Dã Tâm Không Tịnh

Chương 15: Bắt gian

Trước Sau
Sau khi bôn ba mấy ngày, thay đổi ba lượt ngựa, Yến Vân Hà và Ngu Khâm cuối cùng cũng tới Vân Châu. Đêm trước khi tiến vào Vân Châu, Yến Vân Hà chọn ở trạm dịch một đêm, thật khó có được một lần không ghét bỏ điều kiện sinh hoạt, ngoan ngoãn đến không tưởng.

Tuy vậy sau lần thứ ba ăn trúng hạt cát trong cơm, Yến Vân Hà yên lặng đặt chén cơm trong tay xuống rồi bắt đầu ăn kẹo đường hồ lô mà hắn mua trên đường. Theo lý thuyết thì nhìn Yến Vân Hà giống một người đàn ông mê rượu mạnh, thích ăn thịt. Có điều so với rượu thịt, Yến đại nhân thích ăn điểm tâm hơn. Trên đường không đào đâu ra điểm tâm, có hồ lô ngào đường cũng tạm ổn.

Ngu Khâm ngồi đối diện hắn, vẫn là một bát mì, chỉ là nước súp đến một giọt dầu cũng không có. Yến Vân Hà cắn hồ lô đường, nghĩ thầm Ngu Khâm có phải không nhạy vị giác hay không. Đồ khó ăn như vậy mà y vẫn có thể nuốt được.

Mà Ngu Khâm ăn mì xong, ngẩng đầu nhìn tên đàn ông đối diện cắn hồ lô đường rôm rốp, cũng lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết. Chỉ thấy Yến Vân Hà phun hạt, giống như trẻ con mà lấy lưỡi liếm đường trên thanh kẹo, nếm được dư vị ngọt ngào của đường phèn rồi mới cắn một miếng. Răng nanh sắc bén như ẩn như hiện, có thể dễ dàng xé đứt thịt khô, cũng có thể cắn nát viên đường cứng rắn.

Ngu Khâm thong thả thu hồi ánh mắt, một câu hình dung lỗi thời xẹt qua suy nghĩ của y, giống như sói con mê đồ ngọt. Không nghĩ tới chính mình trong lòng Ngu Khâm tới giống loài cũng bị thay đổi, Yến đại nhân chủ động mở miệng: “Ta định đến Vân Châu trước.”

Ngu Khâm không đồng ý: “Tại sao không trực tiếp đến Khai Bình điều binh diệt phỉ trước?”

“Tuy thế đạo hiện tại không thể coi là thái bình, hai nơi Hồ - Quảng bởi vì gặp nhiều thiên tai mà đông giặc cỏ nhưng đám giặc cỏ Vân Châu không có nguồn gốc rõ ràng, mọi chuyện trong việc này đều kỳ lạ.” Yến Vân Hà nói.

Ngu Khâm gõ tay lên mặt bàn: “Nếu Yến đại nhân một mình tiến vào Vân Châu, lỡ như bị người ta vây bắt ba ba trong rọ thì tính sao đây?”

Yến Vân Hà sờ cằm: “Chuyện này không phải còn có Ngu đại nhân sao? Ngươi thật sự nhẫn tâm trơ mắt nhìn ta gặp nạn à?” Ngu Khâm đơ mặt nhìn Yến Vân Hà, thoạt nhìn ý hắn là hắn thật sự nhẫn tâm. Yến Vân Hà ho khan một tiếng: “Thông qua nội báo thì ta được biết trước mắt Vân Châu mọi việc đều bình an vô sự.”

“Tri huyện địa phương còn không có cách nào đối phó bọn chúng, Yến đại nhân tự tin đến vậy sao?” Ngu Khâm cảm thấy Yến Vân Hà quá khinh địch. Yến Vân Hà nói: “Ngoại quan ba năm khảo sát một lần, hiện giờ còn cách kì khảo sát ba tháng Vân Châu đã xuất hiện giặc cỏ gây náo loạn. Rồi đám giặc cỏ này vậy mà còn cực kì hung ác, tới mức ép tri huyện phải cầu triều đình phái binh trấn áp?”

Hắn lắc đầu cười nói: “Nếu thật sự có sơn phỉ hung mãnh như vậy, ta còn muốn chiêu mộ đến Thần Cơ Doanh đấy.”

Ngu Khâm híp mắt, nghe được ẩn ý trong lời nói của hắn: “Ý của người là giặc cỏ chỉ là giả, chẳng qua tri huyện muốn tranh công nên mới nói dối như cuội?” Loại chuyện này không phải không có, từng có viên quan địa phương vì tranh công mà tàn sát mấy trăm lương dân của một thôn nhằm thay thế số lượng giặc cỏ. Sau đó có một người thân thích của thôn dân may mắn còn sống, liều chết nhập kinh cáo ngự trạng mới vạch trần được vụ thảm án rợn người này.

Yến Vân Hà phủ nhận: “Án thôn Trần Châu năm đó gây loạn lớn, sẽ không có ai còn dám làm chuyện mạo hiểm vậy đâu. Giặc cỏ chắc chắn có, chỉ là tên tri huyện này cũng nên tra rõ một chút.”

Ngu Khâm nghĩ theo lí lẽ của hắn: “Có lưu dân mới có giặc cỏ, chỉ cần có thể sống thì bá tánh nhất định sẽ không bí quá hóa liều. Cũng có khả năng quan địa phương tư lợi tăng thuế phụ, tịch thu ruộng của dân, khiến dân chúng bạo động. Chỉ là nếu thật sự là bạo loạn, tri huyện tất nhiên phải gánh trách nhiệm, cứ bảo bọn họ là giặc cỏ rồi trình báo để triều đình quét sạch, xong việc rồi dù có muốn tra lại cũng khó mà điều tra ra được gì.”

Bởi vậy Yến Vân Hà thích nói chuyện với người thông minh, không cần giải thích, đối phương vẫn có thể nương theo mình mà suy đoán. Yến Vân Hà gật đầu, nói: “Đến Khai Bình điều binh dễ, diệt phỉ cũng dễ, nhưng nếu thật sự xảy ra tình huống tệ nhất...”

Ngu Khâm tiếp lời: “Một khi triều đình nhất quyết truy theo, việc hặc tội** sẽ rơi xuống đầu ta và ngươi.”

Yến Vân Hà quơ quào hồ lô đường trong tay, như trêu chọc bạn nhỏ: “Không tồi, đáp đúng có thưởng nè.” Ngu Khâm tránh cây hồ lô suýt nữa đã nhét vào miệng y: “Ngươi định vào Vân Châu thế nào?”

“Đương nhiên không thể cứ thế mà vào được.” Yến Vân Hà cắn miếng hồ lô đường bị Ngu Khâm ghét bỏ: “Có khả năng cần Ngu đại nhân phối hợp với ta đấy.”

Ngày tiếp theo.



“Đương nhiên không thể liền như vậy đi vào.” Yến Vân Hà cắn hạ bị Ngu Khâm ghét bỏ đường hồ lô: “Khả năng đến Ngu đại nhân hảo hảo phối hợp ta.”

Ngày thứ hai.

Dịch thừa*** quản lý trạm dịch dắt ngựa ra cho hai vị quan sai mới phát hiện bộ dạng của bọn họ có thay đổi lớn. Nếu không phải bọn họ có lệnh bài để chứng minh thân phận, dịch thừa cũng không dám giao ngựa cho bọn họ.

Ngu Khâm lên ngựa, nhìn về phía Yến Vân Hà chỉ thấy Yến công tử hôm qua còn anh tuấn đã trắng hơn không ít, ngũ quan trở nên bình thường đồng thời cũng phúc hậu hơn rất nhiều, nhìn như một phú thương.

Nếu Yến Vân Hà tinh thông thuật cải trang dịch dung, vì sao lại nhất quyết mua mặt nạ hồ ly bắt y đeo. Trên mặt Ngu Khâm cũng có cải trang, chỉ là thay đổi không nhiều, từ dung mạo xinh đẹp mười phần giảm còn năm phần mà thôi. Mà lý do Yến Vân Hà đưa ra là: “Ngu đại nhân, ta cũng phải nghĩ cho đôi mắt của ta, nếu ngươi trở nên xấu xí thì ta không chấp nhận được đâu.”

Sau khi hai người vào thành, Yến Vân Hà đi thẳng đến khách điếm xa hoa nhất, lại vô cùng hào phóng đặt bạc xuống trước mặt chưởng quầy, thuê một gian phòng Thiên Tự số 1. Ngu Khâm đứng bên cạnh Yến Vân Hà lẳng lặng xoay đầu nhìn hắn chăm chú.

Yến Vân Hà nhận ra, ôm lấy eo Ngu Khâm: “Vật nhỏ ngươi cứ luôn làm ầm ĩ muốn ở một chỗ tốt, phòng sẽ cho ngươi ở, nhưng buổi tối phải đến bồi gia thật tốt đấy.”

Ngu Khâm: “...”

Ỷ vào việc hiện tại bọn họ ở Vân Châu, Ngu Khâm sẽ không mạo hiểm bại lộ thân phận mà chém chết mình nên Yến Vân Hà không kiềm chế gì mà thỏa sức tác oai tác quái. Chưởng quầy cầm ngân lượng, nhìn đã quen nên không hề ngạc nhiên, đưa hai người lên lầu.

Vừa vào phòng Yến Vân Hà lập tức buông tay lui về phía sau, có bao xa trốn bấy xa. Nhưng kỳ quái là Ngu Khâm vậy mà không động thủ, còn có tâm tình mà nói: “Ngươi ngụy trang thành một tên nam phong**** phú thương, là chuẩn bị cho bước tiếp theo trong kế hoạch?”

Yến Vân Hà nào dám nói hắn chỉ là nhất thời nổi hứng muốn đùa giỡn trêu ghẹo Ngu Khâm thôi. Không ngờ Ngu Khâm lại tìm lý do thay hắn, hắn thuận thế mà nói: “Ừ, muộn chút nữa ta đi uống rượu, ngươi ẩn nấp trong chỗ tối, nếu tình huống không ổn thì tiến vào đưa ta đi.”

Ngu Khâm tựa như có điều suy tư: “Bọn họ sẽ hạ thuốc vào rượu?”

Yến Vân Hà dùng ngón trỏ gãi gãi mặt: “Ừ...cũng không khác lắm.”

“Là thuốc gì, cần phải chuẩn bị thuốc viên giải độc.” Sắc mặt Ngu Khâm nghiêm túc như thể Yến Vân Hà phải lập tức xông vào đầm rồng hang hổ vậy.

Yến Vân Hà cười gượng nói: “Cũng không cần, nội lực của ta thâm hậu, những thứ thuốc đó không đến mức khiến ta trúng độc.” Tới tối Ngu Khâm mới biết, Yến Vân Hà uống là loại rượu gì, rượu sẽ có loại thuốc gì.

Yến Vân Hà uống rượu hoa*****, là ăn thuốc trợ hứng.

Chỉ thấy trong phòng có cả trai lẫn gái, Yến Vân Hà trái ôm phải ấp, còn thỉnh thoảng hôn một cái lên mặt người bên cạnh, bộ dáng một tên quỷ đói háo sắc diễn y như thật.

Ngu Khâm hờ hững nhìn, thầm nghĩ có lẽ không phải diễn.

Yến Vân Hà thông qua nội tuyến làm quen với phú thương trong thành. Nếu Vân Châu có giặt cỏ, người chịu thiệt nhiều nhất tất nhiên là phú thương. Quả nhiên, rượu quá ba lượt, Yến Vân Hà chỉ thử hỏi vài câu đã làm nhóm phú thương lớn tiếng than trách. Nghe qua, Yến Vân Hà đã phát hiện được điểm không đúng: “Các ngươi nói đám giặc cỏ Thanh Y Bang này đã sớm cắm rễ từ lâu trong dãy núi, nhưng chỉ mới thật sự bắt đầu giết người cướp của vào nửa tháng trước?”



Nhóm phú thương nhìn thoáng nhau, không biết vì sao đều ngậm chặt miệng.

Yến Vân Hà tỏ ra khó xử, nói rằng chính mình nghe được vải dệt Vân Châu nổi tiếng gần xa, trong tay lại có vài mối làm ăn cần tìm nguồn cung, nhưng hiện tại Vân Châu lại xảy ra chuyện này khiến hắn thật sự không dám tới tìm. Vài vị phú thương trong đám người đều có phường dệt, ngay lập tức tỏ ra quan tâm.

Có một vị trong đó không nhịn được mà nói: “Thật ra Thanh Y Bang sẽ không thật sự cướp hàng của ngươi, ngươi chỉ cần giao ra một số tiền, không chỉ không cướp hàng, bọn chúng còn hộ tống ngươi một chặng đường đấy.”

Yến Vân Hà kinh ngạc, nghe thấy Thanh Y Bang này vậy mà giống tiêu cục thế?

“Các vị đại ca chớ có gạt ta, trên đường tới đây ta đều nghe nói tri huyện đã dâng thư lên triều, cầu triều đình phái binh diệt phỉ.” Yến Vân Hà nói.

Một phú thương mặc đồ trắng vỗ bả vai Yến Vân Hà: “Thanh Y Bang quả thật hay cướp hàng nhưng sẽ không dễ dàng giết người. Chẳng qua lúc này bọn họ chọc phải người không nên dây vào mới gặp tai hoa ngập đầu.”

“Là ai vậy?” Yến Vân Hà hỏi, nhưng nhóm phú thương lại không chịu nói, chỉ tiếp tục chuốc rượu hắn. Chẳng những chuốc rượu, còn gọi kỹ nữ và tiểu quan đến tiếp khách, nghiễm nhiên muốn Yến Vân Hà bị chuốc say phóng đãng.

Yến Vân Hà đã dò hỏi không ít, liền âm thầm làm một thủ thế, đây là có ý muốn Ngu Khâm đến cứu. Nhưng hắn chờ mãi chờ mãi cũng chưa chờ được Ngu Khâm xuất hiện, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột.

Ngu Khâm không nên ném hắn lại đây đâu!

Đúng lúc này, cửa phòng truyền đến tiếng vang ầm ầm, cửa lớn bị một chân người đá văng giữa tiếng kinh hô. Chúng phú thương cả kinh, nhìn về phía người vừa đến.

Cả Yến Vân Hà cũng giật nảy mình, không biết Ngu Khâm làm gì mà lại đằng đằng sát khí tới vậy. Có một kỹ nữ lắp bắp mở miệng: “Vị công tử này...Ngươi đang làm gì vậy?”

Ánh mắt Ngu Khâm tuần tra một vòng trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người Yến Vân Hà, ý tứ sâu xa nói: “Bắt gian.”

____________________________________________________________________________

*Đoạn này ý bảo nước súp không có miếng mỡ luôn chứ đừng nói là thịt.

**hặc tội: đây mới là từ đúng chứ không phải hạch tội như thường dùng.

***dịch thừa: là một chức quan không có phẩm vị.

****nam phong: hẳn ai cũng biết rồi nhưng mà đây là từ chỉ đồng tính luyến ái nam ha.

*****rượu hoa: raw là 花酒, nghĩa là uống rượu với kỹ nữ.

- Vũ: om chương này hơi lâu huhu, nhưng mà dạo tới tớ sẽ cực kỳ bận nên chắc sẽ lặn một thời gian ( ̄ 'i  ̄;).

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau