Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang
Chương 27: Cốt Khí Còn Đây (2)
“A Võ, nói thêm gì nữa cũng chỉ tự rước lấy nhục thôi, cha mẹ chúng ta giờ đã không còn nữa, nhưng cốt khí chúng ta vẫn còn đây, nhiều lời với bọn họ là vô ích, nhớ kỹ, sau này phải cách xa bọn họ ra một chút, miễn cho lại bị người ta xem thường.”
“Được, chúng ta đi!”
Sau khi nghe y nói xong, cuối cùng Lâm Võ cũng bình tĩnh lại, đem phẫn nộ đè ép xuống dưới đáy lòng.
Hắn biết trận nhục nhã này vì sao mà đến, chờ đến khi mình trở nên mạnh hơn, thử xem Tiền gia có dám nói như vậy nữa hay không.
Lâm Võ xoay người lại, hung hăng trừng mắt nhìn Tiền Thượng Lãng, hai huynh đệ bọn họ hoàn toàn chẳng để tâm đến Thôi Vấn.
Trong lòng của thiếu niên nho nhỏ lại chôn xuống mồi lửa, chuyện lần này hắn ghi nhớ thật kỹ trong lòng.
Người vây xem càng ngày càng nhiều, thấy ba người Lâm Văn rời đi thì đám người lập tức nghị luận sôi nổi hẳn lên.
Lúc đầu mọi người nhìn thì cứ nghĩ hai huynh đệ này đang đeo bám lấy Tiền gia, nhưng những lời nói của Lâm Văn khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ, nếu Tiền nhị thiếu nói đúng, chuyện hôn nhân là do Lâm gia cưỡng ép, vậy thì hiện tại sao lại có chuyện đồng ý lui hôn chứ?
Điều này thật sự rất khó hiểu, với lại, những người ở đây đều khá hiểu tình hình Tiền gia, nhưng trước đây chẳng nghe thấy tin Tiền gia kết thân với nhà nào cả a, nhưng mà, Tiền nhị thiếu này đã sớm lới lui chặt chẽ với song nhi Thôi gia rồi, còn thường xuyên đi dạo phường thị với nhau.
Nếu như thật sự có hôn ước trong người, nhưng Tiền nhị thiếu lại làm như vậy thật đúng là không ra gì.
Hơn nữa vừa rồi, người ta nói cha mẹ không còn nữa, không còn nữa thì có thể là đã qua đời, nhìn thế nào cũng đều giống như Tiền phủ đang khi dễ đứa trẻ không cha không mẹ như người ta vậy.
Những người đứng ở đây có không ít người không có bối cảnh, một câu “Cốt khí vẫn còn đây” của Lâm Văn thắng được không ít hảo cảm của người khác.
Chính vì vậy mà đa số người đều thiên về hai huynh đệ Lâm gia hơn, người vây xem cứ nhìn về phía Tiền nhị thiếu cùng Thôi Vấn, ánh mắt họ mang vẻ khác thường, đặc biệt là tiểu thị Ngũ Nhi bên người Thôi Vấn, cư xử quá mức không đẹp.
Tiền nhị thiếu tức giận đến mức mặt đỏ hồng lên, tay nắm chặt, hận không thể tiến lên đánh nhau với Lâm Võ một trận, đúng lúc này, chủ quán phía sau lên tiếng.
“Có mua dược không vậy? Không mua thì đi nhanh lên, đừng cản trở ta buôn bán.”
Đám người lập tức tản ra, Tiền nhị thiếu dẫn Thôi Vấn rời đi, Thối Thể Dịch hạ phẩm gì đó hắn cũng không quan tâm nữa, ngay cả Thôi Vấn cũng bị lực đạo của hắn kéo đi khiến cho lảo đảo sắp ngã mà hắn cũng chẳng để ý.
Chương Uyên cùng Hàm Mặc đứng bên ngoài xem từ đầu đến cuối, dựa vào kinh nghiệm của bọn họ rất dễ đoán ra thị phi, hơn nữa trước đó Chương Uyên còn kéo lấy một người qua đường hỏi thăm chuyện Tiền gia cùng Thôi gia, cho nên trong khoảng thời ngắn ngủn đã có được không ít tin tức.
Chương Uyên nói.
“Ánh mắt của đôi huynh đệ kia rất chính trực, không giống như loại người sẽ làm ra loại chuyện bức hôn đâu, ngược lại là Tiền gia này, làm việc rất không có đạo nghĩa, xem ra chuyện kết thân của hai nhà năm đó chắc chắn có ẩn tình, nhưng mà cha mẹ Lâm gia đã qua đời, cho nên cái ẩn tình này cũng biến mất.”
Hàm Mặc cười nói.
“Ta thấy có vẻ song nhi Lâm gia kia lui thân được liền cảm thấy rất nhẹ nhóm đấy, xem ra y hoàn toàn chẳng để tâm gì đến Tiền gia thiếu gia này lắm.”
Đính thân rồi lại lui hôn, nó thật sự rất ảnh hưởng đến thanh danh của một song nhi, trong đám người này, không thiếu người cười nhạo song nhi Lâm gia, nhưng mà một song nhi dám đứng ra tranh cãi, khiến cho Hàm Mặc rất có hảo cảm.
“Nhưng mà ta thấy hình như Chương huynh rất có hứng thú với một người khác của Lâm gia nhỉ?”
Chương Uyên vừa đi vừa xua tay.
“Đâu có đâu có, dù sao Hàm Mặc ngươi muốn hỏi thăm tình hình của song nhi kia, vừa lúc ta tiện thể xem thử căn cốt của tên tiểu tử kia luôn, nếu được thì thuận tay giúp một phen cũng coi như là kết một cái thiện duyên đi.”
Bọn họ thuận tay giúp đỡ một phen, nhưng cũng biết nó lại là thiên đại ân huệ đối với đôi huynh đệ kia.
Cho nên nếu không có gì trở ngại thì bọn họ sẽ ra tay giúp đỡ, đương nhiên cũng phải xem thử xem có đáng giá hay không.
Như song nhi Thôi gia kia, hai người vừa nhìn đã biết đó là người có chút tâm cơ, người qua đường kia có nói với bọn họ, song nhi kia là con riêng của lão gia Thôi gia, đồng thời sự giả tạo của hắn hiện lên quá rõ, cho nên Hàm Mặc có chút chướng mắt.
☆
“Được, chúng ta đi!”
Sau khi nghe y nói xong, cuối cùng Lâm Võ cũng bình tĩnh lại, đem phẫn nộ đè ép xuống dưới đáy lòng.
Hắn biết trận nhục nhã này vì sao mà đến, chờ đến khi mình trở nên mạnh hơn, thử xem Tiền gia có dám nói như vậy nữa hay không.
Lâm Võ xoay người lại, hung hăng trừng mắt nhìn Tiền Thượng Lãng, hai huynh đệ bọn họ hoàn toàn chẳng để tâm đến Thôi Vấn.
Trong lòng của thiếu niên nho nhỏ lại chôn xuống mồi lửa, chuyện lần này hắn ghi nhớ thật kỹ trong lòng.
Người vây xem càng ngày càng nhiều, thấy ba người Lâm Văn rời đi thì đám người lập tức nghị luận sôi nổi hẳn lên.
Lúc đầu mọi người nhìn thì cứ nghĩ hai huynh đệ này đang đeo bám lấy Tiền gia, nhưng những lời nói của Lâm Văn khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ, nếu Tiền nhị thiếu nói đúng, chuyện hôn nhân là do Lâm gia cưỡng ép, vậy thì hiện tại sao lại có chuyện đồng ý lui hôn chứ?
Điều này thật sự rất khó hiểu, với lại, những người ở đây đều khá hiểu tình hình Tiền gia, nhưng trước đây chẳng nghe thấy tin Tiền gia kết thân với nhà nào cả a, nhưng mà, Tiền nhị thiếu này đã sớm lới lui chặt chẽ với song nhi Thôi gia rồi, còn thường xuyên đi dạo phường thị với nhau.
Nếu như thật sự có hôn ước trong người, nhưng Tiền nhị thiếu lại làm như vậy thật đúng là không ra gì.
Hơn nữa vừa rồi, người ta nói cha mẹ không còn nữa, không còn nữa thì có thể là đã qua đời, nhìn thế nào cũng đều giống như Tiền phủ đang khi dễ đứa trẻ không cha không mẹ như người ta vậy.
Những người đứng ở đây có không ít người không có bối cảnh, một câu “Cốt khí vẫn còn đây” của Lâm Văn thắng được không ít hảo cảm của người khác.
Chính vì vậy mà đa số người đều thiên về hai huynh đệ Lâm gia hơn, người vây xem cứ nhìn về phía Tiền nhị thiếu cùng Thôi Vấn, ánh mắt họ mang vẻ khác thường, đặc biệt là tiểu thị Ngũ Nhi bên người Thôi Vấn, cư xử quá mức không đẹp.
Tiền nhị thiếu tức giận đến mức mặt đỏ hồng lên, tay nắm chặt, hận không thể tiến lên đánh nhau với Lâm Võ một trận, đúng lúc này, chủ quán phía sau lên tiếng.
“Có mua dược không vậy? Không mua thì đi nhanh lên, đừng cản trở ta buôn bán.”
Đám người lập tức tản ra, Tiền nhị thiếu dẫn Thôi Vấn rời đi, Thối Thể Dịch hạ phẩm gì đó hắn cũng không quan tâm nữa, ngay cả Thôi Vấn cũng bị lực đạo của hắn kéo đi khiến cho lảo đảo sắp ngã mà hắn cũng chẳng để ý.
Chương Uyên cùng Hàm Mặc đứng bên ngoài xem từ đầu đến cuối, dựa vào kinh nghiệm của bọn họ rất dễ đoán ra thị phi, hơn nữa trước đó Chương Uyên còn kéo lấy một người qua đường hỏi thăm chuyện Tiền gia cùng Thôi gia, cho nên trong khoảng thời ngắn ngủn đã có được không ít tin tức.
Chương Uyên nói.
“Ánh mắt của đôi huynh đệ kia rất chính trực, không giống như loại người sẽ làm ra loại chuyện bức hôn đâu, ngược lại là Tiền gia này, làm việc rất không có đạo nghĩa, xem ra chuyện kết thân của hai nhà năm đó chắc chắn có ẩn tình, nhưng mà cha mẹ Lâm gia đã qua đời, cho nên cái ẩn tình này cũng biến mất.”
Hàm Mặc cười nói.
“Ta thấy có vẻ song nhi Lâm gia kia lui thân được liền cảm thấy rất nhẹ nhóm đấy, xem ra y hoàn toàn chẳng để tâm gì đến Tiền gia thiếu gia này lắm.”
Đính thân rồi lại lui hôn, nó thật sự rất ảnh hưởng đến thanh danh của một song nhi, trong đám người này, không thiếu người cười nhạo song nhi Lâm gia, nhưng mà một song nhi dám đứng ra tranh cãi, khiến cho Hàm Mặc rất có hảo cảm.
“Nhưng mà ta thấy hình như Chương huynh rất có hứng thú với một người khác của Lâm gia nhỉ?”
Chương Uyên vừa đi vừa xua tay.
“Đâu có đâu có, dù sao Hàm Mặc ngươi muốn hỏi thăm tình hình của song nhi kia, vừa lúc ta tiện thể xem thử căn cốt của tên tiểu tử kia luôn, nếu được thì thuận tay giúp một phen cũng coi như là kết một cái thiện duyên đi.”
Bọn họ thuận tay giúp đỡ một phen, nhưng cũng biết nó lại là thiên đại ân huệ đối với đôi huynh đệ kia.
Cho nên nếu không có gì trở ngại thì bọn họ sẽ ra tay giúp đỡ, đương nhiên cũng phải xem thử xem có đáng giá hay không.
Như song nhi Thôi gia kia, hai người vừa nhìn đã biết đó là người có chút tâm cơ, người qua đường kia có nói với bọn họ, song nhi kia là con riêng của lão gia Thôi gia, đồng thời sự giả tạo của hắn hiện lên quá rõ, cho nên Hàm Mặc có chút chướng mắt.
☆
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất