng đưa tay chạm vào “cô bé” của Oản Oản
“Của em ướt cả rồi!”
Mộ Khuynh cho một ngón tay vào, liên tục di chuyển khiến Oản Oản khó chịu ưỡn người
“Chỉ mới nhiêu đây mà em đã không chịu nổi rồi!”
Oản Oản cảm thấy cơ thể mình mất hết sức lực, ánh mắt trở lên mơ hồ.
“Khuynh, em thấy…khó chịu”
“Em sẽ nhanh chóng thích nghi với nó thôi”
Cô cố gắng chịu đựng, tay nắm chặt lấy tấm chăn bên cạnh.
“Oản Oản, anh không cưỡng lại được nữa!”
Mộ Khuynh rút ngón tay ra, anh trực tiếp đâm thẳng thứ đó vào bên trong Oản Oản
“A!”
Nguyệt Oản Oản thét lên. Cảm giác ấy thật sự rất đau, khoé mắt cô ngấn lệ
“Khuynh, nhẹ…nhẹ thôi!”
Mộ Khuynh dịu dàng đặt lên mắt cô một nụ hôn, bên dưới chầm chậm di chuyển.
“Em thả lỏng người,phối hợp với anh thì sẽ ít đau hơn”
Oản Oản nghe xong hay tay ôm chặt Mộ Khuynh, chân kẹp chặt lấy hông của anh đồng thời thả lỏng cơ thể, đúng là cơn đau đã giảm đi. Hơi thở của Mộ Khuynh có chút nặng nề
“Bên trong Oản Oản rất ấm, anh rất thích!”
Từng động tác của Mộ Khuynh cơ thể của Oản Oản đều cảm nhận rất rõ, cô cũng cảm nhận được một vật vừa to vừa dài đang di chuyển bên trong cô ngày một nhanh hơn.
Trong căn phòng lúc này hoàn toàn là những âm thanh đầy gợi tình. Những tiếng rên đầy khoái chí, những hơi thở ấm nóng có chút nặng nề và tiếng va chạm giữa hai bộ phận bên dưới đầy ám muội.
“Oản Oản, anh yêu em!”
Nguyệt Oản Oản mơ hồ
“Em cũng yêu anh, Khuynh!”
Khi cảm xúc của cả hai thăng hoa, Oản Oản cảm nhận được một dòng nước ấm nóng chảy ngược vào bên trong cơ thể của cô. Mộ Khuynh ôm chặt lấy cô
“Bà xã, chúng ta đi ngủ thôi!”
“Khuynh,…”
Cô định nói gì đó nhưng lại thôi khiến Mộ Khuynh vừa thắc mắc vừa khó chịu. Anh gấp laptop lại đặt lên chiếc bàn nhỏ đặt cạnh đầu dường rồi đè cô nằm dưới thân mình
“Nguyệt Oản Oản, anh phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa đây? Bây giờ anh chính là chồng của em!”
Oản Oản ngơ ngác
“Thì sao?”
Cô không hiểu mình đã làm chuyện gì không phải hay sao mà anh ấy lại nói như vậy.
“Đã là vợ chồng thì không nên giấu diếm bất cứ chuyện gì”
Oản Oản suy nghĩ một lúc
"Thế anh có giấu quỷ đen không? Mộ tổng?
“Tất nhiên là không!”
Oản Oản trề môi nhìn Mộ Khuynh. Anh ấy vốn đã rất giàu thì cần gì quỷ đen? À không đúng, là anh ấy giữ tiền công khai luôn ấy chứ.
“Em vẫn không chịu nói à?”
Oản Oản mỉm cười rồi lắc đầu
“Không nói!”
Mộ Khuynh hít thở sâu
“Phu nhân, là do em ép anh”
Cảm thấy sắp có chuyện không ổn, gương mặt Oản Oản biến sắc
“Hmmm sáng mai chúng ta còn phải đi làm”
Mộ Khuynh hơi nghiêng đầu
“Thì sao?”
“Thì phải dậy sớm”
“Anh là chủ tịch”
“Nhưng em là nhân viên”
Nụ cười của Mộ Khuynh dần mất nhân tính
“Nhân viên thì phải nghe lời chủ tịch đúng không?”
Linh cảm của Oản Oản ngày một mạnh hơn, cô muốn bỏ chạy nhưng không thể. Mộ Khuynh ghé bên tai Oản Oản
“Chúng ta kết hôn cũng khá lâu rồi…”
Đến đây thì Oản Oản đã hiểu rồi nhưng mà ngày khác không được hay sao mà phải chọn ngày này chứ? Ngày mai cô còn phải đi làm mà?
Nguyệt Oản Oản dùng ánh ngây thơ cùng gương mặt đáng thương nhìn Mộ Khuynh
“Ông xã, ngày mai em còn phải đi làm. Hay ngày khác chúng ta hãy…”
Mộ Khuynh nở một nụ cười dịu dàng, tay vén tóc cho Oản Oản
“Không được!”
Oản Oản hoàn toàn bất lực. Có vẻ như hôm nay Mộ Khuynh nhất quyết phải “ăn” cô cho bằng được.
Nguyệt Oản Oản trở nên cam chịu, cô chủ động đưa tay vòng qua cổ ôm lấy Mộ Khuynh
“Vậy…sếp nhạn lên nhé!”
Nụ cười của Mộ Khuynh lúc này hoàn toàn mất nhân tính, anh ngồi dậy cởi áo vứt xuống sàn
“Phu nhân đã sẵn sàng chưa?”
Nhìn cơ bụng sáu múi săn chắc của Mộ Khuynh, Nguyệt Oản Oản dù chưa sẵn sàng cũng phải sẵn sàng thôi. Phải nói là chồng của cô quá đẹp, không thưởng thức thì thật là lãng phí.“Dùng nhiều một chút chắc cũng không hư tổn gì đâu nhỉ?” Oản Oản nghĩ
Mộ Khuynh từ bên dưới chòm người lên khoá chặt đôi môi mềm mại của Oản Oản, anh đưa lưỡi vào bên trong càng quét khuông miệng nhỏ nhắn của cô, hai chiếc lưỡi cứ quấn lấy nhau không muốn tách rời.
Mộ Khuynh chầm chậm đưa tay cởi áo choàng tắm của Oản Oản, chỉ một động tác nhẹ chiếc áo đã nằm sõng soài trên sàng. Cơ thể Oản Oản lúc này không một mảnh vải che thân. Cô có chút ngại ngùng đưa tay che những chỗ nhạy cảm. Thấy những hành động ngây thơ của Oản Oản, Mộ Khuynh mỉm cười khiến Oản Oản càng thêm xấu hổ
“Anh…anh đừng nhìn em như vậy chứ!”
Mộ Khuynh nhẹ nhàng lấy tay Oản Oản đặt lên đầu nằm
“Cơ thể của em rất đẹp!”
Gương mặt nhỏ nhắn của Oản Oản ửng đỏ, cô xấu hổ quay mặt nhìn chỗ khác để lộ phần cổ trắng nỏn.
Mộ Khuynh cúi xuống hôn lên cổ của Oản Oản, tạo nên những vết nhỏ màu đo đỏ, anh đưa tay xoa nắn bầu ngực của cô, nhẹ nhàng và chậm rãi
“Nó thật mềm mại, em có thấy như vậy không?”
Oản Oản định trả lời thì bỗng cơ thể giật nảy lên, cơ thể trở nên nóng rang,hoá ra là Mộ Khuynh đang hôn lấy thứ nhô lên ở bầu ngực, anh liên tục dùng lưỡi trêu đùa nó, Oản Oản không kìm được mà rên lên vài tiếng.
Có vẻ những tiếng rên vừa rồi đã khiến Mộ Khuynh thêm phấn khích, sự chú ý của anh đã tập trung hết ở nơi tư mật kia. Mộ Khuynh cứ nhìn chằm chằm vào nó.
“Khuynh, anh…đừng nhìn…”
Mộ Khuynh cúi người ghé sát tai Oản Oản
“Vậy Oản Oản hãy ra lệnh cho anh đi”
“Ra lệnh…cái gì?”
Mộ Khuynh mỉm cười
“Bảo anh cho “cậu bé” của anh vào bên trong “cô bé” của em!”
Oản Oản xấu hổ
“Anh…hãy…cho cậu bé của anh…vào bên trong…”
Mộ Khuynh ngay lập tức cởi bỏ quần của mình, thẳng tay vứt nó xuống sàn. Anh cầm hai chân của Oản Oản đặt lên eo mình, chậm rãi lấy “cậu bé” của mình"giao lưu" với"cô bé" của Oản Oản.
Bên dưới của Oản Oản vô cùng khó chịu, một thứ gì đó cứ liên tục cạ vào cô bé, phát ra những âm thanh ám muội. Mộ Khuynh hài lòng đưa tay chạm vào “cô bé” của Oản Oản
“Của em ướt cả rồi!”
Mộ Khuynh cho một ngón tay vào, liên tục di chuyển khiến Oản Oản khó chịu ưỡn người
“Chỉ mới nhiêu đây mà em đã không chịu nổi rồi!”
Oản Oản cảm thấy cơ thể mình mất hết sức lực, ánh mắt trở lên mơ hồ.
“Khuynh, em thấy…khó chịu”
“Em sẽ nhanh chóng thích nghi với nó thôi”
Cô cố gắng chịu đựng, tay nắm chặt lấy tấm chăn bên cạnh.
“Oản Oản, anh không cưỡng lại được nữa!”
Mộ Khuynh rút ngón tay ra, anh trực tiếp đâm thẳng thứ đó vào bên trong Oản Oản
“A!”
Nguyệt Oản Oản thét lên. Cảm giác ấy thật sự rất đau, khoé mắt cô ngấn lệ
“Khuynh, nhẹ…nhẹ thôi!”
Mộ Khuynh dịu dàng đặt lên mắt cô một nụ hôn, bên dưới chầm chậm di chuyển.
“Em thả lỏng người,phối hợp với anh thì sẽ ít đau hơn”
Oản Oản nghe xong hay tay ôm chặt Mộ Khuynh, chân kẹp chặt lấy hông của anh đồng thời thả lỏng cơ thể, đúng là cơn đau đã giảm đi. Hơi thở của Mộ Khuynh có chút nặng nề
“Bên trong Oản Oản rất ấm, anh rất thích!”
Từng động tác của Mộ Khuynh cơ thể của Oản Oản đều cảm nhận rất rõ, cô cũng cảm nhận được một vật vừa to vừa dài đang di chuyển bên trong cô ngày một nhanh hơn.
Trong căn phòng lúc này hoàn toàn là những âm thanh đầy gợi tình. Những tiếng rên đầy khoái chí, những hơi thở ấm nóng có chút nặng nề và tiếng va chạm giữa hai bộ phận bên dưới đầy ám muội.
“Oản Oản, anh yêu em!”
Nguyệt Oản Oản mơ hồ
“Em cũng yêu anh, Khuynh!”
Khi cảm xúc của cả hai thăng hoa, Oản Oản cảm nhận được một dòng nước ấm nóng chảy ngược vào bên trong cơ thể của cô. Mộ Khuynh ôm chặt lấy cô
“Bà xã, chúng ta đi ngủ thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất