Vong Tình Khí Ái: Nữ Nhân Trong Lòng Vai Ác
Chương 13: Những mục đích sắp tới
Tử Nhạc cả chiều nay ở trong phòng lớn làm việc. Hắn cùng Phó tướng đứng cạnh chiếc bàn gỗ lớn, chăm chú nhìn bảo bản dồ được đặt trên đó. Phó Tướng Dương Mạc vừa chỉ vào điểm được khoanh tròn vừa nói:
– Tể tướng, khu vực này là Chu An ở phía Nam nước ta, dự báo năm nay sẽ có mùa mưa bão, Quan huyện nơi này liên tục dâng tấu xin phía Triều đình chi ngân sách hỗ trợ. Nhưng xem ra không có động tĩnh gì.
Đôi mắt phượng dài hẹp của hắn nhìn vào điểm Phó tướng chỉ. Trong đầu đang hình dung sự việc, tận đáy mắt ánh lên sự khó lường, thâm sâu. Hắn khoanh tay trước ngực, mắt vẫn không dời khỏi bản đồ, miệng cất tiếng:
– Ngươi nghĩ Hoàng thượng sẽ thèm để tâm đến khu vực nhỏ bé này sao? Cả vụ đi vi hành nơi này cũng chỉ là cái cớ. Hắn chỉ có ý định đi qua Chu An, tỏ vẻ quan tâm xem xét tình hình, nhưng mục đích thực sự của hắn là đến thành Mẫu Tự để dự buổi săn bắn lớn.
– Sao lại có thể như thế? Buổi triều sáng nay Hoàng thượng đã nói rõ kế hoạch sắp tới. Chẳng lẽ ngài biết được gì thêm.
Sự nghi ngờ, lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt Dương Mạc, mắt thì chăm chú nhìn Tể tướng. Tử Nhạc không trả lời luôn, một tay đưa lên vuốt cằm, mặt thì đăm chiêu suy nghĩ. Ngay sau đó, một tia ranh mãnh lóe lên trong đôi mắt hắn, miệng cười gian:
– Rồi ngươi sẽ biết. Đến lúc đó, ta thật muốn xem xem Hoàng thượng của chúng ta còn tâm trạng mà tham gia buổi săn bắn nữa không thôi.
Gương mặt lúc này hiện rõ lên hai chữ "mưu đồ", ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào bản đồ, khoé miệng cong lên ý gian tà kinh người. Trong đầu hắn thoáng nghĩ đến Đường Ân, lòng không ngừng tán thưởng.
....
Phủ Đường gia
Đã 2 tháng rồi kể từ khi Đường Ân về Phủ Tể tướng. Vì muốn để phụ thân mẫu thân bớt giận nên đến hôm nay nàng mới quay về thêm hai người. Thấy nàng vẫn mạnh khỏe xinh đẹp, hai người họ mừng rớt nước mắt, nhưng vẫn không ngừng than vãn nhiều thứ.
Đường phu nhân vừa ngồi chải tóc cho con gái vừa hàn huyên:
– Ân Ân, lúc đó quả thật ta và phụ thân con rất tức giận, ai ai cũng đều biết Tể tướng là người như thế nào. Con cũng đừng trách hai ta, chỉ vì lo cho con sống ở nơi đấy sẽ không thoải mái, phận nữ nhi yếu đuối khó đối diện với người tâm tư khó đoán như Tể tướng đó.
Đường Ân trong đầu hình dung tới dáng vẻ của Tử Nhạc, bất giác mặt lại đỏ lên. Quả thật hắn cũng giống cầm thú, yêu cầu gì cũng khắt khe, đặc biệt là về mặt nhu cầu cao, chỉ mỗi mặt đó là nàng có chút bị cưỡng ép. Nàng khẽ thở dài, dù gì cũng là nàng lựa chọn, thực sự cũng không đến nỗi tồi. Nhưng mẫu thân nàng nói đúng, tâm tư hắn cực kì khó đoán, nàng tựa hồ chỉ biết một phần nhỏ bé về con người hắn.
Trong đầu nghĩ vậy nhưng nàng không muốn mẫu thân lo lắng thêm nên chỉ cười cười:
– Mẫu thân đừng lo, nhìn nữ nhi thế này là người biết con sống tốt thế nào mà. Với cả, những đồn đại về Tể tướng cũng chỉ một phần là đúng, con tiếp xúc nhiều với ngài cũng dần quen...
Miệng nàng nói vậy nhưng thật sự nàng cũng không chắc. Dù sao đi chăng nữa, kiếp trước nàng biết rất nhiều, nàng hiểu rõ ý đồ của hắn, đặc biệt là với ngai vàng kia.
Nghĩ đến đây, nàng cúi mặt cười nhạt, trong tận thâm tâm nàng cũng biết mình chung một thuyền với Tử Nhạc, đã đâm lao thì phải theo lao thôi.
Mẫu thân nàng thấy nàng nói vậy thì cũng không nói gì thêm, nét mặt mang mác buồn. Bà ngừng chải tóc, quay người con gái lại ngắm nhìn rồi khẽ vuốt mái tóc đen dài óng ả của nàng, miệng ngập ngừng:
– Ân Ân, ta định...ta muốn con cùng ta đi dự lễ hội vào tối mạ. Cũng lâu lắm rồi hai ta chưa được đi cùng nhau, đúng lúc đang có lễ hội, con xem xét...có thể xin Tể tướng được không?
Thấy bà cứ ngập ngừng, nhắc đến Tể tướng thì lại sợ hãi, Đường Ân nhíu mày, nét mặt ôn nhu dịu dàng vô cùng. Nàng gật gật đầu:
– Con đương nhiên sẽ đi với mẫu thân rồi. Người đừng lo gì về Tể tướng, ngài ấy không phải người hẹp hòi khó chịu đâu. Nhất định ngày mai con sẽ mặc y phục thật đẹp, cùng tham gia lễ hội với mẫu thân.
– Được, được. Vậy thì quá tốt rồi!
Đường phu nhân nghe vậy thì rất vui mừng, gật gù liên tục. Khi nhìn gương mặt đáng yêu xinh đẹp, ngây thơ của nàng, trong ánh mắt bà lại loé lên tia phức tạp, bàn tay khẽ run rẩy, trong lòng lại rất lo lắng.
Một lúc sau Đường Ân xin phép trở về phủ. Nàng vừa rời đi thì Đường lão gia cũng từ Triều đình trở về. Thấy ông, Đường phu nhân liền chạy ra hỏi han. Lão gia vuốt vuốt râu, gật gù, nói vui vẻ:
– Bà yên tâm, mọi chuyện đâu vào đấy hết rồi. Khi ta tỏ ý, Người cũng rất vui, xem ra Đường gia vẫn còn cơ hội.
– Tốt, tốt. Ta cũng khuyên được Ân Ân rồi, chỉ chờ ngày mai nữa thôi.
Cả Đường lão gia và Đường phu nhân cười không ngớt, đều vô cùng đắc chí, vui mừng chờ đợi.
...
Phủ Tể tướng.
Bây giờ đã đến bữa tối nhưng nàng chờ mãi vẫn không thấy Tử Nhạc đâu, hắn vẫn đang ở gian phòng lớn làm bàn việc gì đó. Đường Ân liền sai người đi hâm lại thức ăn, sau đó nàng chậm rãi mang vào gian phòng lớn.
Khi thấy nàng, phó Tướng Dương Mạc liếc nhìn Tể tướng để xem thái độ. Xem ra, ánh mắt yêu chiều của hắn đang dán chặt lên người nàng, không còn muốn bàn việc tiếp nữa. Dương Mạc căn bản là chưa bao giờ thấy bộ dạng này của hắn nhưng cũng không dám nói gì, biết ý dọn đồ rồi xin phép rời khỏi.
Đường Ân bẽn lén đi vào, thấy phó Tướng đi ra thì ngại ngùng cúi người chào rồi nhìn về phía nam nhân đang ngồi trên chiếc ghế gỗ lớn. Tử Nhạc nhướn nhướn mày, miệng cong lên cười tỏ ý rất hứng thú, tay thì đưa ra ngoắc ngoắc nàng.
– Lại đây!
Vốn dĩ nàng chỉ định mang thức ăn vào cho hai người họ, nhưng xem ra mọi chuyện sẽ không chỉ có vậy. Đường Ân bước nhanh hơn theo ý hắn gọi, khẽ khàng đặt khay đồ xuống bàn. Chưa kịp bày hẳn ra thì nàng đã bị kéo ngồi lên trên đùi hắn, bị giam chặt trong vòng tay hắn, muốn đi xuống nhưng chân không tài nào chạm đất được. Nàng xấu hổ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, miệng nói nhỏ:
– Thế này...không hay lắm, dù gì đây cũng là nơi bàn việc. Ngộ nhỡ phó Tướng quay lại thì sao?
Tử Nhạc quá quen với việc phòng bị quá mức của nàng, chỉ phì cười, tay càng ôm eo nàng chặt hơn. Hắn vùi đầu vào cổ nàng, hít hà hương thơm ở trên đó rồi thỉnh thoảng như con thú mà mở miệng nhấm nháp da thịt mịn màng trắng nõn, cơ thể nàng cứ theo đó mà run lên.
– Tể tướng, khu vực này là Chu An ở phía Nam nước ta, dự báo năm nay sẽ có mùa mưa bão, Quan huyện nơi này liên tục dâng tấu xin phía Triều đình chi ngân sách hỗ trợ. Nhưng xem ra không có động tĩnh gì.
Đôi mắt phượng dài hẹp của hắn nhìn vào điểm Phó tướng chỉ. Trong đầu đang hình dung sự việc, tận đáy mắt ánh lên sự khó lường, thâm sâu. Hắn khoanh tay trước ngực, mắt vẫn không dời khỏi bản đồ, miệng cất tiếng:
– Ngươi nghĩ Hoàng thượng sẽ thèm để tâm đến khu vực nhỏ bé này sao? Cả vụ đi vi hành nơi này cũng chỉ là cái cớ. Hắn chỉ có ý định đi qua Chu An, tỏ vẻ quan tâm xem xét tình hình, nhưng mục đích thực sự của hắn là đến thành Mẫu Tự để dự buổi săn bắn lớn.
– Sao lại có thể như thế? Buổi triều sáng nay Hoàng thượng đã nói rõ kế hoạch sắp tới. Chẳng lẽ ngài biết được gì thêm.
Sự nghi ngờ, lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt Dương Mạc, mắt thì chăm chú nhìn Tể tướng. Tử Nhạc không trả lời luôn, một tay đưa lên vuốt cằm, mặt thì đăm chiêu suy nghĩ. Ngay sau đó, một tia ranh mãnh lóe lên trong đôi mắt hắn, miệng cười gian:
– Rồi ngươi sẽ biết. Đến lúc đó, ta thật muốn xem xem Hoàng thượng của chúng ta còn tâm trạng mà tham gia buổi săn bắn nữa không thôi.
Gương mặt lúc này hiện rõ lên hai chữ "mưu đồ", ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào bản đồ, khoé miệng cong lên ý gian tà kinh người. Trong đầu hắn thoáng nghĩ đến Đường Ân, lòng không ngừng tán thưởng.
....
Phủ Đường gia
Đã 2 tháng rồi kể từ khi Đường Ân về Phủ Tể tướng. Vì muốn để phụ thân mẫu thân bớt giận nên đến hôm nay nàng mới quay về thêm hai người. Thấy nàng vẫn mạnh khỏe xinh đẹp, hai người họ mừng rớt nước mắt, nhưng vẫn không ngừng than vãn nhiều thứ.
Đường phu nhân vừa ngồi chải tóc cho con gái vừa hàn huyên:
– Ân Ân, lúc đó quả thật ta và phụ thân con rất tức giận, ai ai cũng đều biết Tể tướng là người như thế nào. Con cũng đừng trách hai ta, chỉ vì lo cho con sống ở nơi đấy sẽ không thoải mái, phận nữ nhi yếu đuối khó đối diện với người tâm tư khó đoán như Tể tướng đó.
Đường Ân trong đầu hình dung tới dáng vẻ của Tử Nhạc, bất giác mặt lại đỏ lên. Quả thật hắn cũng giống cầm thú, yêu cầu gì cũng khắt khe, đặc biệt là về mặt nhu cầu cao, chỉ mỗi mặt đó là nàng có chút bị cưỡng ép. Nàng khẽ thở dài, dù gì cũng là nàng lựa chọn, thực sự cũng không đến nỗi tồi. Nhưng mẫu thân nàng nói đúng, tâm tư hắn cực kì khó đoán, nàng tựa hồ chỉ biết một phần nhỏ bé về con người hắn.
Trong đầu nghĩ vậy nhưng nàng không muốn mẫu thân lo lắng thêm nên chỉ cười cười:
– Mẫu thân đừng lo, nhìn nữ nhi thế này là người biết con sống tốt thế nào mà. Với cả, những đồn đại về Tể tướng cũng chỉ một phần là đúng, con tiếp xúc nhiều với ngài cũng dần quen...
Miệng nàng nói vậy nhưng thật sự nàng cũng không chắc. Dù sao đi chăng nữa, kiếp trước nàng biết rất nhiều, nàng hiểu rõ ý đồ của hắn, đặc biệt là với ngai vàng kia.
Nghĩ đến đây, nàng cúi mặt cười nhạt, trong tận thâm tâm nàng cũng biết mình chung một thuyền với Tử Nhạc, đã đâm lao thì phải theo lao thôi.
Mẫu thân nàng thấy nàng nói vậy thì cũng không nói gì thêm, nét mặt mang mác buồn. Bà ngừng chải tóc, quay người con gái lại ngắm nhìn rồi khẽ vuốt mái tóc đen dài óng ả của nàng, miệng ngập ngừng:
– Ân Ân, ta định...ta muốn con cùng ta đi dự lễ hội vào tối mạ. Cũng lâu lắm rồi hai ta chưa được đi cùng nhau, đúng lúc đang có lễ hội, con xem xét...có thể xin Tể tướng được không?
Thấy bà cứ ngập ngừng, nhắc đến Tể tướng thì lại sợ hãi, Đường Ân nhíu mày, nét mặt ôn nhu dịu dàng vô cùng. Nàng gật gật đầu:
– Con đương nhiên sẽ đi với mẫu thân rồi. Người đừng lo gì về Tể tướng, ngài ấy không phải người hẹp hòi khó chịu đâu. Nhất định ngày mai con sẽ mặc y phục thật đẹp, cùng tham gia lễ hội với mẫu thân.
– Được, được. Vậy thì quá tốt rồi!
Đường phu nhân nghe vậy thì rất vui mừng, gật gù liên tục. Khi nhìn gương mặt đáng yêu xinh đẹp, ngây thơ của nàng, trong ánh mắt bà lại loé lên tia phức tạp, bàn tay khẽ run rẩy, trong lòng lại rất lo lắng.
Một lúc sau Đường Ân xin phép trở về phủ. Nàng vừa rời đi thì Đường lão gia cũng từ Triều đình trở về. Thấy ông, Đường phu nhân liền chạy ra hỏi han. Lão gia vuốt vuốt râu, gật gù, nói vui vẻ:
– Bà yên tâm, mọi chuyện đâu vào đấy hết rồi. Khi ta tỏ ý, Người cũng rất vui, xem ra Đường gia vẫn còn cơ hội.
– Tốt, tốt. Ta cũng khuyên được Ân Ân rồi, chỉ chờ ngày mai nữa thôi.
Cả Đường lão gia và Đường phu nhân cười không ngớt, đều vô cùng đắc chí, vui mừng chờ đợi.
...
Phủ Tể tướng.
Bây giờ đã đến bữa tối nhưng nàng chờ mãi vẫn không thấy Tử Nhạc đâu, hắn vẫn đang ở gian phòng lớn làm bàn việc gì đó. Đường Ân liền sai người đi hâm lại thức ăn, sau đó nàng chậm rãi mang vào gian phòng lớn.
Khi thấy nàng, phó Tướng Dương Mạc liếc nhìn Tể tướng để xem thái độ. Xem ra, ánh mắt yêu chiều của hắn đang dán chặt lên người nàng, không còn muốn bàn việc tiếp nữa. Dương Mạc căn bản là chưa bao giờ thấy bộ dạng này của hắn nhưng cũng không dám nói gì, biết ý dọn đồ rồi xin phép rời khỏi.
Đường Ân bẽn lén đi vào, thấy phó Tướng đi ra thì ngại ngùng cúi người chào rồi nhìn về phía nam nhân đang ngồi trên chiếc ghế gỗ lớn. Tử Nhạc nhướn nhướn mày, miệng cong lên cười tỏ ý rất hứng thú, tay thì đưa ra ngoắc ngoắc nàng.
– Lại đây!
Vốn dĩ nàng chỉ định mang thức ăn vào cho hai người họ, nhưng xem ra mọi chuyện sẽ không chỉ có vậy. Đường Ân bước nhanh hơn theo ý hắn gọi, khẽ khàng đặt khay đồ xuống bàn. Chưa kịp bày hẳn ra thì nàng đã bị kéo ngồi lên trên đùi hắn, bị giam chặt trong vòng tay hắn, muốn đi xuống nhưng chân không tài nào chạm đất được. Nàng xấu hổ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, miệng nói nhỏ:
– Thế này...không hay lắm, dù gì đây cũng là nơi bàn việc. Ngộ nhỡ phó Tướng quay lại thì sao?
Tử Nhạc quá quen với việc phòng bị quá mức của nàng, chỉ phì cười, tay càng ôm eo nàng chặt hơn. Hắn vùi đầu vào cổ nàng, hít hà hương thơm ở trên đó rồi thỉnh thoảng như con thú mà mở miệng nhấm nháp da thịt mịn màng trắng nõn, cơ thể nàng cứ theo đó mà run lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất