Chương 35
Dạo này thôn Triệu Gia hết sức náo nhiệt.
Mọi người hăng say kể nhau nghe chuyện đứa con trai ác bá của thôn trưởng giờ đã thành thái giám.
Ngay đêm đó bọn họ gọi xe bò trong thôn gắng sức chạy lên trấn mua thuốc.
Bọn họ còn bán tín bán nghi về tài năng của Ngải Thiên nên mời mấy danh y trên trấn về xem, ai ngờ người ta vừa nhìn thoáng qua đã bỏ về ngay, người thẳng tính còn hỏi họ có cần đặt riêng quan tài không, phu nhân thôn trưởng khóc ngất, kết quả vẫn là Ngải Thiên ra tay cứu giúp, mặc dù thành phế nhân nhưng ít nhiều gì cũng giữ được mạng, chỉ là không biết vì mất máu quá nhiều hay thể xác tinh thần suy sụp mà sau khi tên ác bá này tỉnh lại thì cả ngày đờ đẫn như kẻ mất hồn, không còn hung hãn như xưa nữa.
Vợ chồng thôn trưởng bị thằng con chủ nợ này làm tiêu tan của cải, nhà cửa bán đi, ruộng đồng thế chấp, tiền để dành mua hòm cũng hết sạch, cuối cùng bỏ luôn chức thôn trưởng đem đứa con tàn phế đi tìm bà con xa nương tựa.
Chỉ có Văn Tĩnh ca nhi ở lại, sau khi ly hôn với gã phế nhân kia thì chẳng còn liên quan gì nữa. Về sau y gả cho một thợ mộc trong thôn, thợ mộc này là tú tài từ nơi khác chuyển đến sau khi chuyện xảy ra không lâu, tới thôn Triệu Gia mới đổi sang nghề mộc kiếm sống. Nghe nói nếu không phải năm xưa tên ác ôn kia cưỡng bức Văn Tĩnh ca nhi rồi ép y gả cho mình thì Văn Tĩnh ca nhi đã thành đôi với tú tài thợ mộc. Cũng may người có tình cuối cùng thành thân thuộc, tuy gặp nhiều trắc trở nhưng vẫn được bên nhau. Lúc đó Triệu Bảo Châu còn nhận được thư Văn Tĩnh ca nhi gửi đến nhờ y và Ngải Thiên đặt tên cho con mình vừa đầy tháng.
Nhưng đó là chuyện của nhiều năm sau, còn bây giờ Triệu Bảo Châu đang ở trong gian phòng rốt cuộc không còn dột nát của mình đè Ngải Thiên ra lột đồ.
Mọi người hăng say kể nhau nghe chuyện đứa con trai ác bá của thôn trưởng giờ đã thành thái giám.
Ngay đêm đó bọn họ gọi xe bò trong thôn gắng sức chạy lên trấn mua thuốc.
Bọn họ còn bán tín bán nghi về tài năng của Ngải Thiên nên mời mấy danh y trên trấn về xem, ai ngờ người ta vừa nhìn thoáng qua đã bỏ về ngay, người thẳng tính còn hỏi họ có cần đặt riêng quan tài không, phu nhân thôn trưởng khóc ngất, kết quả vẫn là Ngải Thiên ra tay cứu giúp, mặc dù thành phế nhân nhưng ít nhiều gì cũng giữ được mạng, chỉ là không biết vì mất máu quá nhiều hay thể xác tinh thần suy sụp mà sau khi tên ác bá này tỉnh lại thì cả ngày đờ đẫn như kẻ mất hồn, không còn hung hãn như xưa nữa.
Vợ chồng thôn trưởng bị thằng con chủ nợ này làm tiêu tan của cải, nhà cửa bán đi, ruộng đồng thế chấp, tiền để dành mua hòm cũng hết sạch, cuối cùng bỏ luôn chức thôn trưởng đem đứa con tàn phế đi tìm bà con xa nương tựa.
Chỉ có Văn Tĩnh ca nhi ở lại, sau khi ly hôn với gã phế nhân kia thì chẳng còn liên quan gì nữa. Về sau y gả cho một thợ mộc trong thôn, thợ mộc này là tú tài từ nơi khác chuyển đến sau khi chuyện xảy ra không lâu, tới thôn Triệu Gia mới đổi sang nghề mộc kiếm sống. Nghe nói nếu không phải năm xưa tên ác ôn kia cưỡng bức Văn Tĩnh ca nhi rồi ép y gả cho mình thì Văn Tĩnh ca nhi đã thành đôi với tú tài thợ mộc. Cũng may người có tình cuối cùng thành thân thuộc, tuy gặp nhiều trắc trở nhưng vẫn được bên nhau. Lúc đó Triệu Bảo Châu còn nhận được thư Văn Tĩnh ca nhi gửi đến nhờ y và Ngải Thiên đặt tên cho con mình vừa đầy tháng.
Nhưng đó là chuyện của nhiều năm sau, còn bây giờ Triệu Bảo Châu đang ở trong gian phòng rốt cuộc không còn dột nát của mình đè Ngải Thiên ra lột đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất