Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang
Chương 68: Đến Nhà Lữ Dược Sư (2)
Lâm Văn cho rằng Ô Tiêu cao ngạo này sẽ không thèm để ý đến y, đương nhiên, dù như thế nào thì hầu hết nó vẫn nghe lời y dặn, chủ yếu là ghét bỏ chúng Tiểu Hỏa quá yếu nên không thèm khi dễ.
Chỉ cần mấy đứa Tiểu Hỏa đừng chạy vào địa bàn của nó là được.
Nhưng thời điểm y xoay người đi chưa được mấy bước, một đạo hắc ảnh liền lướt tới, Lâm Văn duỗi tay muốn ngăn lại, liền thấy hắc ảnh quấn chặt trên cổ tay y, ngoại trừ Ô Tiêu đen như mực này thì còn có thể là ai được nữa.
Bình thường, ngoại trừ thời điểm tắm rửa cho nó, Lâm Văn rất ít khi cùng Ô Tiêu tiếp xúc da thịt.
Hiện tại, cổ tay y đột nhiên bị quấn lên, Lâm Văn rùng mình một cái, nhiệt độ cơ thể của rắn rất thấp, hơn nữa, thời tiết chuyển ấm, còn có vẻ càng lạnh hơn.
Lâm Văn cúi đầu nhìn, Ô Tiêu vậy mà lại vòng thành một hình tròn rồi nằm bất động trên cổ tay y, nhìn qua cứ như y đang đeo một cái vòng tay màu đen vậy.
Lâm Văn kinh ngạc nói: “Ngươi muốn đi ra ngoài với ta sao? Không sợ bị người khác phát hiện à?”
Hắc xà bất động như rắn chết, ngay cả mắt cũng không thay đổi, Lâm Văn bất đắc dĩ, chỉ đành buông ống tay áo xuống che khuất cái vòng tay đen này.
Y cứ để Tiểu Hỏa ở lại chăm sóc ba lão bà của nó, còn y thì vẫn ung dung bước ta khỏi nhà.
Lâm Văn rời đi không bao lâu, Hoàng thị liền chạy tới gọi cửa.
Đương nhiên sẽ chẳng có ai trả lời, nhưng ba lão bà của Tiểu Hỏa bị động tĩnh vang lên đột ngột này làm cho hoảng sợ, vì vậy túm tụm lại một chỗ mà run rẩy, Tiểu Hỏa không thể không đi an ủi một đám này.
“Nhà Nguyên Quý này, hai huynh đệ bọn họ đều không ở nhà, ngươi gõ cũng vô dụng, không thấy cổng nhà đã khóa rồi à.”
Hàng xóm nhìn thấy bà ta liền có chút khó chịu, vì vậy lên tiếng nói, hoàn toàn không muốn nhìn thấy cái dáng vẻ đắc ý kia của Hoàng thị.
“Ngươi nghĩ hai huynh đệ A Văn không cần phải làm việc, chỉ ngồi ở nhà cũng có cơm ăn à?” Chuyện Lâm Văn thường xuyên cõng sọt đi ra ngoài đào rau dại, hàng xóm đều nhìn thấy cả.
“Phi! Ta đã nói mà, hai đứa đứa bại gia đó, tiêu hết tiền rồi, giờ không còn gì ăn nữa sao? Còn cái tên song nhi Lâm Văn chết tiệt kia chạy đi đâu? Trong sân viện rách nát của nó có chôn vàng chôn bạc gì sao, khóa cái gì mà khóa?”
Hoàng thị vừa nghe liền nóng nảy, ba ta còn muốn mượn tên tuổi của Phùng dược sư đem số bạc còn sót lại trên tay huynh đệ Lâm Văn Lâm Võ lấy về tay đấy.
“Xuy, dù A Văn có chạy đi đâu thì còn tốt hơn cái loại người đem con nhỏ mình hiến cho người khác.” Hàng xóm trào phúng một câu liền dùng sức đóng rầm cửa lại.
Nói nhiều thêm vài câu với loại đàn bà ngu xuẩn này, chỉ khiến bản thân thêm mất mặt mà thôi, làm gì có người mẹ nào mà lại đem con gái còn chưa nảy nở hoàn toàn của mình đi hiến cho người khác chứ.
Khóa cửa? Còn không phải vì đề phòng loại hành vi kiểu này của Hoàng thị sao, nếu không khóa cửa, chắc chắn Hoàng thị sẽ vọt vào lật tung nhà lên cho coi, rồi cái gì có chút đáng giá trong nhà cũng sẽ bị bà ta lấy đi sạch hết.
Hoàng thị tức giận đến mức chửi đổng trước của Lâm gia một hồi lâu, nhưng dù bà ta mắng đến khô cả cổ cũng chẳng có ai cổ vũ cho bà ta, nên bà ta chỉ phải dậm chân không cam lòng mà rời đi.
Suốt đường đi, gặp ai bà ta cũng dò hỏi xem Lâm Văn đang ở đâu, còn Lâm Võ, bà ta đương nhiên biết hắn đang luyện võ ở sân lớn trong thôn rồi, bà ta cố ý nhân lúc Lâm Võ không ở nhà mà tới, bà ta cho rằng, một song nhi như y bà ta sẽ rất dễ dàng xử lý.
— —
“Lữ dược sư, ách… Hàm đại nhân.”
Sau khi Lâm Văn gõ cửa liền nghe thấy tiếng Lữ dược sư nói vọng ra từ bên trong bảo rằng y tự đẩy cửa mà vào đi.
Sau khi bước vào, y lại nhìn thấy hắn cùng một nam nhân khác đang cười cười nói nói gì đó với nhau, dáng vẻ này, dường như không chỉ vừa quen biết gần đây.
Lâm Văn hơi hơi sửng sốt một chút liền nhanh chóng chào hỏi hai người họ, giấu đi nghi hoặc của mình trong lòng.
“A Văn lại đọc xong sách rồi sao.” Lữ dược sư cười tủm tỉm mà vẫy tay, gọi y đến gần mình, “Sách của ngươi mượn đều là sách liên quan đến dược thảo, sao nào, ngươi có hứng thú với dược sư à?”
Lâm Văn chậm rãi mà đi đến trước mặt Lữ dược sư, cẩn thận quan sát Hàm đại nhân, y phát hiện khí chất của vị Hàm đại nhân này có chút tương tự với Lữ dược sư, nghĩ nghĩ một hồi, y vẫn thành thật trả lời câu hỏi mà dược sư hỏi lúc này.
“Đúng vậy, thưa Lữ dược sư, ta muốn trở thành người như Lữ dược sư, tay làm hàm nhai tự nuôi sống bản thân, được người khác tôn trọng, mà không phải một song nhi chở gả chồng để ký thác vận mệnh của mình lên một người khác, ta cũng muốn có một ngày rời khỏi Khúc Điền thôn cùng Ô Sơn trấn, để có thể nhìn ngắm hết mọi cảnh sắc của thế giới bên ngoài.”
☆
Chỉ cần mấy đứa Tiểu Hỏa đừng chạy vào địa bàn của nó là được.
Nhưng thời điểm y xoay người đi chưa được mấy bước, một đạo hắc ảnh liền lướt tới, Lâm Văn duỗi tay muốn ngăn lại, liền thấy hắc ảnh quấn chặt trên cổ tay y, ngoại trừ Ô Tiêu đen như mực này thì còn có thể là ai được nữa.
Bình thường, ngoại trừ thời điểm tắm rửa cho nó, Lâm Văn rất ít khi cùng Ô Tiêu tiếp xúc da thịt.
Hiện tại, cổ tay y đột nhiên bị quấn lên, Lâm Văn rùng mình một cái, nhiệt độ cơ thể của rắn rất thấp, hơn nữa, thời tiết chuyển ấm, còn có vẻ càng lạnh hơn.
Lâm Văn cúi đầu nhìn, Ô Tiêu vậy mà lại vòng thành một hình tròn rồi nằm bất động trên cổ tay y, nhìn qua cứ như y đang đeo một cái vòng tay màu đen vậy.
Lâm Văn kinh ngạc nói: “Ngươi muốn đi ra ngoài với ta sao? Không sợ bị người khác phát hiện à?”
Hắc xà bất động như rắn chết, ngay cả mắt cũng không thay đổi, Lâm Văn bất đắc dĩ, chỉ đành buông ống tay áo xuống che khuất cái vòng tay đen này.
Y cứ để Tiểu Hỏa ở lại chăm sóc ba lão bà của nó, còn y thì vẫn ung dung bước ta khỏi nhà.
Lâm Văn rời đi không bao lâu, Hoàng thị liền chạy tới gọi cửa.
Đương nhiên sẽ chẳng có ai trả lời, nhưng ba lão bà của Tiểu Hỏa bị động tĩnh vang lên đột ngột này làm cho hoảng sợ, vì vậy túm tụm lại một chỗ mà run rẩy, Tiểu Hỏa không thể không đi an ủi một đám này.
“Nhà Nguyên Quý này, hai huynh đệ bọn họ đều không ở nhà, ngươi gõ cũng vô dụng, không thấy cổng nhà đã khóa rồi à.”
Hàng xóm nhìn thấy bà ta liền có chút khó chịu, vì vậy lên tiếng nói, hoàn toàn không muốn nhìn thấy cái dáng vẻ đắc ý kia của Hoàng thị.
“Ngươi nghĩ hai huynh đệ A Văn không cần phải làm việc, chỉ ngồi ở nhà cũng có cơm ăn à?” Chuyện Lâm Văn thường xuyên cõng sọt đi ra ngoài đào rau dại, hàng xóm đều nhìn thấy cả.
“Phi! Ta đã nói mà, hai đứa đứa bại gia đó, tiêu hết tiền rồi, giờ không còn gì ăn nữa sao? Còn cái tên song nhi Lâm Văn chết tiệt kia chạy đi đâu? Trong sân viện rách nát của nó có chôn vàng chôn bạc gì sao, khóa cái gì mà khóa?”
Hoàng thị vừa nghe liền nóng nảy, ba ta còn muốn mượn tên tuổi của Phùng dược sư đem số bạc còn sót lại trên tay huynh đệ Lâm Văn Lâm Võ lấy về tay đấy.
“Xuy, dù A Văn có chạy đi đâu thì còn tốt hơn cái loại người đem con nhỏ mình hiến cho người khác.” Hàng xóm trào phúng một câu liền dùng sức đóng rầm cửa lại.
Nói nhiều thêm vài câu với loại đàn bà ngu xuẩn này, chỉ khiến bản thân thêm mất mặt mà thôi, làm gì có người mẹ nào mà lại đem con gái còn chưa nảy nở hoàn toàn của mình đi hiến cho người khác chứ.
Khóa cửa? Còn không phải vì đề phòng loại hành vi kiểu này của Hoàng thị sao, nếu không khóa cửa, chắc chắn Hoàng thị sẽ vọt vào lật tung nhà lên cho coi, rồi cái gì có chút đáng giá trong nhà cũng sẽ bị bà ta lấy đi sạch hết.
Hoàng thị tức giận đến mức chửi đổng trước của Lâm gia một hồi lâu, nhưng dù bà ta mắng đến khô cả cổ cũng chẳng có ai cổ vũ cho bà ta, nên bà ta chỉ phải dậm chân không cam lòng mà rời đi.
Suốt đường đi, gặp ai bà ta cũng dò hỏi xem Lâm Văn đang ở đâu, còn Lâm Võ, bà ta đương nhiên biết hắn đang luyện võ ở sân lớn trong thôn rồi, bà ta cố ý nhân lúc Lâm Võ không ở nhà mà tới, bà ta cho rằng, một song nhi như y bà ta sẽ rất dễ dàng xử lý.
— —
“Lữ dược sư, ách… Hàm đại nhân.”
Sau khi Lâm Văn gõ cửa liền nghe thấy tiếng Lữ dược sư nói vọng ra từ bên trong bảo rằng y tự đẩy cửa mà vào đi.
Sau khi bước vào, y lại nhìn thấy hắn cùng một nam nhân khác đang cười cười nói nói gì đó với nhau, dáng vẻ này, dường như không chỉ vừa quen biết gần đây.
Lâm Văn hơi hơi sửng sốt một chút liền nhanh chóng chào hỏi hai người họ, giấu đi nghi hoặc của mình trong lòng.
“A Văn lại đọc xong sách rồi sao.” Lữ dược sư cười tủm tỉm mà vẫy tay, gọi y đến gần mình, “Sách của ngươi mượn đều là sách liên quan đến dược thảo, sao nào, ngươi có hứng thú với dược sư à?”
Lâm Văn chậm rãi mà đi đến trước mặt Lữ dược sư, cẩn thận quan sát Hàm đại nhân, y phát hiện khí chất của vị Hàm đại nhân này có chút tương tự với Lữ dược sư, nghĩ nghĩ một hồi, y vẫn thành thật trả lời câu hỏi mà dược sư hỏi lúc này.
“Đúng vậy, thưa Lữ dược sư, ta muốn trở thành người như Lữ dược sư, tay làm hàm nhai tự nuôi sống bản thân, được người khác tôn trọng, mà không phải một song nhi chở gả chồng để ký thác vận mệnh của mình lên một người khác, ta cũng muốn có một ngày rời khỏi Khúc Điền thôn cùng Ô Sơn trấn, để có thể nhìn ngắm hết mọi cảnh sắc của thế giới bên ngoài.”
☆
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất