Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 5: Suýt bị phế tay
Cô nương kia cũng vui vẻ đồng ý, hai người đi đến một chỗ khác để tiện nói chuyện hơn.
Vị cô nương kia vừa mở lời đã cảnh báo cho Giản Triều Vân biết về vụ án đó: “Ân công, ta khuyên ngài không nên tiếp tục điều tra vụ án này, nó không hề đơn giản như ngài nghĩ. Tiểu nữ chỉ mong ân công sẽ không nghi ngờ những lời sau đây của tiểu nữ...”
Cô nương đó cũng nói một số chi tiết của vụ án cho Giản Triều Vân, mà Giản Triều Vân nghe xong thì nhíu mày thật sâu, cũng không ngờ mọi chuyện phức tạp hơn y nghĩ. Trước khi Giản Triều Vân rời đi dân nữ kia một lần nữa nhắc nhở: “Dù cho có xảy ra chuyện gì, ngài cũng tuyệt đối phải rời khỏi đây, đừng dây dưa với vụ án này nữa, chúc ân công thượng lộ bình an.”
Giản Triều Vân thấy hơi khó hiểu nhưng cũng chẳng để tâm, quyết định quay về Nguyên phủ nói cho đám đệ tử khác một chút thông tin này.
Ngay khi vừa mới đặt chân vào căn phòng, một cục đá đã bay tới đập thẳng vào đầu y, vì quá bất ngờ Giản Triều Vân cũng không thể né được. Trạch Tu lên tiếng: “Mới còn sớm mà ngươi đã về, đã không giúp ích được gì mà lại còn lười biếng, đè hắn xuống cho ta. Mang theo ngươi đúng thật là xui xẻo.”
Hai tên đệ tử khác nghe theo sự ra lệnh của hắn, đè Giản Triều Vân xuống đất, Giản Triều Vân cố vùng vẫy, mấy kẻ kia thấy vậy đè càng chặt hơn, khiến Giản Triều Vân bị ngạt đến khó thở.
Trạch Tu đi đến Giản Triều Vân đang bị đè, dùng bàn chân dẫm lên tay của y, nghiến thật mạnh, miệng còn lẩm bẩm: “Ha, bàn tay của người tu tiên rất quan trọng, hôm nay ta phải cho ngươi nếm mùi vị đau khổ để cả đời ngươi sẽ không bao giờ quên được.”
Đang lúc hắn chuẩn bị dùng hết sức, Nguyên gia chủ cùng con trai hắn Nguyên Phỉ đi đến. Thấy một màn này hai người đứng hình, Nguyên Tuệ là người bao che khuyết điểm, mà giữ một kẻ chẳng coi hắn ra gì với người đã giúp hắn còn tôn trọng hắn. Nguyên Tuệ cũng chẳng phải kẻ ngu, đương nhiên hắn chọn vế sau.
“Mấy người các ngươi đang làm cái gì vậy?”
Trạch Tu thấy bây giờ hắn cực kì khó coi, việc làm của hắn chẳng khác gì đám côn đồ đầu đường xó chợ. Hắn lùi lại, ra hiệu cho đám đệ tử kia buông Giản Triều Vân ra, nói với Nguyên Tuệ: “Nguyên gia chủ, để ngài thấy điều khó coi rồi, chỉ là tên đệ tử này hôm nay phải làm nhiệm vụ nhưng hắn lại lười biếng, ta chỉ là dạy dỗ cho hắn một bài học, để hắn từ sau không dám lười biếng nữa.”
Nguyên Tuệ không phải đèn cạn dầu, cũng biết họ đang bắt nạt đồng môn, chỉ nói qua loa để lấp liếm thôi. Nhưng hắn lại chẳng thể nói lý với họ được, chỉ đành bất lực nói đỡ cho Giản Triều Vân một chút: “Ngài đây chắc có hiểu lầm gì rồi, Giản tiên sinh hôm nay đã giúp cho trấn Tửu Khê một vụ án, tuy rằng không liên quan đến vụ trộm nhưng đã giúp cho tại hạ một việc rất lớn. Đa tạ Giản tiên sinh!”
Trạch Tu nghe vậy thì khó tin, ánh mắt nhìn Giản Triều Vân như nhìn con mồi. Giản Triều Vân không quan tâm tới hắn, trước đó khi vào trong căn phòng này y đã sai gia đinh đến bảo với Nguyên gia chủ cùng Nguyên Phỉ đến, cho nên y mới dám bước vào phòng.
Giản Triều Vân cũng không muốn làm lỡ thời gian, nói ra những gì mình thu thập, nhưng y cũng sợ tính xác thực của thông tin này chưa đúng nên cũng gợi mở: “Nguyên gia chủ ta có nghe ngóng được một chút manh mối, nhưng ta nghi ngờ độ chính xác của nó. Không biết ngài có thể nói cho bọn ta biết về những người kia chết như thế nào không?”
Nguyên gia chủ nghe thấy vậy cũng thở dài tiếc nuối: “Bọn họ đều chết rất kinh khủng, ta không biết trước đó họ đã trải qua những gì. Nhưng sau khi được phát hiện, bọn họ đều bị chặt đứt tứ chi, nhãn cầu cũng biến mất. Ta không dám tiết lộ chuyện này ra ngoài, sợ rằng nếu bá tánh biết sẽ không yên lòng.”
Giản Triều Vân đột ngột lên tiếng: “Máu chảy có nhiều không?”
Nguyên Tuệ thoáng sửng sốt: “Đúng là số máu ở trong hiện trường rất ít, cơ thể cũng bị phân hủy rất nhanh. Chẳng lẽ ngài đã nghe ngóng được gì sao?”
Giản Triều Vân: “Thường gây ra mấy cái như này không phải là người tu chân gì cả, mà là ma quỷ. Ma quỷ lấy máu bồi dưỡng bản thân, giúp chúng tiến hoá.”
Những người trong căn phòng đều rất sửng sốt, đám đệ tử kia cũng không dám tin. Nhưng lời này có thể vẫn rất đúng, tuy không muốn tin nhưng bảo toàn mạng sống vẫn hơn. Trạch Tu lấy một lá phù đem đốt truyền tin lại cho tông môn, nếu liên quan đến ma quỷ thì bọn họ không đối phó nổi.
Vị cô nương kia vừa mở lời đã cảnh báo cho Giản Triều Vân biết về vụ án đó: “Ân công, ta khuyên ngài không nên tiếp tục điều tra vụ án này, nó không hề đơn giản như ngài nghĩ. Tiểu nữ chỉ mong ân công sẽ không nghi ngờ những lời sau đây của tiểu nữ...”
Cô nương đó cũng nói một số chi tiết của vụ án cho Giản Triều Vân, mà Giản Triều Vân nghe xong thì nhíu mày thật sâu, cũng không ngờ mọi chuyện phức tạp hơn y nghĩ. Trước khi Giản Triều Vân rời đi dân nữ kia một lần nữa nhắc nhở: “Dù cho có xảy ra chuyện gì, ngài cũng tuyệt đối phải rời khỏi đây, đừng dây dưa với vụ án này nữa, chúc ân công thượng lộ bình an.”
Giản Triều Vân thấy hơi khó hiểu nhưng cũng chẳng để tâm, quyết định quay về Nguyên phủ nói cho đám đệ tử khác một chút thông tin này.
Ngay khi vừa mới đặt chân vào căn phòng, một cục đá đã bay tới đập thẳng vào đầu y, vì quá bất ngờ Giản Triều Vân cũng không thể né được. Trạch Tu lên tiếng: “Mới còn sớm mà ngươi đã về, đã không giúp ích được gì mà lại còn lười biếng, đè hắn xuống cho ta. Mang theo ngươi đúng thật là xui xẻo.”
Hai tên đệ tử khác nghe theo sự ra lệnh của hắn, đè Giản Triều Vân xuống đất, Giản Triều Vân cố vùng vẫy, mấy kẻ kia thấy vậy đè càng chặt hơn, khiến Giản Triều Vân bị ngạt đến khó thở.
Trạch Tu đi đến Giản Triều Vân đang bị đè, dùng bàn chân dẫm lên tay của y, nghiến thật mạnh, miệng còn lẩm bẩm: “Ha, bàn tay của người tu tiên rất quan trọng, hôm nay ta phải cho ngươi nếm mùi vị đau khổ để cả đời ngươi sẽ không bao giờ quên được.”
Đang lúc hắn chuẩn bị dùng hết sức, Nguyên gia chủ cùng con trai hắn Nguyên Phỉ đi đến. Thấy một màn này hai người đứng hình, Nguyên Tuệ là người bao che khuyết điểm, mà giữ một kẻ chẳng coi hắn ra gì với người đã giúp hắn còn tôn trọng hắn. Nguyên Tuệ cũng chẳng phải kẻ ngu, đương nhiên hắn chọn vế sau.
“Mấy người các ngươi đang làm cái gì vậy?”
Trạch Tu thấy bây giờ hắn cực kì khó coi, việc làm của hắn chẳng khác gì đám côn đồ đầu đường xó chợ. Hắn lùi lại, ra hiệu cho đám đệ tử kia buông Giản Triều Vân ra, nói với Nguyên Tuệ: “Nguyên gia chủ, để ngài thấy điều khó coi rồi, chỉ là tên đệ tử này hôm nay phải làm nhiệm vụ nhưng hắn lại lười biếng, ta chỉ là dạy dỗ cho hắn một bài học, để hắn từ sau không dám lười biếng nữa.”
Nguyên Tuệ không phải đèn cạn dầu, cũng biết họ đang bắt nạt đồng môn, chỉ nói qua loa để lấp liếm thôi. Nhưng hắn lại chẳng thể nói lý với họ được, chỉ đành bất lực nói đỡ cho Giản Triều Vân một chút: “Ngài đây chắc có hiểu lầm gì rồi, Giản tiên sinh hôm nay đã giúp cho trấn Tửu Khê một vụ án, tuy rằng không liên quan đến vụ trộm nhưng đã giúp cho tại hạ một việc rất lớn. Đa tạ Giản tiên sinh!”
Trạch Tu nghe vậy thì khó tin, ánh mắt nhìn Giản Triều Vân như nhìn con mồi. Giản Triều Vân không quan tâm tới hắn, trước đó khi vào trong căn phòng này y đã sai gia đinh đến bảo với Nguyên gia chủ cùng Nguyên Phỉ đến, cho nên y mới dám bước vào phòng.
Giản Triều Vân cũng không muốn làm lỡ thời gian, nói ra những gì mình thu thập, nhưng y cũng sợ tính xác thực của thông tin này chưa đúng nên cũng gợi mở: “Nguyên gia chủ ta có nghe ngóng được một chút manh mối, nhưng ta nghi ngờ độ chính xác của nó. Không biết ngài có thể nói cho bọn ta biết về những người kia chết như thế nào không?”
Nguyên gia chủ nghe thấy vậy cũng thở dài tiếc nuối: “Bọn họ đều chết rất kinh khủng, ta không biết trước đó họ đã trải qua những gì. Nhưng sau khi được phát hiện, bọn họ đều bị chặt đứt tứ chi, nhãn cầu cũng biến mất. Ta không dám tiết lộ chuyện này ra ngoài, sợ rằng nếu bá tánh biết sẽ không yên lòng.”
Giản Triều Vân đột ngột lên tiếng: “Máu chảy có nhiều không?”
Nguyên Tuệ thoáng sửng sốt: “Đúng là số máu ở trong hiện trường rất ít, cơ thể cũng bị phân hủy rất nhanh. Chẳng lẽ ngài đã nghe ngóng được gì sao?”
Giản Triều Vân: “Thường gây ra mấy cái như này không phải là người tu chân gì cả, mà là ma quỷ. Ma quỷ lấy máu bồi dưỡng bản thân, giúp chúng tiến hoá.”
Những người trong căn phòng đều rất sửng sốt, đám đệ tử kia cũng không dám tin. Nhưng lời này có thể vẫn rất đúng, tuy không muốn tin nhưng bảo toàn mạng sống vẫn hơn. Trạch Tu lấy một lá phù đem đốt truyền tin lại cho tông môn, nếu liên quan đến ma quỷ thì bọn họ không đối phó nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất