Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang
Chương 53: Chủy Thủ
Sau khi chơi với mỗi thứ một ít, Lâm Văn liền bò dậy từ trên giường.
Chủy thủ quá sắc bén, cho nên y cần phải tìm cho nói một cái vỏ mới được.
Y nhớ hình như trong nhà có một da thú rách nát không bán được, chắp vá chắp vá làm một cái bao đựng kiếm chắc không thành vấn đề, hơn nữa làm vậy cũng có thể che giấu vật liệu của thanh chủy thủ này một chút.
Y cắt ra nửa cây củ cải, đi thăm Hỏa Trân Thỏ, nếu con thỏ này không sống được, y phải tìm cách bắt thêm hai con nữa, nếu không củ cải trong không gian cứ để vậy sẽ lãng phí lắm.
Lâm Võ đi luyện võ rồi, cho nên Lâm Văn cũng không cần che giấu gì cả.
Y vào phòng hắn, tìm thấy con thỏ đang núp vào trong một góc, nhìn thấy con thỏ nhỏ đang co lại một nhúm mà không ngừng run rẩy, Lâm Văn thầm mắng hắc xà đúng là bá đạo.
Lâm Văn bế con thỏ lên, sau khi vuốt ve vài cái, thấy tình hình có chút ổn hơn chút liền đưa củ cải đến trước mặt nó.
Hỏa Trân Thỏ dùng mũi chạm chạm, cứ như gặp phải loại đồ ăn mê người nào đó, cái miệng nhỏ nhanh chóng há ra gặm răng rắc.
Trên mặt Lâm Văn lộ ra nụ người, quả nhiên thích ăn, cũng không khác gì lúc ra sức liếm Nhật tinh pha loãng cho lắm.
Y lại tìm một ít vụn da thú chắc chắn, may thành hai cái bao, sau khi mà xong thì đặt xuống, không ngờ kỹ năng may vá của nguyên chủ còn sót lại trong ký ức cũng không tồi, nhưng mà y lại chẳng thích như vậy chút nào.
Đợi sau khi Lâm Võ trở về liền đem chủy thủ nhét vào trong lòng ngực hắn, nói: “Cho đệ phòng thân đấy, đừng hỏi ta lấy nó ở đâu.”
Nói xong liền chỉ để lại cho Lâm Võ một bóng lưng lạnh lùng, sau đó trở về phòng.
Sau khi đóng cửa phòng lại, y lau mồ hôi trên trán, y phát hiện, giấu giếm Lâm Võ về sự tồn tại của Vạn Thông Bảo thật có chút khó.
Một lời nói dối toát ra khỏi miệng, thì sau này cũng cần nhiều lời nói dối khác để lấp liếm, trừ phi y không lấy đồ giao dịch được từ Vạn Thông Bảo ra sử dụng, nếu không chỉ sợ không thể dùng cái lý do ông lão râu bạc kia hết lần này đến lần khác lừa Lâm Võ mãi được.
Phải nghĩ một cách nào đó có thể giải quyết chuyện này một lần luôn, nhưng đồng thời cũng không thể thương tổn đến Lâm Võ.
Bên ngoài, Lâm Võ không biết trong lòng ca ca hắn đang rối rắm cái gì, hắn chỉ đang tò mò ca ca hắn đưa cho hắn cái gì để phòng thân.
Kết quả, chỉ vừa mới kéo bao da thú ra, hắn đã bị ánh đèn cùng ánh trăng chiết xạ phản chiếu ra hàn quang khiến cho hắn thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng.
Đúng là một thanh chủy thủ sắc bén, tùy tay khoa tay múa chân một chút lên góc bàn, góc bàn cứ như miếng đậu hủ mà bị bọt mất một góc.
“Thật sắc bén! Đúng là chủy thủ tốt!”
Hai mắt của Lâm Võ sáng lên, tràn đầy yêu thích, cầm chủy thủ hoa tay múa chân thêm vài cái trong phòng, càng thêm vui mừng.
Thời điểm đang muốn cầm chủy thủ đi hỏi ca hắn lấy cái này từ đâu, thì tiếng của ca ca hắn lại vang lên trong đầu.
“Đừng hỏi ta lấy nó từ đâu.”
Bước chân của Lâm Võ vừa bước ra nửa bước liền thu hồi trở về, xoay một vòng quay lại vào trong phòng.
Đèn dầu trong nhà chính đã tắt, hắn ôm chủy thủ thầm nói, chắc chắc cái này là do sư phó của ca ca cho rồi.
Thanh chủy thủ này nếu đặt ở phường thị, chỉ sợ mấy chục lượng bạc cũng chưa chắc có thể mua được đâu, hắn nhất định sẽ không để cho ca ca hắn thất vọng.
Có vũ khí mới, Lâm Võ liền kích động đến mức mất ngủ, hôm sau, sau khi rời giường vẫn luôn mang theo nó bên người, hắn hoàn toàn không có ý định đem chuyện này đi khoe với người khác.
Mặc dù Lâm Võ không ngủ đủ giấc, nhưng tinh thần vẫn luôn rất tốt, thời điểm nhìn thấy ca ca hắn liền vui vẻ mà toét miệng cười.
Lâm Văn không có tinh thần như hắn, bởi vì y tu luyện đến hơn nửa đêm.
Sau nửa đêm, trong lúc mơ mơ màng màng ngủ thì bị Thanh Y đánh thức, sau đó tiến hành giao dịch với võ điên trong miệng Liêu.
Võ điên tên là Liệt, vừa mở miệng đã nói thẳng với y rằng mình muốn Ô Dương Thạch, hơn nữa cần một số lượng lớn, đủ nhiều để hắn muốn nhờ người rèn một thanh trường thương.
Lâm Văn thiếu chút nữa bị hắn bức cho nửa đêm muốn làm đạo tặc đi trộm Ô Dương Thạch trong thôn.
Nhưng y nào dám đi ra ngoài, phải biết rằng vào ban đêm, trong thôn luôn có đội viên đội săn thú thay phiên nhau tuần tra canh gác ban đêm.
Nếu y đi lại trong thôn lúc nửa đêm chắc chắn sẽ bị phát hiện, đến lúc đó y phải giải thích như thế nào đây?
Khuyên can mãi y mới thương lượng được thời điểm giao dịch là vào ban ngày, vừa lúc để hắn có thời gian tìm Thối Thể Dịch hoặc là những thứ khác hữu dụng với võ tu đến làm giao dịch.
☆
Chủy thủ quá sắc bén, cho nên y cần phải tìm cho nói một cái vỏ mới được.
Y nhớ hình như trong nhà có một da thú rách nát không bán được, chắp vá chắp vá làm một cái bao đựng kiếm chắc không thành vấn đề, hơn nữa làm vậy cũng có thể che giấu vật liệu của thanh chủy thủ này một chút.
Y cắt ra nửa cây củ cải, đi thăm Hỏa Trân Thỏ, nếu con thỏ này không sống được, y phải tìm cách bắt thêm hai con nữa, nếu không củ cải trong không gian cứ để vậy sẽ lãng phí lắm.
Lâm Võ đi luyện võ rồi, cho nên Lâm Văn cũng không cần che giấu gì cả.
Y vào phòng hắn, tìm thấy con thỏ đang núp vào trong một góc, nhìn thấy con thỏ nhỏ đang co lại một nhúm mà không ngừng run rẩy, Lâm Văn thầm mắng hắc xà đúng là bá đạo.
Lâm Văn bế con thỏ lên, sau khi vuốt ve vài cái, thấy tình hình có chút ổn hơn chút liền đưa củ cải đến trước mặt nó.
Hỏa Trân Thỏ dùng mũi chạm chạm, cứ như gặp phải loại đồ ăn mê người nào đó, cái miệng nhỏ nhanh chóng há ra gặm răng rắc.
Trên mặt Lâm Văn lộ ra nụ người, quả nhiên thích ăn, cũng không khác gì lúc ra sức liếm Nhật tinh pha loãng cho lắm.
Y lại tìm một ít vụn da thú chắc chắn, may thành hai cái bao, sau khi mà xong thì đặt xuống, không ngờ kỹ năng may vá của nguyên chủ còn sót lại trong ký ức cũng không tồi, nhưng mà y lại chẳng thích như vậy chút nào.
Đợi sau khi Lâm Võ trở về liền đem chủy thủ nhét vào trong lòng ngực hắn, nói: “Cho đệ phòng thân đấy, đừng hỏi ta lấy nó ở đâu.”
Nói xong liền chỉ để lại cho Lâm Võ một bóng lưng lạnh lùng, sau đó trở về phòng.
Sau khi đóng cửa phòng lại, y lau mồ hôi trên trán, y phát hiện, giấu giếm Lâm Võ về sự tồn tại của Vạn Thông Bảo thật có chút khó.
Một lời nói dối toát ra khỏi miệng, thì sau này cũng cần nhiều lời nói dối khác để lấp liếm, trừ phi y không lấy đồ giao dịch được từ Vạn Thông Bảo ra sử dụng, nếu không chỉ sợ không thể dùng cái lý do ông lão râu bạc kia hết lần này đến lần khác lừa Lâm Võ mãi được.
Phải nghĩ một cách nào đó có thể giải quyết chuyện này một lần luôn, nhưng đồng thời cũng không thể thương tổn đến Lâm Võ.
Bên ngoài, Lâm Võ không biết trong lòng ca ca hắn đang rối rắm cái gì, hắn chỉ đang tò mò ca ca hắn đưa cho hắn cái gì để phòng thân.
Kết quả, chỉ vừa mới kéo bao da thú ra, hắn đã bị ánh đèn cùng ánh trăng chiết xạ phản chiếu ra hàn quang khiến cho hắn thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng.
Đúng là một thanh chủy thủ sắc bén, tùy tay khoa tay múa chân một chút lên góc bàn, góc bàn cứ như miếng đậu hủ mà bị bọt mất một góc.
“Thật sắc bén! Đúng là chủy thủ tốt!”
Hai mắt của Lâm Võ sáng lên, tràn đầy yêu thích, cầm chủy thủ hoa tay múa chân thêm vài cái trong phòng, càng thêm vui mừng.
Thời điểm đang muốn cầm chủy thủ đi hỏi ca hắn lấy cái này từ đâu, thì tiếng của ca ca hắn lại vang lên trong đầu.
“Đừng hỏi ta lấy nó từ đâu.”
Bước chân của Lâm Võ vừa bước ra nửa bước liền thu hồi trở về, xoay một vòng quay lại vào trong phòng.
Đèn dầu trong nhà chính đã tắt, hắn ôm chủy thủ thầm nói, chắc chắc cái này là do sư phó của ca ca cho rồi.
Thanh chủy thủ này nếu đặt ở phường thị, chỉ sợ mấy chục lượng bạc cũng chưa chắc có thể mua được đâu, hắn nhất định sẽ không để cho ca ca hắn thất vọng.
Có vũ khí mới, Lâm Võ liền kích động đến mức mất ngủ, hôm sau, sau khi rời giường vẫn luôn mang theo nó bên người, hắn hoàn toàn không có ý định đem chuyện này đi khoe với người khác.
Mặc dù Lâm Võ không ngủ đủ giấc, nhưng tinh thần vẫn luôn rất tốt, thời điểm nhìn thấy ca ca hắn liền vui vẻ mà toét miệng cười.
Lâm Văn không có tinh thần như hắn, bởi vì y tu luyện đến hơn nửa đêm.
Sau nửa đêm, trong lúc mơ mơ màng màng ngủ thì bị Thanh Y đánh thức, sau đó tiến hành giao dịch với võ điên trong miệng Liêu.
Võ điên tên là Liệt, vừa mở miệng đã nói thẳng với y rằng mình muốn Ô Dương Thạch, hơn nữa cần một số lượng lớn, đủ nhiều để hắn muốn nhờ người rèn một thanh trường thương.
Lâm Văn thiếu chút nữa bị hắn bức cho nửa đêm muốn làm đạo tặc đi trộm Ô Dương Thạch trong thôn.
Nhưng y nào dám đi ra ngoài, phải biết rằng vào ban đêm, trong thôn luôn có đội viên đội săn thú thay phiên nhau tuần tra canh gác ban đêm.
Nếu y đi lại trong thôn lúc nửa đêm chắc chắn sẽ bị phát hiện, đến lúc đó y phải giải thích như thế nào đây?
Khuyên can mãi y mới thương lượng được thời điểm giao dịch là vào ban ngày, vừa lúc để hắn có thời gian tìm Thối Thể Dịch hoặc là những thứ khác hữu dụng với võ tu đến làm giao dịch.
☆
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất