Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang
Chương 126: Ném
Trước cửa Bạch phủ, một nam nhân trung niên mặt trắng mặc áo choàng dài, tay chắp sau lưng, thái độ rất chi là ngạo mạn, liếc mắt nhìn thôn dân trong viện mà cực kỳ khinh thường, cứ như chỉ cần lại gần một chút thôi sẽ bị nhiễm phải mùi thối nào đó.
Nhóm thôn dân vốn dĩ đang còn cười nói rất vui vẻ, sau khi nghe thấy quản sự Thôi gia gia đến, cả đám im bặt ngay tức khắc, một đám quay qua trừng mắt với quản sự Thôi gia.
Nếu không phải nghĩ đến chuyện không thể gây chuyện tạo thêm phiền phức cho Bạch phủ, chắc chắn bây giờ bọn họ sẽ nhào qua mắng quản sự Thôi gia một trận.
Vì sao Tiền gia lại từ hôn với Lâm Văn?
Tiền gia thất tín bội nghĩa là một chuyện, còn về phương diện khác, chính là vì Tiền nhị thiếu đã sớm thông đồng gian díu với song nhi Thôi gia từ lâu.
Tiền nhị thiếu còn có hôn ước trong người, vậy mà song nhi Thôi gia còn không màng liêm sỉ mà dán lên, có thể thấy, Thôi gia cùng Tiền gia đều chẳng phải thứ gì tốt.
Nhưng Thôi gia này vậy mà còn không biết xấu hổ đến cửa Bạch phủ, còn bày ra cái dáng vẻ vênh váo tự đắc như thế, khiến cho nhóm thôn dân này tức giận đến mức muốn nhào qua đạp bay người này đi.
Đúng là cái thứ gì đâu không!
“Đừng có mà manh động, nhìn xem Kim quản sự sẽ xử lý như thế nào trước đã, ta tin chắc rằng Kim quản sự cùng Bạch công tử sẽ không cho Thôi gia sắc mặt tốt đâu.”
Trưởng thôn thấp giọng dặn dò thôn dân.
Có người lên tiếng:
“Chẳng trách người trấn trên nói, trong ba gia tộc, chỉ có cách hành sự của Lư gia là biết trước biết sau nhất, hôm nay, thấy thái độ của cả ba gia tộc này, cuối cùng ta cũng hiểu rồi.”
Không ít thôn dân gật đầu phụ họa, nhưng trưởng thôn cũng không nói gì.
Có đôi khi, một chuyện nào đó, không chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà nói chính xác được, phải biết rằng, trong ba gia tộc ở trấn trên, Lư gia là gia tộc tồn tại lâu nhất, cho nên không thể xem nhẹ Lư gia.
Ngay khi Thôi quản sự chờ đến mức không còn chút kiên nhẫn nào, lúc này Kim Kha mới không nhanh không chậm xuất hiện.
Cuối cùng cũng thấy có người xuất hiện, Thôi quản sự ngạo mạn đánh giá Kim Kha một chút, sự coi khinh trong mắt lộ ra một cách rất rõ ràng không hề che giấu, thái độ này khiến cho thôn dân Khúc Điền tức sôi máu.
Nhưng ngược lại, hộ vệ cùng hạ nhân của Bạch phủ lại rất điềm tĩnh, nếu là người có vài phần nhãn lực nhìn thấy, sẽ lập tức nhìn ra khí thế cùng tác phong của Bạch phủ cao hơn Thôi gia rất nhiều.
Nhưng trong mắt của Thôi quản sự, ông ta chỉ cảm thấy Bạch phủ đang sợ Thôi gia.
Thôi quản sự âm dương quái khí nói:
“Nha, ngươi chính là người duy nhất có thể nói được tiếng người trong Bạch phủ sao, ta là quản sự của Thôi gia, đây là lễ mà Thôi gia ta đưa đến, ngươi nhanh đến lấy đi.”
Bên cạnh Thôi quản sự quan có một hạ nhân, dáng vẻ cao ngạo y hệt, tên hạ nhân kia vừa đi ra vừa lẩm bẩm:
“Chẳng hiểu người ở đâu chui ra, chẳng hiểu quy củ gì cả, vậy mà lại dám để cho Thôi quản sự đứng ở cửa đợi thời gian dài như vậy, này này, nói ngươi đấy, nhanh đến nhận đi, kêu chủ tử các ngươi nhanh đi bái kiến lão gia phu nhân nhà chúng ta đi.”
Thôn dân Khúc Điền thôn lập tức mở to mắt, không dám tin mà nhìn về phía hai người này, Thôi phủ bọn họ đang ra oai phủ đầu với Bạch phủ đấy à?
Bọn họ dám đánh vào thể diện của Bạch phủ như vậy sao?
Có người trực tiếp thấp giọng hỏi Điền An Huy:
“A Huy, Thôi gia này vẫn luôn kiêu ngạo như thế ở trên trấn này sao?”
Điền An Huy nhỏ giọng đáp:
“Người trong Võ Đường chúng con rất ít khi tiếp xúc với con cháu trong gia tộc của bọn họ, với cả bọn họ cũng không dám kiêu ngạo quá mức trước mặt Võ Đường chúng con.”
Dù sao thì những học viên trong Võ Đường cũng có thực lực đủ mạnh để áp chế con cháu của các gia tộc này một đầu.
Mặc dù tình hình bên trong Võ Đường cũng rất phức tạp, chuyện kết bang kết phái diễn ra rất nghiêm trọng, nhưng nếu có người trong Võ Đường bị con cháu các gia tộc khi dễ, vậy đó chính là khi dễ lên đầu toàn bộ Võ Đường, khi đó chúng học viên trong Võ Đường đều sẽ nhất trí đối ngoại.
Kim Kha híp híp mắt, sắc mặt lạnh lẽo cực kỳ, những hộ vệ hạ nhân quen thuộc với Kim quản sự đều biết, Kim quản đang cực kỳ tức giận.
Mà Kim quản tức giận, hai cái người chọc giận Kim quản sự của Thôi gia này, chắc chắn sẽ không có quả ngọt để ăn, mấy người đó thật sự cho rằng, những thế lực từ bên ngoài đến như bọn họ sợ địa đầu xà nơi này sao?
Với cả, mặc dù bọn họ mới chỉ đến đây một thời gian, nhưng bọn họ cũng biết, ở cái nơi này,Thôi gia chưa đủ tư cách nắm đầu tất cả, vậy mà dám có cam đảm bảo chủ tử của bọn họ đến bái phỏng Thôi gia?
Mặt mũi lớn quá nhỉ.
Một đám không hẹn mà đều ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ chờ Kim quản sự hạ lệnh, lập tức bọn họ sẽ nhào lên ném hai tên này ra ngoài, nên ném xa đến đâu nhỉ?
“Thôi gia?”
Giọng nói của Kim quản sự nghe có vẻ rất ôn nhu.
“Chính là Thôi gia kết thân với Tiền gia đấy hả?”
“Không tồi, ngươi cũng coi như là có chút kiến thức đấy, đến lúc đó quản sự của chúng ta thay ngươi nói vài lời hay, cho nhà các ngươi đến phủ uống một chén rượu mừng cũng không phải là không được.” Hạ nhân Thôi gia đắc ý dào dạt, nói.
“Còn chờ cái gì nữa? Đem hai cái thứ không biết từ đâu chui ra này ném đi ngay cho ta! Sau này, dù là người của Thôi gia hay là Tiền gia, tất cả đều không cho phép đặt chân lên đất Bạch phủ dù chỉ nửa bước, lát nữa nhớ cho người múc nước, chà lau chỗ mà hai tên súc sinh đó giẫm lên vài lần cho sạch sẽ!” Kim quản sự đột nhiên lạnh giọng hạ lệnh.
“Vâng, Kim quản sự!”
Nhóm hộ vệ lên tiếng nhận lệnh, ngay cả những hạ nhân không có vũ lực cũng xắn tay áo gia nhập hàng ngũ ném người này.
“A, các ngươi làm gì vậy? Các ngươi có biết chúng ta là ai hay không? Các ngươi dám không đặt Thôi gia vào mắt, có còn muốn ở lại Ô Sơn nữa hay không? Các ngươi chờ đi, Thôi gia chúng ta sẽ khiến cho Bạch phủ các ngươi đẹp… A ——”
Thanh âm càng ngày càng xa, cho đến khi hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, đây là do người Bạch phủ người trực tiếp động thủ ném bọn họ ra ngoài, ném như ném bao cát vậy.
Sau khi khiêng hai cái bao cát ồn ào này ra ngoài, hợp lực ném ra xa tận vài mét, hai người kia lăn trên mặt đất suốt mấy vòng mới có thể dừng lại được.
Thôn dân Khúc Điền thôn cùng Điền An Huy chỉ biết im lặng mà nhìn.
Bọn họ đã sớm đoán ra được, người của Bạch phủ chắc chắn không khách khí, nhưng không ngờ lại trực tiếp lưu loát đến vậy, nhưng mà… Quá sướng rồi!
Quá tuyệt vời!
Tất cả mọi người không hẹn mà quay lại nhìn Kim quản sự với một đôi mắt sáng ngời.
Nhóm thôn dân vốn dĩ đang còn cười nói rất vui vẻ, sau khi nghe thấy quản sự Thôi gia gia đến, cả đám im bặt ngay tức khắc, một đám quay qua trừng mắt với quản sự Thôi gia.
Nếu không phải nghĩ đến chuyện không thể gây chuyện tạo thêm phiền phức cho Bạch phủ, chắc chắn bây giờ bọn họ sẽ nhào qua mắng quản sự Thôi gia một trận.
Vì sao Tiền gia lại từ hôn với Lâm Văn?
Tiền gia thất tín bội nghĩa là một chuyện, còn về phương diện khác, chính là vì Tiền nhị thiếu đã sớm thông đồng gian díu với song nhi Thôi gia từ lâu.
Tiền nhị thiếu còn có hôn ước trong người, vậy mà song nhi Thôi gia còn không màng liêm sỉ mà dán lên, có thể thấy, Thôi gia cùng Tiền gia đều chẳng phải thứ gì tốt.
Nhưng Thôi gia này vậy mà còn không biết xấu hổ đến cửa Bạch phủ, còn bày ra cái dáng vẻ vênh váo tự đắc như thế, khiến cho nhóm thôn dân này tức giận đến mức muốn nhào qua đạp bay người này đi.
Đúng là cái thứ gì đâu không!
“Đừng có mà manh động, nhìn xem Kim quản sự sẽ xử lý như thế nào trước đã, ta tin chắc rằng Kim quản sự cùng Bạch công tử sẽ không cho Thôi gia sắc mặt tốt đâu.”
Trưởng thôn thấp giọng dặn dò thôn dân.
Có người lên tiếng:
“Chẳng trách người trấn trên nói, trong ba gia tộc, chỉ có cách hành sự của Lư gia là biết trước biết sau nhất, hôm nay, thấy thái độ của cả ba gia tộc này, cuối cùng ta cũng hiểu rồi.”
Không ít thôn dân gật đầu phụ họa, nhưng trưởng thôn cũng không nói gì.
Có đôi khi, một chuyện nào đó, không chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà nói chính xác được, phải biết rằng, trong ba gia tộc ở trấn trên, Lư gia là gia tộc tồn tại lâu nhất, cho nên không thể xem nhẹ Lư gia.
Ngay khi Thôi quản sự chờ đến mức không còn chút kiên nhẫn nào, lúc này Kim Kha mới không nhanh không chậm xuất hiện.
Cuối cùng cũng thấy có người xuất hiện, Thôi quản sự ngạo mạn đánh giá Kim Kha một chút, sự coi khinh trong mắt lộ ra một cách rất rõ ràng không hề che giấu, thái độ này khiến cho thôn dân Khúc Điền tức sôi máu.
Nhưng ngược lại, hộ vệ cùng hạ nhân của Bạch phủ lại rất điềm tĩnh, nếu là người có vài phần nhãn lực nhìn thấy, sẽ lập tức nhìn ra khí thế cùng tác phong của Bạch phủ cao hơn Thôi gia rất nhiều.
Nhưng trong mắt của Thôi quản sự, ông ta chỉ cảm thấy Bạch phủ đang sợ Thôi gia.
Thôi quản sự âm dương quái khí nói:
“Nha, ngươi chính là người duy nhất có thể nói được tiếng người trong Bạch phủ sao, ta là quản sự của Thôi gia, đây là lễ mà Thôi gia ta đưa đến, ngươi nhanh đến lấy đi.”
Bên cạnh Thôi quản sự quan có một hạ nhân, dáng vẻ cao ngạo y hệt, tên hạ nhân kia vừa đi ra vừa lẩm bẩm:
“Chẳng hiểu người ở đâu chui ra, chẳng hiểu quy củ gì cả, vậy mà lại dám để cho Thôi quản sự đứng ở cửa đợi thời gian dài như vậy, này này, nói ngươi đấy, nhanh đến nhận đi, kêu chủ tử các ngươi nhanh đi bái kiến lão gia phu nhân nhà chúng ta đi.”
Thôn dân Khúc Điền thôn lập tức mở to mắt, không dám tin mà nhìn về phía hai người này, Thôi phủ bọn họ đang ra oai phủ đầu với Bạch phủ đấy à?
Bọn họ dám đánh vào thể diện của Bạch phủ như vậy sao?
Có người trực tiếp thấp giọng hỏi Điền An Huy:
“A Huy, Thôi gia này vẫn luôn kiêu ngạo như thế ở trên trấn này sao?”
Điền An Huy nhỏ giọng đáp:
“Người trong Võ Đường chúng con rất ít khi tiếp xúc với con cháu trong gia tộc của bọn họ, với cả bọn họ cũng không dám kiêu ngạo quá mức trước mặt Võ Đường chúng con.”
Dù sao thì những học viên trong Võ Đường cũng có thực lực đủ mạnh để áp chế con cháu của các gia tộc này một đầu.
Mặc dù tình hình bên trong Võ Đường cũng rất phức tạp, chuyện kết bang kết phái diễn ra rất nghiêm trọng, nhưng nếu có người trong Võ Đường bị con cháu các gia tộc khi dễ, vậy đó chính là khi dễ lên đầu toàn bộ Võ Đường, khi đó chúng học viên trong Võ Đường đều sẽ nhất trí đối ngoại.
Kim Kha híp híp mắt, sắc mặt lạnh lẽo cực kỳ, những hộ vệ hạ nhân quen thuộc với Kim quản sự đều biết, Kim quản đang cực kỳ tức giận.
Mà Kim quản tức giận, hai cái người chọc giận Kim quản sự của Thôi gia này, chắc chắn sẽ không có quả ngọt để ăn, mấy người đó thật sự cho rằng, những thế lực từ bên ngoài đến như bọn họ sợ địa đầu xà nơi này sao?
Với cả, mặc dù bọn họ mới chỉ đến đây một thời gian, nhưng bọn họ cũng biết, ở cái nơi này,Thôi gia chưa đủ tư cách nắm đầu tất cả, vậy mà dám có cam đảm bảo chủ tử của bọn họ đến bái phỏng Thôi gia?
Mặt mũi lớn quá nhỉ.
Một đám không hẹn mà đều ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ chờ Kim quản sự hạ lệnh, lập tức bọn họ sẽ nhào lên ném hai tên này ra ngoài, nên ném xa đến đâu nhỉ?
“Thôi gia?”
Giọng nói của Kim quản sự nghe có vẻ rất ôn nhu.
“Chính là Thôi gia kết thân với Tiền gia đấy hả?”
“Không tồi, ngươi cũng coi như là có chút kiến thức đấy, đến lúc đó quản sự của chúng ta thay ngươi nói vài lời hay, cho nhà các ngươi đến phủ uống một chén rượu mừng cũng không phải là không được.” Hạ nhân Thôi gia đắc ý dào dạt, nói.
“Còn chờ cái gì nữa? Đem hai cái thứ không biết từ đâu chui ra này ném đi ngay cho ta! Sau này, dù là người của Thôi gia hay là Tiền gia, tất cả đều không cho phép đặt chân lên đất Bạch phủ dù chỉ nửa bước, lát nữa nhớ cho người múc nước, chà lau chỗ mà hai tên súc sinh đó giẫm lên vài lần cho sạch sẽ!” Kim quản sự đột nhiên lạnh giọng hạ lệnh.
“Vâng, Kim quản sự!”
Nhóm hộ vệ lên tiếng nhận lệnh, ngay cả những hạ nhân không có vũ lực cũng xắn tay áo gia nhập hàng ngũ ném người này.
“A, các ngươi làm gì vậy? Các ngươi có biết chúng ta là ai hay không? Các ngươi dám không đặt Thôi gia vào mắt, có còn muốn ở lại Ô Sơn nữa hay không? Các ngươi chờ đi, Thôi gia chúng ta sẽ khiến cho Bạch phủ các ngươi đẹp… A ——”
Thanh âm càng ngày càng xa, cho đến khi hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, đây là do người Bạch phủ người trực tiếp động thủ ném bọn họ ra ngoài, ném như ném bao cát vậy.
Sau khi khiêng hai cái bao cát ồn ào này ra ngoài, hợp lực ném ra xa tận vài mét, hai người kia lăn trên mặt đất suốt mấy vòng mới có thể dừng lại được.
Thôn dân Khúc Điền thôn cùng Điền An Huy chỉ biết im lặng mà nhìn.
Bọn họ đã sớm đoán ra được, người của Bạch phủ chắc chắn không khách khí, nhưng không ngờ lại trực tiếp lưu loát đến vậy, nhưng mà… Quá sướng rồi!
Quá tuyệt vời!
Tất cả mọi người không hẹn mà quay lại nhìn Kim quản sự với một đôi mắt sáng ngời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất