Nguyên Soái Ngài Bình Tĩnh Đã!
Chương 27: Tàn ảnh (3)
"Ba." Diệp Thanh An đứng khựng người, có chút không thể tin được nhìn người đàn ông già nua trước mắt.
Nói ra thì cũng chính là cậu đẩy ông vào bước đường này, hia sản bị Lăng Thần cướp đoạt hiện tại chỉ là một thương nhân nhỏ không chốn đặt chân... Không ngờ cậu lại có thể một lần nữa gặp lại người cha này của mình.
Diệp Bình nhìn cậu thanh niên đứng trước mắt, trên thân thể loan lổ từng vết thương sâu ngoắm.
Xém tí nữa ông đã quên rồi, chính mình vẫn còn có một đứa con trai nữa.
Ông đi lên phía trước: "Thanh An, là con sao?".
"Vâng. Là con." Diệp Thanh An gật đầu.
Giây phút gặp lại nhau của hai cha con vốn dĩ phải vô cùng cảm động nhưng hoàn cảnh xung quanh lại không cho phép việc đó.
Vợ kế của Diệp Bình tức giận đi tới: "Ông còn không mau lấy phi hành khí ra?".
"Được." Diệp Bình lúng ta lúng túng mở không gian khí khó khăn lấy ra được một phi hành khí cỡ nhỏ giành cho gia đình.
Tất cả mọi người vội vã lên phi hành khí, ông Diệp thúc giục Diệp Thanh An: "Đi thôi, lên phi hành khí chúng ta lại nói tiếp."
"Vâng." Diệp Thanh An cũng muốn nhanh chóng thoát khỏi chổ này, cứ nhớ đến khuôn mặt đầy máu kinh khủng kia của bọn trùng tộc cậu lại muốn nôn một trận.
Vợ kế của Diệp Bình nghe ông bảo muốn đưa Diệp Thanh An theo cùng hơi bất động thanh sắc nhíu chặt mày lại. Nhịn không được châm chọc một câu: "Ông xem người ta là con trai, nhưng người ta có xem ông là cha sao? Năm đó nhà họ Diệp tuột dốc có thấy nó bảo chồng nó giúp đỡ gì được cho nhà mình hay không?"
"Bà đừng có nói nữa!". Diệp Bình quát bà ta.
Đã từ lâu ông vẫn luôn cảm giác hổ thẹn với đứa con này, không hỏi ý kiến gả cậu cho một người không yêu cậu để mang về lợi ích cho gia tộc, phản bội mẹ con cậu sống cùng với một người phụ nữ khác. Từ đầu đến cuối ông dường như chưa từng làm tròn bổn phận là cha này với Diệp Thanh An cho nên hiện tại, trước khi quá muộn màng ông vẫn muốn bù đắp cho cậu một chút.
Vợ kế của Diệp Bình bị ông quát, sắc mặt lập tức đen thui. Nếu không có Diệp Tuấn Khải kéo bà ta lại sợ rằng bà ta thật sự đã nhào lên đánh lộn với Diệp Bình rồi.
Có câu nói "Hoạn nạn mới thấy chân tình." Lúc trước Diệp Bình cùng Gianh Vân li hôn chính là bở vì tính cách bà ấy quá mạnh mẽ không giống như những gì ông mơ ước về một người vợ, sau đó lại gặp được vợ kế hiền dịu nết na cuối cùng mới chọn bà ta. Chỉ là từ khi Diệp gia xuống dốc bà ta rốt cuộc mới lộ rõ bản chất thật sự của mình là một người đàn bà chanh chua đanh đá.
Phi hành khí bắt đầu khởi động chạy vọt lên, Diệp Bình điều chỉnh đích đến trên phi hành khí rồi ngồi xuống bên cạnh nói chuyện với Diệp Thanh An.
Mười năm qua, ông không hề nghe được bất cứ tin tức gì của Diệp Thanh An trên internet cả cứ như cậu bị bốc hơi khỏi thế giới này vậy, đến cả Lăng phu nhân cũng không phải vị trí của cậu nữa mà là của một minh tinh hạng A đang nổi tiếng.
Đã rất nhiều lần Diệp Bình dùng quang não yêu cầu kết nối nhưng luôn chỉ có tín hiệu truyền đi không có tín hiệu truyền về.
Diệp Thanh An rũ mắt nói bản thân phải đi trị bệnh ở tinh cầu khác mới trở về gần đây mà thôi.
Diệp Bình thở dài, vỗ vai cậu, sau đó ánh mắt dừng lại bên một cánh tay áo trống rỗng: "Thanh An... Tay con..."
"Không sao... Cũng không phải việc gì to lớn." Diệp Thanh An rũ mắt không để ý tới chuyện này cho lắm, sau khi đến tinh cầu khác lại mua một cánh tay robot là được.
Diệp Bình lần nữa thài dài một hơi: "Nếu không, sau này con cứ sống với chúng ta..."
Rầm!!!
Lời còn chưa dứt bên ngoài phi hành khí đã vang lên tiếng rầm rầm như có thứ gì đó va đập vào.
"Trùng tộc có cánh!! Bọn chúng đang tấn công chúng ta!! Chúng ta bị bao vây rồi!!". Diệp Tuấn Khải sắc mặt trắng bệt đi tới.
"Cái gì?". Vợ kế đứng bật dậy, bà ta chạy đến bên hông phi hành khí bật chế độ trong suốt muốn nhìn ra bên ngoài ai ngờ vừa mới nhìn rõ được không gian bên ngoài đã bị một cái miệng mọc lỉa chỉa răng chảy đầy máu bà ta hoảng sợ ngồi bệch xuống đất, tay chân dường như không thể cử động được nữa.
"Làm sao đây... Làm sao đây... Chúng ta chết chắc rồi..." Con gái của Diệp Bình cùng vợ lẽ khóc nấc lên ở bên cạnh, một bộ dạng suy sụp không kém gì mẹ mình.
Diệp Tuấn Khải nhìn đàn trùng tộc ánh mắt hơi lóe lên lại nhìn chằm chằm Diệp Thanh An đang ngồi bên cạnh ông Diệp.
"Ba, ba đến buồn lái xem xem phi hành khí của chúng ta có hư hại gì hay không để con ở lại với mẹ." Diệp Tuấn Khải nói.
"Được." Ông Diệp vội vã đứng lên chạy vào buồng lái.
Diệp Thanh An đang ngồi thẩn thơ vừa ngẩn đầu dậy đã thấy Diệp Tuấn Khải không biết từ khi nào đã đứng trước mặt mình.
Diệp Thanh An nhìn đôi mắt đó của cậu ta bỗng nhiên xuất hiện một dự cảm không lành.
Quả nhiên Diệp Tuấn Khải lên tiếng: "Thay vì để chết một nhà năm người chúng ta... Vậy thì cứ để anh hai hy sinh vậy."
"C...cái gì?".
Mẹ kế cùng em gái nghe thấy những lời này của Diệp Tuấn Khải cũng bình tĩnh trở lại nhìn chằm chằm Diệp Thanh An.
"C.. Các người..."
Miệng Diệp Thanh An bị Diệp Tuấn Khải bịt kín, cùng với sự trợ giúp của hai mẹ con kia, cả ba nhanh chóng kéo Diệp Thanh An đang vùng vẫy đi đến cửa thoát hiểm.
Cạch!!
Cửa thoát hiểm mở ra, cũng may vị trí của nó không bị trùng tộc chú ý đến.
Diệp Tuấn Khải thở hắt một hơi, dùng dao lezer cắt ra một đường máu trên người Diệp Thanh An, mùi máu nhanh chóng thu hút những con trùng tộc ở xung quanh.
"Anh hai yên tâm sau này mỗi năm em đều sẽ chọn những đóa hoa đẹp nhất đến viếng cho anh!".
Dứt câu Diệp Tuấn Khải buông thõng tay rồi nhanh chóng trở vào bên trong phi hành khí.
Qua cảnh cửa trong suốt cậu ta nhìn Diệp Thanh An như diều đứt dây mà lao thẳng xuống mặt đất đám trùng tộc xung quanh phi hành khí cũng bị thu hút bay qua bên đó, bâu xung quanh Diệp Thanh An, trong nháy mắt đã không còn nhìn thấy Diệp Thanh An nữa mà chỉ còn lúc nhúc máu cùng mấy cái đầu trùng tộc kinh khủng.
Phi hành khí thoát khỏi vòng vây nhanh chóng thực hiện bước nhảy không gian vọt đi mất.
_______________
U là trời lại bảo tui ác đi?
Nói ra thì cũng chính là cậu đẩy ông vào bước đường này, hia sản bị Lăng Thần cướp đoạt hiện tại chỉ là một thương nhân nhỏ không chốn đặt chân... Không ngờ cậu lại có thể một lần nữa gặp lại người cha này của mình.
Diệp Bình nhìn cậu thanh niên đứng trước mắt, trên thân thể loan lổ từng vết thương sâu ngoắm.
Xém tí nữa ông đã quên rồi, chính mình vẫn còn có một đứa con trai nữa.
Ông đi lên phía trước: "Thanh An, là con sao?".
"Vâng. Là con." Diệp Thanh An gật đầu.
Giây phút gặp lại nhau của hai cha con vốn dĩ phải vô cùng cảm động nhưng hoàn cảnh xung quanh lại không cho phép việc đó.
Vợ kế của Diệp Bình tức giận đi tới: "Ông còn không mau lấy phi hành khí ra?".
"Được." Diệp Bình lúng ta lúng túng mở không gian khí khó khăn lấy ra được một phi hành khí cỡ nhỏ giành cho gia đình.
Tất cả mọi người vội vã lên phi hành khí, ông Diệp thúc giục Diệp Thanh An: "Đi thôi, lên phi hành khí chúng ta lại nói tiếp."
"Vâng." Diệp Thanh An cũng muốn nhanh chóng thoát khỏi chổ này, cứ nhớ đến khuôn mặt đầy máu kinh khủng kia của bọn trùng tộc cậu lại muốn nôn một trận.
Vợ kế của Diệp Bình nghe ông bảo muốn đưa Diệp Thanh An theo cùng hơi bất động thanh sắc nhíu chặt mày lại. Nhịn không được châm chọc một câu: "Ông xem người ta là con trai, nhưng người ta có xem ông là cha sao? Năm đó nhà họ Diệp tuột dốc có thấy nó bảo chồng nó giúp đỡ gì được cho nhà mình hay không?"
"Bà đừng có nói nữa!". Diệp Bình quát bà ta.
Đã từ lâu ông vẫn luôn cảm giác hổ thẹn với đứa con này, không hỏi ý kiến gả cậu cho một người không yêu cậu để mang về lợi ích cho gia tộc, phản bội mẹ con cậu sống cùng với một người phụ nữ khác. Từ đầu đến cuối ông dường như chưa từng làm tròn bổn phận là cha này với Diệp Thanh An cho nên hiện tại, trước khi quá muộn màng ông vẫn muốn bù đắp cho cậu một chút.
Vợ kế của Diệp Bình bị ông quát, sắc mặt lập tức đen thui. Nếu không có Diệp Tuấn Khải kéo bà ta lại sợ rằng bà ta thật sự đã nhào lên đánh lộn với Diệp Bình rồi.
Có câu nói "Hoạn nạn mới thấy chân tình." Lúc trước Diệp Bình cùng Gianh Vân li hôn chính là bở vì tính cách bà ấy quá mạnh mẽ không giống như những gì ông mơ ước về một người vợ, sau đó lại gặp được vợ kế hiền dịu nết na cuối cùng mới chọn bà ta. Chỉ là từ khi Diệp gia xuống dốc bà ta rốt cuộc mới lộ rõ bản chất thật sự của mình là một người đàn bà chanh chua đanh đá.
Phi hành khí bắt đầu khởi động chạy vọt lên, Diệp Bình điều chỉnh đích đến trên phi hành khí rồi ngồi xuống bên cạnh nói chuyện với Diệp Thanh An.
Mười năm qua, ông không hề nghe được bất cứ tin tức gì của Diệp Thanh An trên internet cả cứ như cậu bị bốc hơi khỏi thế giới này vậy, đến cả Lăng phu nhân cũng không phải vị trí của cậu nữa mà là của một minh tinh hạng A đang nổi tiếng.
Đã rất nhiều lần Diệp Bình dùng quang não yêu cầu kết nối nhưng luôn chỉ có tín hiệu truyền đi không có tín hiệu truyền về.
Diệp Thanh An rũ mắt nói bản thân phải đi trị bệnh ở tinh cầu khác mới trở về gần đây mà thôi.
Diệp Bình thở dài, vỗ vai cậu, sau đó ánh mắt dừng lại bên một cánh tay áo trống rỗng: "Thanh An... Tay con..."
"Không sao... Cũng không phải việc gì to lớn." Diệp Thanh An rũ mắt không để ý tới chuyện này cho lắm, sau khi đến tinh cầu khác lại mua một cánh tay robot là được.
Diệp Bình lần nữa thài dài một hơi: "Nếu không, sau này con cứ sống với chúng ta..."
Rầm!!!
Lời còn chưa dứt bên ngoài phi hành khí đã vang lên tiếng rầm rầm như có thứ gì đó va đập vào.
"Trùng tộc có cánh!! Bọn chúng đang tấn công chúng ta!! Chúng ta bị bao vây rồi!!". Diệp Tuấn Khải sắc mặt trắng bệt đi tới.
"Cái gì?". Vợ kế đứng bật dậy, bà ta chạy đến bên hông phi hành khí bật chế độ trong suốt muốn nhìn ra bên ngoài ai ngờ vừa mới nhìn rõ được không gian bên ngoài đã bị một cái miệng mọc lỉa chỉa răng chảy đầy máu bà ta hoảng sợ ngồi bệch xuống đất, tay chân dường như không thể cử động được nữa.
"Làm sao đây... Làm sao đây... Chúng ta chết chắc rồi..." Con gái của Diệp Bình cùng vợ lẽ khóc nấc lên ở bên cạnh, một bộ dạng suy sụp không kém gì mẹ mình.
Diệp Tuấn Khải nhìn đàn trùng tộc ánh mắt hơi lóe lên lại nhìn chằm chằm Diệp Thanh An đang ngồi bên cạnh ông Diệp.
"Ba, ba đến buồn lái xem xem phi hành khí của chúng ta có hư hại gì hay không để con ở lại với mẹ." Diệp Tuấn Khải nói.
"Được." Ông Diệp vội vã đứng lên chạy vào buồng lái.
Diệp Thanh An đang ngồi thẩn thơ vừa ngẩn đầu dậy đã thấy Diệp Tuấn Khải không biết từ khi nào đã đứng trước mặt mình.
Diệp Thanh An nhìn đôi mắt đó của cậu ta bỗng nhiên xuất hiện một dự cảm không lành.
Quả nhiên Diệp Tuấn Khải lên tiếng: "Thay vì để chết một nhà năm người chúng ta... Vậy thì cứ để anh hai hy sinh vậy."
"C...cái gì?".
Mẹ kế cùng em gái nghe thấy những lời này của Diệp Tuấn Khải cũng bình tĩnh trở lại nhìn chằm chằm Diệp Thanh An.
"C.. Các người..."
Miệng Diệp Thanh An bị Diệp Tuấn Khải bịt kín, cùng với sự trợ giúp của hai mẹ con kia, cả ba nhanh chóng kéo Diệp Thanh An đang vùng vẫy đi đến cửa thoát hiểm.
Cạch!!
Cửa thoát hiểm mở ra, cũng may vị trí của nó không bị trùng tộc chú ý đến.
Diệp Tuấn Khải thở hắt một hơi, dùng dao lezer cắt ra một đường máu trên người Diệp Thanh An, mùi máu nhanh chóng thu hút những con trùng tộc ở xung quanh.
"Anh hai yên tâm sau này mỗi năm em đều sẽ chọn những đóa hoa đẹp nhất đến viếng cho anh!".
Dứt câu Diệp Tuấn Khải buông thõng tay rồi nhanh chóng trở vào bên trong phi hành khí.
Qua cảnh cửa trong suốt cậu ta nhìn Diệp Thanh An như diều đứt dây mà lao thẳng xuống mặt đất đám trùng tộc xung quanh phi hành khí cũng bị thu hút bay qua bên đó, bâu xung quanh Diệp Thanh An, trong nháy mắt đã không còn nhìn thấy Diệp Thanh An nữa mà chỉ còn lúc nhúc máu cùng mấy cái đầu trùng tộc kinh khủng.
Phi hành khí thoát khỏi vòng vây nhanh chóng thực hiện bước nhảy không gian vọt đi mất.
_______________
U là trời lại bảo tui ác đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất