Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang
Chương 115: Cãi Nhau
Chà chà chà, Lâm Văn cuộn óng tay áo lên, cố gắng chà vảy cho Ô Tiêu, y hoài nghi, vảy trên người của Ô Tiêu đao thương bất nhập, dù dùng sức lớn để chà, Ô Tiêu cũng chỉ để lộ ra biểu tình hưởng thụ, có khi còn ghét bỏ Lâm Văn ăn quá ít cho nên chà không có sức.
“Sức của ta lớn hơn ca ca, hay là để ta đến chà cho ngươi?”
Lâm Võ vừa nghe nó phàn nàn thì muốn tiến lên hỗ trợ.
Ô Tiêu vung đuôi lên, hất ra một đống nước, tạt cho Lâm Võ một thân ướt nhẹp, ngữ khí tràn đầy ghét bỏ:
“Không cần ngươi giúp, ngươi cho rằng ai cũng có thể đến hầu hạ bản tôn hay sao?”
Lâm Võ lau mặt, nước này là nước tắm của rắn nãy giờ đấy.
Lâm Văn lại lấy một ít dầu gội do y tự chế, lấy tay vỗ lên thân rắn của Ô Tiêu một cái, ý bảo nó thành thật một chút:
“Nói chuyện thì nói chuyện, đừng hở một cái là vung đuôi, A Võ chỉ có ý tốt thôi.”
Dầu gội này y đã dùng bồ kết, bồ hòn cùng với các loại dược thảo có công dụng sát khuẩn khử trùng, cho vào trong nồi rồi nấu đến khi hỗn hợp sệt lại, cho dù là dùng để rửa tay hay để tắm rửa gội đầu, hiệu quả của nó thật sự rất không tồi, Lâm Võ cũng cảm thấy rất thích.
Nhưng Ô Tiêu vừa nghe y nói vậy thì liền cảm thấy không thoải mái.
Lâm Văn vậy mà vì đệ đệ y mà hung dữ với nó, có thể trở thành khế ước giả của Ô Tiêu nó, đó đã là một điều may mắn rất lớn rồi.
Nếu là trước kia, dù là một cái liếc mắt nó cũng không thèm cho một nhân loại nhỏ yếu như Lâm Văn.
Hiện tại, y vậy mà dám hô to gọi nhỏ với nó, rõ ràng là, mối quan hệ giữa nó cùng Lâm Văn phải thân cận hơn so với Lâm Võ mới đúng chứ.
Dưới sự buồn bực, Ô Tiêu liền bắt đầu chọn ba nhặt bốn:
“Ngươi cho ta dùng loại đồ thấp kém gì vậy chứ, thối chết được, cho dù ngươi có nghèo, chẳng lẽ không thể làm ra loại nào có mùi tốt hơn một chút sao, nếu không phải ngươi vô dụng thì ngươi đang đối xử có lệ với ta!”
Nói đến có lệ, nó liền nghĩ đến đồ ăn ban đầu mà Lâm Văn làm cho nó, chẳng dụng tâm chút nào, sau đó, vì lấy lòng nó mà y mới thể hiện ra, nấu được một vài món ngon cho nó.
Lâm Văn cũng rất tức giận, y dùng sức chà xảy đến độ tay như mất cảm giác đến nơi rồi, vậy mà con rắn thối tha này còn mang dáng vẻ cao cao tại thượng ngại này ngại kia.
Y tức giận đến mức đem bàn chải ném vào trong thùng, bọt nước văng ra, y lớn tiếng: “Ngươi đủ chưa vậy? Ta vô dụng, ta có lệ với ngươi thì đã làm sao? Nếu không thích thì cùng lắm chúng ta tách ra đi, đường ai nấy đi, ta cũng không cần phải hầu hạ ngươi!”
Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy y tức giận đến như vậy, Lâm Võ lập tức ngây dại, thân rắn đang nằm trong thùng cũng cứng đờ, ngơ ngác mà nhìn Lâm Văn tức giận đến mức đỉnh đầu như muốn bốc khỏi, kinh ngạc đến mức không kịp phản ứng.
Ở bên ngoài, Bạch Dịch vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên trong phòng liền nhịn không được cười ra tiếng, trên trán Tiêu Duệ Dương trượt xuống mấy đường hắc tuyến, nếu có thể, hắn rất muốn ném một người một rắn này ra ngoài càng xa càng tốt.
Bạch Dịch chọc chọc hắn, cười nói:
“Ngươi nhìn đi, rốt cuộc thì ai ăn ai còn chưa chắc đâu, A Văn cũng có giới hạn cuối của mình, chắc chắn sẽ không để cho Ô Tiêu lấn lướt mình quá mức đâu.”
Tiêu Duệ Dương không vui mà hừ hừ:
“Ta thấy cháu ngoại của ngươi cũng có chút tâm tư đấy.”
Bạch Dịch lại không thèm để ý, nói:
“Nếu như thế thì cũng là một chuyện tốt đấy, nếu không, ta còn lo lắng sau này nếu y ra thế giới bên ngoài sẽ bị người ta lừa, hơn nữa, mặc dù có chút tâm tư thật, nhưng tâm tư đó lại ngay chính mà.”
Đứa cháu ngoại như vậy, hắn luyến tiếc đưa về Chu phủ, chút ít tâm tư như vậy, sao có thể đấu được với những loại người tâm cơ thâm trầm thủ đoạn tàn nhẫn được cơ chứ.
Tiêu Duệ Dương hoàn toàn không thể phủ nhận những lời mà Bạch Dịch nói, dù sao hắn cũng không thể trợn mắt nói dối nói rằng Lâm Văn cũng là một người tâm tư ác độc được.
Thôi bỏ đi, những gì Bạch Dịch nói rất có đạo lý, nhưng trong lòng hắn cảm thấy có chút chua, mới quen biết bao lâu đâu, vậy mà trong mắt trong lòng của Bạch Dịch đã chỉ toàn cháu ngoại rồi.
Trong lòng Tiêu Duệ Dương cảm thấy chua, mà bên kia, con rắn kia cũng thấy chua không kém, phải một lúc lâu Ô Tiêu mới phản ứng lại, nó bị khế ước giả mắng!
Khế ước giả còn muốn đuổi nó đi, cùng nó đường ai nấy đi!
Rõ ràng nó đã rất thiệt thòi, tự hạ thấp mình mà cùng khế ước giả đến cái nơi linh khí khan hiếm tài nguyên khô kiệt lụi bại này, nhưng khế ước giả lại chẳng cảm thông cho nó, còn vì người ngoài mà muốn đuổi nó đi!
Lâm Võ không phải người ngoài thì là cái gì?
Đừng quên, nó và Lâm Văn đều đến đây từ một không gian khác, người có quan hệ với Lâm Võ chính là Lâm Văn nguyên chủ kia mới đúng.
Ô Tiêu ủy khuất, cực kỳ ủy khuất, không chịu cúi đầu, nhưng trong thanh âm lại mang theo ý vị ủy khuất mà chính nó cũng không nhận ra:
“Ngươi vậy mà lại mắng ta?”
Lâm Văn vừa tức vừa buồn cười, chẳng lẽ không nên mắng sao?
Con rắn thối tha này vừa ngạo kiều vừa kiêu ngạo, mà thôi bỏ đi, y không biết trước đây Ô Tiêu có cuộc sống như thế nào, để nó đi theo mình chịu khổ đúng là đã ủy khuất cho nó rồi.
Nhưng y cũng đã cố hết sức thỏa mãn mọi yêu cầu của Ô Tiêu rồi, đã vậy nó còn không biết đủ, dù sao thì ai cũng không thể sống mãi trong quá khứ được, muốn sống tốt thì phải từ từ cố gắng.
Nhưng nghe thấy một tia ủy khuất trong giọng nói của Ô Tiêu, thanh âm của y lại không tự chủ được mà nhẹ nhàng hơn:
“Ta đang thương lượng cùng với ngươi, thanh âm có hơi lớn một , trước mắt thì điều kiện đúng là có chút gian khổ, nhưng sau khi cữu cữu tới đây, mọi thứ đã tốt hơn rất nhiều rồi, về sau sẽ càng ngày càng tốt hơn, ta luôn cho rằng chúng ta là người một nhà, trừ phi ngươi cho rằng ta cùng A Võ trèo cao ngươi.”
Nghe thấy ba chứ “Người một nhà” , mắt rắn như hiện lên một tia ánh sáng, nhưng vẫn biệt biệt nữu nữu mà nói:
“Vốn chính là vậy mà.”
Ý của nó chính là Lâm Võ trèo cao Ô Tiêu nó thật, sau đó quay đầu đi không nhìn Lâm Văn nữa.
Lâm Văn phốc—— một tiếng bật cười, tức giận trong lòng cũng tiêu biến, ôn tồn nói:
“Thôi được rồi, là ta cùng A Võ trèo cao Ô Tiêu đại nhân, chúng ta kéo chân sau của ngươi, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ cố gắng, A Võ, đệ ra ngoài lấy thêm nước ấm lại đây đi, nước hơi lạnh rồi.”
Ý dặn dò Lâm Võ đang đứng ngây ngốc ở đó, còn mình lại cầm lấy bàn chải trong thùng tắm, tiếp tục chà vảy.
Lâm Võ không hiểu gì đối với cái tiết tấu này lắm, nhưng hắn thấy dường như Ô Tiêu là một tên có chút ngoài mạnh trong yếu, sau khi nghe ca ca hắn nói xong thì hắn liền chạy đến nhà bếp để đun nước.
“Sức của ta lớn hơn ca ca, hay là để ta đến chà cho ngươi?”
Lâm Võ vừa nghe nó phàn nàn thì muốn tiến lên hỗ trợ.
Ô Tiêu vung đuôi lên, hất ra một đống nước, tạt cho Lâm Võ một thân ướt nhẹp, ngữ khí tràn đầy ghét bỏ:
“Không cần ngươi giúp, ngươi cho rằng ai cũng có thể đến hầu hạ bản tôn hay sao?”
Lâm Võ lau mặt, nước này là nước tắm của rắn nãy giờ đấy.
Lâm Văn lại lấy một ít dầu gội do y tự chế, lấy tay vỗ lên thân rắn của Ô Tiêu một cái, ý bảo nó thành thật một chút:
“Nói chuyện thì nói chuyện, đừng hở một cái là vung đuôi, A Võ chỉ có ý tốt thôi.”
Dầu gội này y đã dùng bồ kết, bồ hòn cùng với các loại dược thảo có công dụng sát khuẩn khử trùng, cho vào trong nồi rồi nấu đến khi hỗn hợp sệt lại, cho dù là dùng để rửa tay hay để tắm rửa gội đầu, hiệu quả của nó thật sự rất không tồi, Lâm Võ cũng cảm thấy rất thích.
Nhưng Ô Tiêu vừa nghe y nói vậy thì liền cảm thấy không thoải mái.
Lâm Văn vậy mà vì đệ đệ y mà hung dữ với nó, có thể trở thành khế ước giả của Ô Tiêu nó, đó đã là một điều may mắn rất lớn rồi.
Nếu là trước kia, dù là một cái liếc mắt nó cũng không thèm cho một nhân loại nhỏ yếu như Lâm Văn.
Hiện tại, y vậy mà dám hô to gọi nhỏ với nó, rõ ràng là, mối quan hệ giữa nó cùng Lâm Văn phải thân cận hơn so với Lâm Võ mới đúng chứ.
Dưới sự buồn bực, Ô Tiêu liền bắt đầu chọn ba nhặt bốn:
“Ngươi cho ta dùng loại đồ thấp kém gì vậy chứ, thối chết được, cho dù ngươi có nghèo, chẳng lẽ không thể làm ra loại nào có mùi tốt hơn một chút sao, nếu không phải ngươi vô dụng thì ngươi đang đối xử có lệ với ta!”
Nói đến có lệ, nó liền nghĩ đến đồ ăn ban đầu mà Lâm Văn làm cho nó, chẳng dụng tâm chút nào, sau đó, vì lấy lòng nó mà y mới thể hiện ra, nấu được một vài món ngon cho nó.
Lâm Văn cũng rất tức giận, y dùng sức chà xảy đến độ tay như mất cảm giác đến nơi rồi, vậy mà con rắn thối tha này còn mang dáng vẻ cao cao tại thượng ngại này ngại kia.
Y tức giận đến mức đem bàn chải ném vào trong thùng, bọt nước văng ra, y lớn tiếng: “Ngươi đủ chưa vậy? Ta vô dụng, ta có lệ với ngươi thì đã làm sao? Nếu không thích thì cùng lắm chúng ta tách ra đi, đường ai nấy đi, ta cũng không cần phải hầu hạ ngươi!”
Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy y tức giận đến như vậy, Lâm Võ lập tức ngây dại, thân rắn đang nằm trong thùng cũng cứng đờ, ngơ ngác mà nhìn Lâm Văn tức giận đến mức đỉnh đầu như muốn bốc khỏi, kinh ngạc đến mức không kịp phản ứng.
Ở bên ngoài, Bạch Dịch vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên trong phòng liền nhịn không được cười ra tiếng, trên trán Tiêu Duệ Dương trượt xuống mấy đường hắc tuyến, nếu có thể, hắn rất muốn ném một người một rắn này ra ngoài càng xa càng tốt.
Bạch Dịch chọc chọc hắn, cười nói:
“Ngươi nhìn đi, rốt cuộc thì ai ăn ai còn chưa chắc đâu, A Văn cũng có giới hạn cuối của mình, chắc chắn sẽ không để cho Ô Tiêu lấn lướt mình quá mức đâu.”
Tiêu Duệ Dương không vui mà hừ hừ:
“Ta thấy cháu ngoại của ngươi cũng có chút tâm tư đấy.”
Bạch Dịch lại không thèm để ý, nói:
“Nếu như thế thì cũng là một chuyện tốt đấy, nếu không, ta còn lo lắng sau này nếu y ra thế giới bên ngoài sẽ bị người ta lừa, hơn nữa, mặc dù có chút tâm tư thật, nhưng tâm tư đó lại ngay chính mà.”
Đứa cháu ngoại như vậy, hắn luyến tiếc đưa về Chu phủ, chút ít tâm tư như vậy, sao có thể đấu được với những loại người tâm cơ thâm trầm thủ đoạn tàn nhẫn được cơ chứ.
Tiêu Duệ Dương hoàn toàn không thể phủ nhận những lời mà Bạch Dịch nói, dù sao hắn cũng không thể trợn mắt nói dối nói rằng Lâm Văn cũng là một người tâm tư ác độc được.
Thôi bỏ đi, những gì Bạch Dịch nói rất có đạo lý, nhưng trong lòng hắn cảm thấy có chút chua, mới quen biết bao lâu đâu, vậy mà trong mắt trong lòng của Bạch Dịch đã chỉ toàn cháu ngoại rồi.
Trong lòng Tiêu Duệ Dương cảm thấy chua, mà bên kia, con rắn kia cũng thấy chua không kém, phải một lúc lâu Ô Tiêu mới phản ứng lại, nó bị khế ước giả mắng!
Khế ước giả còn muốn đuổi nó đi, cùng nó đường ai nấy đi!
Rõ ràng nó đã rất thiệt thòi, tự hạ thấp mình mà cùng khế ước giả đến cái nơi linh khí khan hiếm tài nguyên khô kiệt lụi bại này, nhưng khế ước giả lại chẳng cảm thông cho nó, còn vì người ngoài mà muốn đuổi nó đi!
Lâm Võ không phải người ngoài thì là cái gì?
Đừng quên, nó và Lâm Văn đều đến đây từ một không gian khác, người có quan hệ với Lâm Võ chính là Lâm Văn nguyên chủ kia mới đúng.
Ô Tiêu ủy khuất, cực kỳ ủy khuất, không chịu cúi đầu, nhưng trong thanh âm lại mang theo ý vị ủy khuất mà chính nó cũng không nhận ra:
“Ngươi vậy mà lại mắng ta?”
Lâm Văn vừa tức vừa buồn cười, chẳng lẽ không nên mắng sao?
Con rắn thối tha này vừa ngạo kiều vừa kiêu ngạo, mà thôi bỏ đi, y không biết trước đây Ô Tiêu có cuộc sống như thế nào, để nó đi theo mình chịu khổ đúng là đã ủy khuất cho nó rồi.
Nhưng y cũng đã cố hết sức thỏa mãn mọi yêu cầu của Ô Tiêu rồi, đã vậy nó còn không biết đủ, dù sao thì ai cũng không thể sống mãi trong quá khứ được, muốn sống tốt thì phải từ từ cố gắng.
Nhưng nghe thấy một tia ủy khuất trong giọng nói của Ô Tiêu, thanh âm của y lại không tự chủ được mà nhẹ nhàng hơn:
“Ta đang thương lượng cùng với ngươi, thanh âm có hơi lớn một , trước mắt thì điều kiện đúng là có chút gian khổ, nhưng sau khi cữu cữu tới đây, mọi thứ đã tốt hơn rất nhiều rồi, về sau sẽ càng ngày càng tốt hơn, ta luôn cho rằng chúng ta là người một nhà, trừ phi ngươi cho rằng ta cùng A Võ trèo cao ngươi.”
Nghe thấy ba chứ “Người một nhà” , mắt rắn như hiện lên một tia ánh sáng, nhưng vẫn biệt biệt nữu nữu mà nói:
“Vốn chính là vậy mà.”
Ý của nó chính là Lâm Võ trèo cao Ô Tiêu nó thật, sau đó quay đầu đi không nhìn Lâm Văn nữa.
Lâm Văn phốc—— một tiếng bật cười, tức giận trong lòng cũng tiêu biến, ôn tồn nói:
“Thôi được rồi, là ta cùng A Võ trèo cao Ô Tiêu đại nhân, chúng ta kéo chân sau của ngươi, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ cố gắng, A Võ, đệ ra ngoài lấy thêm nước ấm lại đây đi, nước hơi lạnh rồi.”
Ý dặn dò Lâm Võ đang đứng ngây ngốc ở đó, còn mình lại cầm lấy bàn chải trong thùng tắm, tiếp tục chà vảy.
Lâm Võ không hiểu gì đối với cái tiết tấu này lắm, nhưng hắn thấy dường như Ô Tiêu là một tên có chút ngoài mạnh trong yếu, sau khi nghe ca ca hắn nói xong thì hắn liền chạy đến nhà bếp để đun nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất