Nguyên Soái Ngài Bình Tĩnh Đã!

Chương 100: Cá nướng

Trước Sau
[Tinh tế] Nguyên soái ngài bình tĩnh đã.

Tác giả: Hoàng Hôn Họa Nguyệt

Chương 100: Cá nướng.

Lúc Nam Cung Hàn Dương xóa xong lịch sử trò chuyện thì đó cũng là lúc Diệp Thanh An bắt được con cá đầu tiên.

Có lẽ là do phát triển ở môi trường tự nhiên nên con cá rất khỏe, ở trên tay Diệp Thanh An cứ liên tục vùng vẫy, mấy lần suýt thoát được, Diệp Thanh An phải thật dùng sức mới có thể tóm được nó lên bờ.

Nam Cung Hàn Dương từ trên cành cây đáp xuống trước mặt cậu, nhìn con cá chắc thịt trên tay Diệp Thanh An: "Còn không biết cậu còn có thể bắt cá đấy."

Diệp Thanh An hít mũi, vẻ mặt đắc thắng: "Còn phải nói sao? Đến đây, tôi sẽ trổ tài nướng cá cho anh xem."

Nam Cung Hàn Dương bất lực đi qua, Bánh Bao Nhỏ cũng thuận thế leo lên vai Nam Cung Hàn Dương ngồi xem.

Đồng bọn của Diệp Thanh An từ 1 con cơ giáp Bánh Bao Nhỏ thoắt cái đã tăng lên hai, hơn nữa tên đồng bọn này còn là dân máu mặt.

Lửa rất nhanh đã được nhóm lên một đám nhỏ. Cá được Diệp Thanh An xử lí sơ qua rồi dùng cây xiên qua, đem lên lửa nướng.

Tiếng xèo xèo cùng tiếng lửa tí tách vang lên trong không khí im lặng, mùi thịt nướng cứ thế mơ hồ phiêu đãng trong không khí.

Nam Cung Hàn Dương từ đầu đến cuối vẫn yên lặng trợ giúp Diệp Thanh An một số thứ nhỏ nhặt, hoàn toàn đóng vai một vị khách đến ăn mà thôi.

Diệp Thanh An ngồi bên đống lửa, trên mặt đã bị quẹt lên ít tro bụi, lởm chởm đốm đen nhìn đáng yêu vô cùng, cậu nhanh tay lẹ mắt lật cá qua lại, chỉ là một lúc sau phía ngoài cá đã cháy đen, Diệp Thanh An mặt không không đổi sắc đem cá xuống.

"Tới đây chính rồi, mời anh này."

Nam Cung Hàn Dương thoát khỏi vẻ mặt ngẩn ngơ, tiến về phía Diệp Thanh An: "Chín rồi sao?".

"Ừm, anh không nghe thấy mùi thơm à, ngon lắm đó ăn thử đi." Diệp Thanh An mỉm cười đẩy con cá có phần 'hơi' khét đến bên Nam Cung Hàn Dương.

Nam Cung Hàn Dương: "..." mùi thơm thì có nhưng hình như còn có mùi khác nữa thì phải.

Ánh mắt Nam Cung Hàn Dương rơi vào con cá trên tàu lá đã được Diệp Thanh An rửa sạch trước đó.

À, thì ra là mùi cá khét.

Dưới ánh mắt chăm chú cùng mong đợi của Diệp Thanh An, Nam Cung Hàn Dương vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh gắp một miếng cá cho vào miệng.



"Thế nào? Thế nào? Ngon không?". Diệp Thanh An mong đợi nhìn hắn.

Nam Cung Hàn Dương: "..."

Nam Cung Hàn Dương: "Rất ngon."

Bên ngoài đắng vào trong ngọt, vào trong tí nữa thì tanh. Hoàn hảo, hoàn hảo đúng với câu 'ngoài khét trong sống'.1

"Ngon vậy sao?" Diệp Thanh An nghi ngờ nhìn tí máu cá chảy ra phía sau phần đầu cá, sau đó im lặng thu ánh mắt.

"Vậy tặng cho anh cả con đó!".

Nam Cung Hàn Dương: "..."

**

Sau hôm Diệp Thanh An mời Nam Cung Hàn Dương ăn cá nướng thì Nam Cung Hàn Dương đã mấy ngày rồi không đến huấn luyện, nhờ vậy mà cường độ huấn luyện cũng nhẹ đi rất nhiều, đám viện sinh lúc này cũng có thể thở phào ra một hơi.

Hôm nay trong quân đội hình như có trận tập huấn gì đó cho nên đám viện sinh được cho nghỉ học ba ngày, đội kĩ thuật bên phía Nhạc Dương Vũ và Lam Phương Lâm cũng vậy. Hiếm khi có dịp cả bọn cùng rãnh, Nhạc Dương Vũ lại là người dẫn đầu cả bọn đi ăn chơi.

Lần này bọn họ đến một trường đấu cơ giáp ở bên ngoài trường để chơi thử, nghe nói trường đấu này có hệ thống kết nối với thần kinh, sẽ mang lại cảm giác đánh nhau vô cùng chân thật, hiển nhiên cũng sẽ có cảm giác đau.

Nghe nói trước đó đã có người bị đánh đến mức tổn thương tinh thần lực. Nhưng hiển nhiên những thứ càng nguy hiểm càng kích thích những kẻ thích liều lĩnh.

Trường đấu cơ giáp ở bên ngoài đông hơn trong trường rất nhiều, nhìn quanh có thế thấy đủ khắp các thể loại người, đủ các loại tuổi khác nhau. Diệp Thanh An còn để ý thấy được những viện sinh của trường quân đội khác nữa.

Bốn người đi theo tốp xếp thành hàng để lấy số khoang con nhộng, Diệp Thanh An xếp ở cuối hàng, thấy người ở phía trước tiến lên một bước, cậu vừa định tiến lên thì sau vai đã bị một lực mạnh mẽ ghì lại.

"A, nhóc con trường quân đội Liên Bang đệ nhất đây mà!". Tiếng cười cợt của người ở phía sau vang lên Diệp Thanh An nhíu mày xoay người nhìn lại.

Đứng sau lưng là một đám hơn mười người, mặc cùng một loại đồng phục lạ hoắc, Diệp Thanh An không nhận ra đây là đồng phục của trường nào chỉ biết là trường đó hẳn không có trụ sở trên tinh cầu này.

Người đó thấy Diệp Thanh An da dẻ trắng mịn, gương mặt cũng rất thanh tú thì hơi xem thường: "Nhìn đi, đám người trường Liên Bang đệ nhất chỉ toàn đám công tử bột này mà thôi, cả trường chỉ được cái mã ngoài là làm trội."

Đám người đằng sau nhanh chóng đón ý nói hùa: "Đúng đúng, nghe nói năm nay còn vơ vét hết những thí sinh dự thi kìa, chắc là thiếu học sinh trầm trọng lắm rồi."

Đám người này châm chọc một hồi thấy Diệp Thanh An không đáp trả lại thì hơi tức giận, tên cầm đầu ghì vai Diệp Thanh An khi nãy đi thẳng vài vấn đề: "Hiếm khi có dịp gặp được viện sinh của trường quân đội được mệnh danh là đệ nhất của toàn Liên Bang nên tôi đây muốn cùng cậu so tài một trận, thế nào?".



Diệp Thanh An hứng thú nhếch mày: "Cược thế nào?"

"Ai thua thì nộp đơn xin nghỉ học trong trường, thế nào?". Người kia cười khì.

"Được thôi, nói được làm được."

"Quân tử nhất ngôn."

Đến khi bọn Nhạc Dương Vũ nhận ra Diệp Thanh An không thấy đâu thì thỏa thuận giữa Diệp Thanh An và những người kia đã xong, hai người đã bắt đầu lên sàn đấu 1x1.

Người kia có lẽ rất có kinh nghiệm trong việc đánh cận chiến, vừa vào đã cấp tốc tiến đến đánh cho Diệp Thanh An không kịp trở tay, từ khi trọng sinh lại cho đến bây giờ đây là lần đầu tiên Diệp Thanh An bị rơi vào thế hạ phong.

Chỉ là mấy tháng huấn luyện của Diệp Thanh An cũng không phải bỏ phí, cộng với tinh thần lực khổng lồ của mình, Diệp Thanh An rất nhanh đã thoát khỏi thế hạ phong, bắt đầu đánh trả lại đối phương.

Người kia có vẻ rất bất ngờ khi Diệp Thanh An có thể xoay chuyển tình thế, bắt đầu ra tay tàn độc hơn.

Ban đầu hai người lựa chọn đối kháng tay đôi không dùng vũ khí, cho nên lần này thắng thua sẽ không quyết định vào trang bị của cơ giáp nữa mà quyết định nhờ vào ai đánh ai gục trước, một trận đấu vừa bạo lực mà cũng thật dứt khoát.

Hai người quyền cước qua lại một hồi, Diệp Thanh An rất bất ngờ khi đồi phương có thể cùng cậu đối kháng lâu như thế, nói không phải tự mãn nhưng mà cậu tin sức lực của mình đối với những người cùng lứa phải là đứng ở top đầu, xem ra tên này cũng không phải đến để làm màu cho vui.

Diệp Thanh An cuối cùng cũng ý thức được trận đấu này không đơn giản chỉ là 1x1 như bình thường, đối phương hẳn là đã chuẩn bị rồi mới đến, có lẽ là muốn hạ thấp vị thế của trường quân đội Liên Bang xuống. Nếu cậu dám lơ là với trận đấu này, Vương Tâm Anh (Hiệu trưởng) chắc chắn sẽ nhảy Disco* cả ngày cho mà xem.

(*Cứ hiểu như kiểu nhảy đành đạch là đc nha quý dị.)

Diệp Thanh An cười khẽ, cũng bỏ đi tâm trạng đùa giỡn khi nãy mà bắt đầu đánh một cách nghiêm túc.

Đối phương ra chiêu rất mạnh, không chỉ mạnh mà còn độc. Diệp Thanh An vừa tránh đòn của đối phương vừa trả lại từng cú đấm nhưng đôi khi cú đấm của cậu lại rơi vào hư không hiển nhiên đã bị đối phương tránh được.

Diệp Thanh An càng đánh càng hăng, càng đánh càng vui vẻ. Ánh mắt khi có khi không lại lóe lên chút ánh sáng đỏ.

Trận đấu kịch liệt bên này rất nhanh đã thu hút không ít ánh nhìn của những người khác. Mọi người bắt đầu vây quanh màn hình trận đấu của hai người, xuýt xoa:

"Hai người họ có thâm thù đại hận gì à? Đánh nhau dữ dội thế."

"Ấy chà, đoán xem bên nào sẽ thắng."

Nhạc Dương Vũ đang đi tìm Diệp Thanh An vừa vặn đi ngang qua màn hình chiếu, nghe được tiếng xì xầm bên tai thì cậu ta cũng tò mò mà nhìn một cái, vừa nhìn đã tức tới giậm chân.

Diệp Thanh An cậu ấy dám bỏ đồng đội đi đánh nhau trước!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau