Trọng Sinh Trước Mạt Thế, Ta Nắm Không Gian Sủng Chồng Yêu, Độn Hóa Trăm Tỷ Vật Tư Không Hốt Hoảng
Chương 48:
Không biết đã hôn bao lâu, Kiều Du cảm thấy đầu lưỡi mình tê dại, bất mãn hừ hừ hai tiếng, muốn anh buông cô ra. Không ngờ, lại khiến anh tấn công dữ dội hơn.
Yếu tố bạo ngược trong cơ thể gào thét, thúc đẩy anh ngày càng điên cuồng hơn. Anh đưa một tay giữ chặt gáy cô, không cho cô cơ hội rút lui. Một tay khác đặt trên eo cô, từ từ di chuyển xuống, luồng vào trong áo, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng trơn mịn của cô. Kiều Du hơi nhột, rên lên một tiếng nhưng không từ chối.
Mãi cho đến khi Kiều Du vì thiếu oxy mà khuôn mặt đỏ bừng, cảm thấy mình sắp ngất đi thì Giang Trạm mới từ từ buông cô ra.
Ngay khi được giải thoát, cô không kịp ngượng ngùng, tay chân mềm nhũn dựa vào người Giang Trạm, thở hổn hển.
Ngọn lửa dưới bụng thiêu đốt toàn bộ cơ thể Giang Trạm nhưng lý trí mách bảo anh vẫn chưa đến lúc. Vì vậy, trước khi mất kiểm soát, anh buộc phải rời khỏi đôi môi anh đào gây nghiện kia, cũng rời khỏi làn da mịn màng tinh tế đó.
Giang Trạm thở gấp nhưng lại bị dáng vẻ thở dốc của cô chọc cười, vừa an ủi vừa hôn nhẹ lên má cô, trêu chọc: "Sau này nhớ phải hít thở, luyện tập nhiều là được."
Kiều Du xấu hổ không dám lên tiếng, như một chú chim nhỏ co rúm trong lòng anh, không nhúc nhích.
Giang Trạm ôm chặt cô nhưng hạ thân lại lặng lẽ tránh xa, hồi lâu sau mới áp vào tai cô từ từ hỏi: "A Du... hôn ước của chúng ta... có thể tính là thật không?"
Sắc mặt Kiều Du vừa mới hồi phục, lại lập tức đỏ bừng.
Hai người nhất thời đều không nói gì, Giang Trạm đợi rất lâu vẫn không thấy cô trả lời, trái tim vừa rồi còn vui vẻ lúc này lại bắt đầu chìm xuống.
Ngay khi Giang Trạm cho rằng anh sẽ không nhận được câu trả lời, thì nghe thấy cô gái trong lòng nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Giang Trạm không tin vào tai mình.
Cảm giác khao khát nhiều năm nay đột nhiên được thỏa mãn là như thế này sao?
Giang Trạm không thể diễn tả được, anh chỉ biết rằng, trong hai mươi bốn năm qua, khoảnh khắc hạnh phúc nhất của anh chính là ngay lúc này.
Anh dùng sức ôm chặt người trong lòng, như thể nếu anh buông tay thì cô sẽ biến mất.
Sức lực quá lớn khiến Kiều Du gần như không thở nổi, nhẹ giọng phản đối: "Đau..."
Yếu tố bạo ngược trong cơ thể gào thét, thúc đẩy anh ngày càng điên cuồng hơn. Anh đưa một tay giữ chặt gáy cô, không cho cô cơ hội rút lui. Một tay khác đặt trên eo cô, từ từ di chuyển xuống, luồng vào trong áo, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng trơn mịn của cô. Kiều Du hơi nhột, rên lên một tiếng nhưng không từ chối.
Mãi cho đến khi Kiều Du vì thiếu oxy mà khuôn mặt đỏ bừng, cảm thấy mình sắp ngất đi thì Giang Trạm mới từ từ buông cô ra.
Ngay khi được giải thoát, cô không kịp ngượng ngùng, tay chân mềm nhũn dựa vào người Giang Trạm, thở hổn hển.
Ngọn lửa dưới bụng thiêu đốt toàn bộ cơ thể Giang Trạm nhưng lý trí mách bảo anh vẫn chưa đến lúc. Vì vậy, trước khi mất kiểm soát, anh buộc phải rời khỏi đôi môi anh đào gây nghiện kia, cũng rời khỏi làn da mịn màng tinh tế đó.
Giang Trạm thở gấp nhưng lại bị dáng vẻ thở dốc của cô chọc cười, vừa an ủi vừa hôn nhẹ lên má cô, trêu chọc: "Sau này nhớ phải hít thở, luyện tập nhiều là được."
Kiều Du xấu hổ không dám lên tiếng, như một chú chim nhỏ co rúm trong lòng anh, không nhúc nhích.
Giang Trạm ôm chặt cô nhưng hạ thân lại lặng lẽ tránh xa, hồi lâu sau mới áp vào tai cô từ từ hỏi: "A Du... hôn ước của chúng ta... có thể tính là thật không?"
Sắc mặt Kiều Du vừa mới hồi phục, lại lập tức đỏ bừng.
Hai người nhất thời đều không nói gì, Giang Trạm đợi rất lâu vẫn không thấy cô trả lời, trái tim vừa rồi còn vui vẻ lúc này lại bắt đầu chìm xuống.
Ngay khi Giang Trạm cho rằng anh sẽ không nhận được câu trả lời, thì nghe thấy cô gái trong lòng nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Giang Trạm không tin vào tai mình.
Cảm giác khao khát nhiều năm nay đột nhiên được thỏa mãn là như thế này sao?
Giang Trạm không thể diễn tả được, anh chỉ biết rằng, trong hai mươi bốn năm qua, khoảnh khắc hạnh phúc nhất của anh chính là ngay lúc này.
Anh dùng sức ôm chặt người trong lòng, như thể nếu anh buông tay thì cô sẽ biến mất.
Sức lực quá lớn khiến Kiều Du gần như không thở nổi, nhẹ giọng phản đối: "Đau..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất