Trọng Sinh Trước Mạt Thế, Ta Nắm Không Gian Sủng Chồng Yêu, Độn Hóa Trăm Tỷ Vật Tư Không Hốt Hoảng
Chương 38:
Kiều Du vẫn còn sợ hãi, ở trong lòng anh lắc đầu, giọng hơi khàn: "Em gặp ác mộng."
Giang Trạm vuốt ve mái tóc của Kiều Du, nhẹ nhàng dỗ dành: "Không sao đâu, mơ đều là giả."
Kiều Du không nói gì nhưng cánh tay ôm anh lại siết chặt hơn.
Tuy Giang Trạm thích hành động thân mật của cô nhưng cũng lo lắng cho sức khỏe của cô, vì vậy, anh chỉ ôm một lúc rồi lại dỗ dành: "A Du ngoan, bây giờ em cần nghỉ ngơi, ngủ thêm một lát, anh ở đây với em, không đi đâu cả, được không?"
Kiều Du lắc đầu, bây giờ cô không muốn làm gì cả, chỉ muốn ôm anh như thế này.
Giang Trạm bất lực, im lặng một lúc rồi lại lên tiếng dỗ dành: "Vậy chúng ta không ngủ, chỉ nằm thêm một lát, được không?" Anh sợ cô ngồi lâu sẽ chóng mặt.
Cuối cùng Kiều Du cũng gật đầu.
Giang Trạm hơi yên tâm, anh đứng dậy, một tay ôm lấy eo cô, tay kia đỡ lấy đùi cô, bế lên, sau đó nhẹ nhàng đặt cô trở lại giường.
Giang Trạm kéo cánh tay đang vòng quanh cổ anh xuống, định kéo chăn lên đắp cho cô thì bị Kiều Du ngăn lại. Giang Trạm ngẩng đầu, thấy cô mở to đôi mắt ướt át nhìn anh, còn dịch người sang một bên, trong lòng không khỏi bồn chồn nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh hỏi: "Muốn anh nằm cùng em sao?"
Kiều Du nghe vậy thì mặt hơi đỏ, có chút ngượng ngùng nhưng vẫn gật đầu.
Giang Trạm nhìn Kiều Du bằng ánh mắt có chút phức tạp, anh không hiểu chuyện gì đã xảy ra khiến thái độ của cô đối với anh thay đổi chóng mặt như vậy. Nhưng ngoài sự nghi ngờ, chính là sự cám dỗ không thể cưỡng lại, cùng sự khó chịu đang không ngừng sôi sục trong lòng anh.
Anh quá khao khát Kiều Du.
Từ năm mười một tuổi đến hai mươi bốn tuổi, anh đã yêu cô suốt mười ba năm, chờ đợi cô suốt mười ba năm và cũng chịu đựng suốt mười ba năm. Không có khoảnh khắc nào mà anh không muốn ôm cô vào lòng.
Giang Trạm cởi giày, cẩn thận nằm xuống bên cạnh cô, cố gắng kiềm chế ham muốn của mình. Anh nhịn rất khổ sở nhưng cũng không thể từ chối, anh đối với cô chưa bao giờ giữ được lý trí, căn bản không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của cô.
Giang Trạm vuốt ve mái tóc của Kiều Du, nhẹ nhàng dỗ dành: "Không sao đâu, mơ đều là giả."
Kiều Du không nói gì nhưng cánh tay ôm anh lại siết chặt hơn.
Tuy Giang Trạm thích hành động thân mật của cô nhưng cũng lo lắng cho sức khỏe của cô, vì vậy, anh chỉ ôm một lúc rồi lại dỗ dành: "A Du ngoan, bây giờ em cần nghỉ ngơi, ngủ thêm một lát, anh ở đây với em, không đi đâu cả, được không?"
Kiều Du lắc đầu, bây giờ cô không muốn làm gì cả, chỉ muốn ôm anh như thế này.
Giang Trạm bất lực, im lặng một lúc rồi lại lên tiếng dỗ dành: "Vậy chúng ta không ngủ, chỉ nằm thêm một lát, được không?" Anh sợ cô ngồi lâu sẽ chóng mặt.
Cuối cùng Kiều Du cũng gật đầu.
Giang Trạm hơi yên tâm, anh đứng dậy, một tay ôm lấy eo cô, tay kia đỡ lấy đùi cô, bế lên, sau đó nhẹ nhàng đặt cô trở lại giường.
Giang Trạm kéo cánh tay đang vòng quanh cổ anh xuống, định kéo chăn lên đắp cho cô thì bị Kiều Du ngăn lại. Giang Trạm ngẩng đầu, thấy cô mở to đôi mắt ướt át nhìn anh, còn dịch người sang một bên, trong lòng không khỏi bồn chồn nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh hỏi: "Muốn anh nằm cùng em sao?"
Kiều Du nghe vậy thì mặt hơi đỏ, có chút ngượng ngùng nhưng vẫn gật đầu.
Giang Trạm nhìn Kiều Du bằng ánh mắt có chút phức tạp, anh không hiểu chuyện gì đã xảy ra khiến thái độ của cô đối với anh thay đổi chóng mặt như vậy. Nhưng ngoài sự nghi ngờ, chính là sự cám dỗ không thể cưỡng lại, cùng sự khó chịu đang không ngừng sôi sục trong lòng anh.
Anh quá khao khát Kiều Du.
Từ năm mười một tuổi đến hai mươi bốn tuổi, anh đã yêu cô suốt mười ba năm, chờ đợi cô suốt mười ba năm và cũng chịu đựng suốt mười ba năm. Không có khoảnh khắc nào mà anh không muốn ôm cô vào lòng.
Giang Trạm cởi giày, cẩn thận nằm xuống bên cạnh cô, cố gắng kiềm chế ham muốn của mình. Anh nhịn rất khổ sở nhưng cũng không thể từ chối, anh đối với cô chưa bao giờ giữ được lý trí, căn bản không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất