Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 33: Chơi xấu

Trước Sau
Lời nói không nên chỉ nghe từ một phía, Thẩm An Nguyên quay ra hỏi Khuất Chính và Giản Triều Vân, hai người đều nói rằng Cố Diễm đã chọc hắn trước sau đó Tiết Minh đánh hắn.

Nghe xong cả Cố Diễm và Tiết Minh đều bị phạt đứng tấn trong hai canh giờ, trời bên ngoài lạnh lẽo, hai người đứng mà run lẩy bẩy.

Giản Triều Vân từ đằng xa đi tới, đưa một cục thạch anh hệ lửa cho Tiết Minh giúp hắn sưởi ấm người. Cố Diễm ghen tị đỏ mắt, biết bao giờ bản thân hắn mới được sư tôn quan tâm như thế.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, vào ngày tỉ thí tông môn diễn ra, họ đi đến ngoài điện của Hạ Nam Môn, lấy Hạ Nam Môn là điểm diễn ra tỉ thí tông môn.

Ngoài các đệ tử của Linh Vũ Phong còn đi cùng là 6 đệ tử của các phong khác, đa số là những đệ tử thiên phú cao.

Tu vi của Giản Triều Vân cũng đã tăng lên một bậc, là trúc cơ trung kì, nhưng mà y vẫn lo sợ bản thân sẽ thua.

Ở tỉ thí tông môn, các tông môn đều là những tông môn lớn đứng đầu trong cửu phái. Các đệ tử là những người có thiên phú dị bẩm, được tông môn ưu ái cho những bảo vật tốt, vậy nên họ càng trở nên mạnh mẽ.

Còn y lại chả có gì, chỉ có một điểm có thể lợi dụng, chính là y chẳng biết đau đớn, dù có chém y đứt lìa tứ chi y vẫn có thể chiến đấu.

Họ chờ đợi đến lượt của mình, mỗi một trận đấu của các môn phái khác đều rất khốc liệt, thậm chí phải đổ máu.

Trận tiếp theo là của Giản Triều Vân với một đệ tử đến từ Hạ Nam Môn, nghe đâu đó đệ tử ấy rất tài năng, có thể là đệ tử truyền thừa* của Hạ Nam Môn.

*Đệ tử truyền thừa: Chỉ có 1 người, đó sẽ là chưởng môn tương lai. Trong trường hợp tông môn bị hủy diệt thì đệ tử truyền thừa có trách nhiệm bảo lưu các truyền thừa của tông môn chống thất truyền.

Giờ bảo y đi đánh với hắn khác nào hổ đánh nhau với thỏ, Giản Triều Vân liếc mắt nhìn đến chỗ của Hạ Nam Môn. Một người cũng đang nhìn y chằm chằm, thấy y nhìn hắn, hắn quay phắt đi không nhìn lại.

Sợ y sẽ ăn thịt hắn hay gì vậy? Giản Triều Vân nghĩ.

Ở một nơi mà Giản Triều Vân không để ý, Tiết Minh quan sát y thật lâu vẫn chưa thể rời mắt, chỉ nhìn lặng lẽ như thế, không nói một lời nào.



Chính hắn không phát hiện ra, mỗi lần nhìn Giản Triều Vân hắn đều nhìn rất lâu, chỉ khi bị ai đó phát hiện ra hắn mới quay đi, cũng không để ý đến trái tim đang gia tốc liên hồi như trống đánh.

Đến lượt Giản Triều Vân, đứng đối diện trên sân là nam nhân vừa nãy nhìn y, rồi bị y phát hiện. Hắn chạc tuổi Giản Triều Vân, vẻ ngoài điềm tĩnh, chính trực trông rất đáng tin cậy.

Nhìn như vậy mới có dáng vẻ của kẻ tu chân chính đạo chứ nào như bọn họ, một đám toàn khiến cho sư tôn phải la mắng.

Nam nhân kia chắp tay lại, cúi gập người xuống, cả Giản Triều Vân cũng làm như vậy. Động tác này chính là chào hỏi đối thủ, hơn nữa còn là sự tôn trọng dành cho đối thủ của mình.

Ngay khi vừa kết thúc màn chào hỏi, nam nhân kia lao thẳng vào người Giản Triều Vân mà chém. Giản Triều Vân nhanh chóng đỡ được, mặc dù yếu thế hơn nam nhân kia nhưng khi đánh Giản Triều Vân vẫn cố gắng để đỡ được tất cả đòn đánh của hắn.

Nam nhân kia chém ngang qua hông y, Giản Triều Vân nhảy lên thoát được một kiếm này của hắn. Chắc là do bài tập nâng cao khả năng của sư tôn nên hiện tại Giản Triều Vân rất nhạy bén.

Cũng là bởi vì căn bệnh kia khiến y khó khăn rất nhiều nhưng nó lại giúp y tăng cao khả năng cảm nhận xung quanh và phán đoán chính xác các chiêu thức, việc này giúp Giản Triều Vân cảm nhận còn tinh ý hơn cả ba người kia.

Tất cả đòn đánh của nam nhân đều bị Giản Triều Vân né được, Giản Triều Vân đột nhiên như một làn khí biến mất vào hư không, y xuất hiện đằng sau hắn chĩa kiếm vào gáy hắn.

Trận đấu đã rõ kẻ thắng cuộc, chính là Giản Triều Vân. Hai người trên sân cúi chào nhau, lúc đi xuống Giản Triều Vân thoáng thấy nam nhân kia vẫn còn liếc nhìn y.

Một khuôn mặt điển trai từ đâu xuất hiện, doạ cho Giản Triều Vân khiếp vía, Tiết Minh không biết từ bao giờ đã đứng trước mặt y, liếc nhìn đằng sau y. Ánh mắt khủng bố nhìn phía sau.

Giản Triều Vân đang muốn quay ra phía sau, Tiết Minh vặn đầu y về đối diện với hắn. Y hoảng hốt, đằng sau có gì à? Sao lại không cho y nhìn?

Đó vẫn mãi là một thắc mắc không có lời giải thích, Giản Triều Vân ngồi lại chỗ cũ.

Cảm nhận được sát khí Giản Triều Vân tìm kiếm trong đám đông. Người đó không ai khác chính là Lý Kỳ Minh, kẻ đã chặn giết y trong bí cảnh. Hắn nhìn y cười nham hiểm, Giản Triều Vân lạnh sống lưng, y có dự cảm không lành.

Những trận đấu tiếp theo của Linh Khê Tông bọn họ có thua có thắng, phần thắng chiếm số lớn hơn.



Tiết Minh xuất hiện trước mặt y, lo lắng lại gần: “Sao mặt tái mét vậy? Ngươi có vết thương nào à?”

Giản Triều Vân lắc đầu, nói: “Chỉ là ta lo lắng cho trận đấu kế tiếp thôi.”

Tiết Minh đặt tay lên vai y như một lời an ủi: “Không sao đâu, ngươi sẽ thắng thôi.”

Không biết sao nhưng sau khi nghe được lời an ủi của Tiết Minh, Giản Triều Vân cảm thấy khá hơn.

Trận đấu của Giản Triều Vân là đấu với một đệ tử của Thanh Uyển Tông, cái tông môn chuyên chơi xấu người khác.

Khi biết tin này chúng đệ tử của Linh Khê Tông đều rất lo lắng, Giản Triều Vân là đệ tử có tu vi yếu nhất trong bọn họ, hơn nữa cũng chưa tham gia thí luyện bao giờ, năng lực không thể so bì nổi với đám người hay chơi xấu của Thanh Uyển Tông.

Khi lên sân, như thường lệ Giản Triều Vân cúi đầu chào đối thủ nhưng đối phương lại không làm vậy, ánh mắt khinh thường nhìn từ trên cao xuống.

Giản Triều Vân không để ý, khi bắt đầu, hắn ta thoắt ẩn thoắt hiện nhanh chóng chém một phát vào cánh tay Giản Triều Vân, nhưng vì không có cảm giác đau nên y không để ý.

Y đã thấy hắn xuất hiện ngay bên cánh tay phải đang cầm kiếm, Giản Triều Vân ngay lập tức chém một đường vào sườn hắn.

Nam nhân kia sững sờ, kẻ này làm sao vậy, hắn đã chém rất nhiều nhát lên người y, vậy mà không cảm thấy gì sao?

Giản Triều Vân không để hắn có thời gian suy nghĩ, cầm chặt kiếm chém ngang mặt hắn, nam nhân kia đau đớn gục xuống.

Hắn tức giận hét lên: “Ngươi chơi xấu, ai cho ngươi chém như vậy!”

Nhưng không một ai đáp trả hắn, bình thường chiêu thức của Thanh Uyển Tông chính là cắt vào da thịt mà không để lại dấu vết, chính là bề ngoài chỉ thấy chém đứt y phục nhưng bên trong vết thương rất sâu, còn không làm cho máu bắn ra ngoài.

Quyền quyết định có đổ máu trên sàn đấu hay không đều do chính những người trên sân quyết định, chính hắn cũng đã chọn không đổ máu nhưng khi nhìn rõ lại cơ thể của Giản Triều Vân, hắn liền câm nín.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau