Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 44: Bị phạt vào phòng tối
Mặt Thẩm An Nguyên bình thường vốn không cảm xúc, hiện tại hắn tức giận khi thấy Giản Triều Vân, y biết việc mình làm đã bị bại lộ, ngoan ngoãn theo hắn vào điện.
Ngay khi vừa vào Thẩm An Nguyên đối diện với y, lạnh giọng nói: “Giản Triều Vân, cởi đồ ra.”
Giản Triều Vân sửng sốt, y vẫn nghe theo lời Thẩm An Nguyên, cởi từng lớp y phục ra.
Khi cởi ra, trên cơ thể y khắc một chùm hoa văn kì lạ màu đỏ tươi như máu. Ngay khi thấy những hoa văn ấy, Thẩm An Nguyên không kìm nén được cơn tức giận, hắn quát lớn:
“Giản Triều Vân! ngươi có biết ngươi đã làm ra cái gì không!”
Y co rúm người lại, không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm An Nguyên.
Giản Triều Vân lí nhí: “Ta chỉ là muốn giúp sư huynh, để sư huynh dùng nó vẫn tốt hơn ta.”
Thẩm An Nguyên ném ly trà ngay xuống bên cạnh Giản Triều Vân: “Hồ đồ! Sao ngươi dám tự ý làm như vậy. Ngươi có gánh nổi hậu quả không!”
Giản Triều Vân không dám nói tiếp. Sợ chọc cho Thẩm An Nguyên tức giận hơn.
Theo như trong nguyên tác, Tiết Minh không hề lấy được kiếm linh, chuyện đó Thẩm An Nguyên cũng đoán được. Nhưng hắn đi ra với một thanh kiếm không phù hợp với bản thân hắn như vậy khiến cho Thẩm An Nguyên nghi ngờ.
Đúng là Giản Triều Vân đã dùng một cổ thuật để truyền lại kiếm cho hắn, vì việc này là điều cấm kị nên trên cơ thể Giản Triều Vân mới xuất hiện cái hoa văn đó.
Thẩm An Nguyên day thái dương, bảo y mặc đồ lại: “Ngươi còn nghĩ đến con đường tu hành sau này của ngươi không! Đó là nhân quả, ấn toạ đó đâu chỉ khắc lên cơ thể ngươi, nó khắc vào hẳn trong linh hồn ngươi kia kìa. Ngươi cho rằng bản thân không biết đau nên cái gì cũng dám làm sao, mau vào phòng tối sám hối, đến khi nào ngươi nhận tội, mới cho ra ngoài!”
Đêm hôm đó Giản Triều Vân bị nhốt trong ngục tối, y co rúc vào một góc phòng, sợ bị bóng tối chạm lấy mình nhưng lại quên mất bản thân đang ở trong bóng tối thăm thẳm.
Mãi sau Tiết Minh mới biết chuyện, y chạy nhanh đến điện của Thẩm An Nguyên. Hốt hoảng đến mức vọt thẳng vào trong, không thèm giữ chút ý tứ của một thiếu chủ.
Tiết Minh: “Sư tôn rốt cuộc là Giản Triều Vân đã làm sai cái gì sao đột nhiên người nhốt y vào phòng tối?”
Thẩm An Nguyên nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: “Nó đã làm ra một chuyện mà nó đáng phải phạt, chờ cho Giản Triều Vân suy nghĩ kĩ lưỡng, mới được thả ra.”
Tiết Minh cãi lý, hắn đã vội đến mức nhảy dựng lên: “Người cũng biết y ngoan ngoãn mà, sao lại phải phạt nặng như vậy, chắc chắn là có hiểu lầm!”
Thẩm An Nguyên liếc qua hắn: “Đúng là quá ngoan ngoãn nên nó mới phải chịu phạt, nếu ngươi còn tiếp tục nói ta phạt Giản Triều Vân ở trong đó thêm vài ngày nữa.”
Tiết Minh kinh ngạc, miệng như muốn nói rồi lại thôi. Hắn hành lễ với Thẩm An Nguyên sau đó rời khỏi điện của Thẩm An Nguyên.
Hắn chạy vội đến phòng tối, đứng ở ngoài cửa gọi to tên y: “Giản Triều Vân! Ngươi có nghe thấy không? Giản Triều Vân…!”
Giản Triều Vân ngẩng đầu lên, trong bóng tối y chẳng thấy gì, yếu ớt kêu lên: “Sư huynh?”
Nghe thấy tiếng vô lực của y, Tiết Minh càng lo lắng hơn: “Ngươi sao vậy? Giản Triều Vân!”
Giản Triều Vân: “Ta không sao, chỉ là ta sợ…Tiết sư huynh…ta sợ lắm.”
Giọng y như tiếng muỗi kêu, nhỏ đến mức Tiết Minh không nghe rõ, nhưng hàm ý là Giản Triều Vân sợ.
Tiết Minh: “Ngươi đừng sợ, ta ở đây, bóng tối không đáng sợ đâu…”
Giọng hắn dịu dàng lạ thường, lâu lâu sẽ nói vài câu cho Giản Triều Vân không sợ hãi. Giản Triều Vân yên tâm bước vào giấc ngủ, qua một đêm đó Tiết Minh cũng không về phòng, hắn ngồi lì trước phòng tối, sợ rằng nếu hắn rời đi Giản Triều Vân sẽ sợ hãi.
Sáng hôm sau, Thẩm An Nguyên đi đến phòng tối kiểm tra, thấy một “thi thể” ở trước cửa thì thoáng hoảng hồn. Nhìn kĩ lại, hoá ra là Tiết Minh nằm ở đó. Hắn bất lực mở cửa ra, Tiết Minh cũng vì thế giật mình tỉnh giấc.
Thấy sư tôn mở cửa, hắn lao thẳng vào trong ôm lấy Giản Triều Vân. Bế y về phòng, lo lắng chạy tới chạy xuôi, săn sóc y.
Đến khi Giản Triều Vân tỉnh lại đã là chiều tối, y ngồi dậy, không thấy ai trong phòng.
“Tại sao lại ở trong phòng rồi?” Giản Triều Vân nghĩ, là ai vác y về sao?
Giản Triều Vân đi ra bên ngoài, y đắm mình trong gió xuân, nhắm mắt lại tận hưởng làn gió ấy. Cảm nhận được có người lại gần, Giản Triều Vân mở mắt, hoá ra Tiết Minh đi đến.
Y vui vẻ chạy lại gần. Nhanh miệng nói: “Sư huynh, hôm trước huynh lấy được kiếm linh đúng không? Cho ta xem được không!”
_______
Tác giả: Nản quá (-_-;)・・・
Ngay khi vừa vào Thẩm An Nguyên đối diện với y, lạnh giọng nói: “Giản Triều Vân, cởi đồ ra.”
Giản Triều Vân sửng sốt, y vẫn nghe theo lời Thẩm An Nguyên, cởi từng lớp y phục ra.
Khi cởi ra, trên cơ thể y khắc một chùm hoa văn kì lạ màu đỏ tươi như máu. Ngay khi thấy những hoa văn ấy, Thẩm An Nguyên không kìm nén được cơn tức giận, hắn quát lớn:
“Giản Triều Vân! ngươi có biết ngươi đã làm ra cái gì không!”
Y co rúm người lại, không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm An Nguyên.
Giản Triều Vân lí nhí: “Ta chỉ là muốn giúp sư huynh, để sư huynh dùng nó vẫn tốt hơn ta.”
Thẩm An Nguyên ném ly trà ngay xuống bên cạnh Giản Triều Vân: “Hồ đồ! Sao ngươi dám tự ý làm như vậy. Ngươi có gánh nổi hậu quả không!”
Giản Triều Vân không dám nói tiếp. Sợ chọc cho Thẩm An Nguyên tức giận hơn.
Theo như trong nguyên tác, Tiết Minh không hề lấy được kiếm linh, chuyện đó Thẩm An Nguyên cũng đoán được. Nhưng hắn đi ra với một thanh kiếm không phù hợp với bản thân hắn như vậy khiến cho Thẩm An Nguyên nghi ngờ.
Đúng là Giản Triều Vân đã dùng một cổ thuật để truyền lại kiếm cho hắn, vì việc này là điều cấm kị nên trên cơ thể Giản Triều Vân mới xuất hiện cái hoa văn đó.
Thẩm An Nguyên day thái dương, bảo y mặc đồ lại: “Ngươi còn nghĩ đến con đường tu hành sau này của ngươi không! Đó là nhân quả, ấn toạ đó đâu chỉ khắc lên cơ thể ngươi, nó khắc vào hẳn trong linh hồn ngươi kia kìa. Ngươi cho rằng bản thân không biết đau nên cái gì cũng dám làm sao, mau vào phòng tối sám hối, đến khi nào ngươi nhận tội, mới cho ra ngoài!”
Đêm hôm đó Giản Triều Vân bị nhốt trong ngục tối, y co rúc vào một góc phòng, sợ bị bóng tối chạm lấy mình nhưng lại quên mất bản thân đang ở trong bóng tối thăm thẳm.
Mãi sau Tiết Minh mới biết chuyện, y chạy nhanh đến điện của Thẩm An Nguyên. Hốt hoảng đến mức vọt thẳng vào trong, không thèm giữ chút ý tứ của một thiếu chủ.
Tiết Minh: “Sư tôn rốt cuộc là Giản Triều Vân đã làm sai cái gì sao đột nhiên người nhốt y vào phòng tối?”
Thẩm An Nguyên nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: “Nó đã làm ra một chuyện mà nó đáng phải phạt, chờ cho Giản Triều Vân suy nghĩ kĩ lưỡng, mới được thả ra.”
Tiết Minh cãi lý, hắn đã vội đến mức nhảy dựng lên: “Người cũng biết y ngoan ngoãn mà, sao lại phải phạt nặng như vậy, chắc chắn là có hiểu lầm!”
Thẩm An Nguyên liếc qua hắn: “Đúng là quá ngoan ngoãn nên nó mới phải chịu phạt, nếu ngươi còn tiếp tục nói ta phạt Giản Triều Vân ở trong đó thêm vài ngày nữa.”
Tiết Minh kinh ngạc, miệng như muốn nói rồi lại thôi. Hắn hành lễ với Thẩm An Nguyên sau đó rời khỏi điện của Thẩm An Nguyên.
Hắn chạy vội đến phòng tối, đứng ở ngoài cửa gọi to tên y: “Giản Triều Vân! Ngươi có nghe thấy không? Giản Triều Vân…!”
Giản Triều Vân ngẩng đầu lên, trong bóng tối y chẳng thấy gì, yếu ớt kêu lên: “Sư huynh?”
Nghe thấy tiếng vô lực của y, Tiết Minh càng lo lắng hơn: “Ngươi sao vậy? Giản Triều Vân!”
Giản Triều Vân: “Ta không sao, chỉ là ta sợ…Tiết sư huynh…ta sợ lắm.”
Giọng y như tiếng muỗi kêu, nhỏ đến mức Tiết Minh không nghe rõ, nhưng hàm ý là Giản Triều Vân sợ.
Tiết Minh: “Ngươi đừng sợ, ta ở đây, bóng tối không đáng sợ đâu…”
Giọng hắn dịu dàng lạ thường, lâu lâu sẽ nói vài câu cho Giản Triều Vân không sợ hãi. Giản Triều Vân yên tâm bước vào giấc ngủ, qua một đêm đó Tiết Minh cũng không về phòng, hắn ngồi lì trước phòng tối, sợ rằng nếu hắn rời đi Giản Triều Vân sẽ sợ hãi.
Sáng hôm sau, Thẩm An Nguyên đi đến phòng tối kiểm tra, thấy một “thi thể” ở trước cửa thì thoáng hoảng hồn. Nhìn kĩ lại, hoá ra là Tiết Minh nằm ở đó. Hắn bất lực mở cửa ra, Tiết Minh cũng vì thế giật mình tỉnh giấc.
Thấy sư tôn mở cửa, hắn lao thẳng vào trong ôm lấy Giản Triều Vân. Bế y về phòng, lo lắng chạy tới chạy xuôi, săn sóc y.
Đến khi Giản Triều Vân tỉnh lại đã là chiều tối, y ngồi dậy, không thấy ai trong phòng.
“Tại sao lại ở trong phòng rồi?” Giản Triều Vân nghĩ, là ai vác y về sao?
Giản Triều Vân đi ra bên ngoài, y đắm mình trong gió xuân, nhắm mắt lại tận hưởng làn gió ấy. Cảm nhận được có người lại gần, Giản Triều Vân mở mắt, hoá ra Tiết Minh đi đến.
Y vui vẻ chạy lại gần. Nhanh miệng nói: “Sư huynh, hôm trước huynh lấy được kiếm linh đúng không? Cho ta xem được không!”
_______
Tác giả: Nản quá (-_-;)・・・
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất