Tôi Bị Omega Vạn Người Mê Đánh Dấu

Chương 14

Trước Sau
Vân Chức duỗi tay chọc chọc, “Anh có cơ bụng luôn nè!”

Phương Nhất Tỉnh bị Vân Chức đột nhiên xông tới dọa một chút, theo bản năng thắt chặt cơ bụng lại.

Đường cơ chặt chẽ không quá đáng sợ, tầng tầng lớp lớp không mỏng không dày, tám múi nhỏ đều đặn chỉnh tề, chính là loại mà Vân Chức thích nhất.

Vân Chức tham lam dùng đầu ngón tay mềm mại vuốt ve từ trên xuống dưới, cảm thán nói: “Oa, cứng quá đi à.”

Gân xanh ở thái dương của Phương Nhất Tỉnh ẩn ẩn nổi lên.

Anh vươn tay nắm lấy bàn tay đang lộn xộn trên người mình, nhắm mắt lại hít thở một hồi mới nói: “Đừng nghịch.”

Vân Chức cho rằng anh không muốn cho cậu xem cơ bụng, chu lên cái miệng nhỏ, “Hừ, keo kiệt.”

Kỳ thật không phải tức giận, chỉ là nói giỡn, giữa chị em đùa giỡn với nhau một chút cũng rất vui!

Vân Chức đứng ở cửa phòng vệ sinh, cúi đầu vén áo lên lộ ra chiếc eo cùng cái bụng mềm mại, “Anh xem em nè, không có cơ bụng, chỉ có cái bụng mềm oặt thôi à, em cũng muốn luyện cơ bụng nữa.”

Ai, Vân Chức nghĩ đến việc muốn luyện thành cơ bụng hơi mỏng như kiếp trước liền bắt đầu héo úa, thể chất của Omega thật sự quá yếu ớt mà.

Một mảnh sáng choang đột nhiên xuất hiện trước mặt, Phương Nhất Tỉnh dời mắt đi chỗ khác.

Anh khẽ thở dài, bắt đầu lo lắng về việc trong tương lai liệu mình có thể chịu đựng được sự cám dỗ hay không.

Việc cải trang thân phận và tham gia biểu diễn cùng Vân Chức là lựa chọn của chính anh, còn phải chịu sự dụ dỗ của bạn nhỏ Omega ngọt ngào, bạn nhỏ Omega ngọt ngào này còn chưa phân hóa, cần phải khống chế bản thân, không thể làm cầm thú được.

Anh xoay người, quay lưng về phía Vân Chức nhanh chóng mặc áo sơ mi vào, vừa cài cúc áo vừa nói với Vân Chức: “Thay quần áo nhanh lên, chỉ có ba phút thôi đấy.”

Lúc này đầu óc của Vân Chức cũng thanh tỉnh rất nhiều, cậu đem ôm quần áo đặt ở một bên trên giá, gật gật đầu, “Vâng ạ, em biết rồi.”

Sau đó loay hoay một chút, cởi quần ra, bộ đồ và quần đùi rơi xuống sàn.

Phương Nhất Tỉnh: “……”

Quả thực không dám quay đầu lại.

Vân Chức vừa mặc quần vào vừa do dự hỏi Phương Nhất Tỉnh đang đứng quay lưng lại với mình, “Anh không sao chứ? Không ra ngoài à?”

“Chờ cậu cùng đi.” Phương Nhất Tỉnh dựa vào tường, nỗ lực bỏ qua âm thanh cọ sát vải vóc ở phía sau.

Vì thời gian có hạn nên Vân Chức nhanh chóng thay quần áo, cậu cầm áo khoác lên cùng Phương Nhất Tỉnh bước nhanh ra ngoài, khoác chiếc áo khoác đồng phục màu xanh nhạt đi xuống lầu.

“Mau mau mau! Tập hợp!” Đạo diễn ở tầng dưới tòa nhà ký túc xá đang dùng loa hét vào bên trong.

Một nhóm thực tập sinh vừa rời giường còn trong tình trạng mơ màng loạng choạng bước xuống cầu thang, xếp hàng phía sau đạo diễn chỉnh trang cho nhau.

Lý Viên Viên thấy Vân Chức và Phương Nhất Tỉnh đi ra, hắn vội vàng vẫy tay, “Nhanh lên lại đây, chuẩn bị xuất phát rồi!”



Trong phòng chụp hình, năm chuyên viên trang điểm đã thay phiên nhau trang điểm và làm tóc cho 101 thực tập sinh.

Thời điểm đến phiên của Vân Chức, chuyên gia trang điểm Omega nhẹ nhàng chạm chạm vào gò má thanh tú trắng nõn như bạch ngọc của Vân Chức, khoa trương mà hô lên, “A! Bảo bối, làn da của em tốt quá đi! Tôi yêu gương mặt này muốn chết đi được! Khi trở về tôi nhất định sẽ bình chọn cho em!”

Vân Chức thụ sủng nhược kinh, ngồi ngay ngắn ở trên ghế, cười thẹn thùng, “Cảm ơn lão sư ạ.”

“Phải bảo vệ da của mình cho tốt nghe chưa, nhớ là phải tẩy trang cho thật là sạch sẽ đó, bằng không sẽ tắc nghẽn lỗ chân lông!”

Da của Vân Chức rất tốt, không cần kem che khuyết điểm da đã trắng mịn, phấn nền cũng không cần dùng nhiều. Trong mười phút ngắn ngủi đã chuẩn bị xong.

Cậu gẩng đầu nhìn gương phát hiện Phương Nhất Tỉnh đang đứng bên trái sau lưng cậu, từ trong gương nhìn chuyên gia trang điểm cho anh.

Vân Chức nở nụ cười ngọt ngào trong gương, lộ ra hai cái lúm đồng tiền đáng yêu. Khi chuyên gia trang điểm quay đầu tìm son môi, Vân Chức lại làm mặt quỷ trong gương.

Đôi mắt màu hổ phách nhẹ biến thành đôi mắt trác tuyệt, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, cái lưỡi hồng kéo dài xuống, đầu nhỏ lắc lư, tưởng tượng rằng bản thân là một ông già không được bình thường.

Phương Nhất Tỉnh lấy tay che khóe môi, thành công bị cậu chọc cười.

Tuyên truyền chương trình có tập thể chụp ảnh chung, có ảnh nhóm cũng như ảnh cá nhân.

Tính cả việc tạo hình của thực tập sinh, quay chụp tuyên truyền mất gần ba giờ.

Trong đó có 30 phút cậu lăn lộn ở trên người Phương Nhất Tỉnh.

Bởi vì bất luận chụp ảnh gì anh cũng không cười, nếu có cười thì chẳng khác gì nụ cười thương mại, làm nhiếp ảnh gia bên cạnh muốn bỏ của chạy lấy người luôn.



Ảnh chụp này sẽ phải treo trên Weibo chính của chương trình để tuyên truyền đó trời ạ!

Vân Chức lo lắng nhiếp ảnh gia sẽ bị Phương Nhất Tỉnh làm cho nổi nóng, vội vàng xin chỉ thị kêu Phương Nhất Tỉnh ra “giáo dục”, nhiếp ảnh gia vô lực phất phất tay tùy ý cậu, dù sao ông cũng không ôm hy vọng nữa.

Vân Chức kéo Phương Nhất Tỉnh sang một bên, hai tay chống nạnh hỏi anh: “Tại sao anh cười không nổi?”

Phương Nhất Tỉnh vặn lại: “Tôi có cười mà, tại ông ta không hài lòng.”

Vân Chức: “…”

“Nụ cười của anh giả trân thấy ghê luôn, một chút chân thành cũng không có. Nhìn thấy camera thì anh liền không vui à?”

Phương Nhất Tỉnh lắc đầu.

Vân Chức suy tư trong chốc lát, “Vậy anh thử nhìn mấy thực tập sinh kia đi, bọn họ cười đến vui vẻ, anh không bị ảnh hưởng tí nào sao?”

Phương Nhất Tỉnh tiếp tục lắc đầu: “Không có.”

Đầu nhỏ của Vân Chức xoay chuyển rất nhanh, “Anh hay cười với em mà? Anh cười rộ lên lại càng đẹp, anh cười nữa đi anh ~”

Phương Nhất Tỉnh cúi đầu cười cười, không chút nghĩ ngợi nói, “Đó là bởi vì cậu đáng yêu.”

Nghe vậy đôi mắt tròn của Vân Chức trợn to, gương mặt trắng nõn thoáng chốc ửng hồng.

Ôi, anh có cần thẳng thừng như vậy không! Thật là ngại quá đi á.

Cậu dùng tay làm quạt, quạt quạt cho hơi nóng trên mặt bay đi rồi kéo Phương Nhất Tỉnh trở lại trước máy quay, “Lão sư ơi, thực tập sinh Phương Nhất Tỉnh OK rồi ạ!”

Phương pháp tuy rằng làm Vân Chức thực cảm thấy thẹn, nhưng có thể nói là dùng tốt.

Chụp ảnh nhóm thì Vân Chức không có cách nào, nhưng khi chụp ảnh một mình, cậu đứng bên cạnh nhiếp ảnh gia, Phương Nhất Tỉnh cong môi tự nhiên cười nhạt.

Nhiếp ảnh gia vội vàng chụp lại biểu cảm này, trong lòng như phát ra tiếng chó kêu.

Kết thúc buổi chụp hình tuyên truyền, Vân Chức đói bụng đến mức bụng kêu ục ục, nói không nên lời.

Một nhóm người đi đến canteen, may mắn là đồ ăn trong canteen rất phong phú, có đủ loại thịt, rau, trái cây và món tráng miệng.

Sau bữa ăn này, địa vị của tổ tiết mục “không phải con người” trong lòng các thực tập sinh đã tăng lên rất nhiều.

Sau bữa trưa mọi người lần lượt trở về ký túc xá để thu xếp đồ đạc.

Không khí giữa 101 thực tập sinh dần trở nên sôi động sau khi rủ nhau đi chia đồ ăn nhẹ, nhóm đạo diễn đến thu thiết bị điện tử, họ vờ miễn cưỡng đưa điện thoại, sau đó lại lấy máy dự phòng để trao đổi thông tin liên lạc với nhau.

Bởi vì tổ chương trình nhiều lần bảo đảm sẽ để bọn họ nghỉ ngơi trong ngày hôm nay nên Vân Chức hoàn toàn yên tâm, tiếp tục làm ổ trong chăn.

Đến lúc dậy đã là 9 giờ tối.

Có một túi bánh mì thơm mềm và nước trái cây và một món tráng miệng nhỏ ở cạnh giường.

Vân Chức nhìn về phía giường đối diện, Phương Nhất Tỉnh đã thay đồ ngủ đang dựa vào trên giường đeo tai nghe đọc sách, mái tóc màu bạc hơi ướt thản nhiên tán loạn ở sau đầu.

Ánh sáng hắt xuống, cổ áo trước ngực của anh hở ra một nửa, một giọt nước từ ngọn tóc nhỏ xuống đọng trên xương quai xanh.

Vẻ bề ngoài vô cùng ưu ái Omega đang nằm nghiêng ở trên giường, vừa nhìn qua đã có khí chất lạnh lùng, xa xỉ tự nhiên.

Không hổ là vai chính thụ, quá ngon!

À không không! Vân Chức lập tức vứt cái ý nghĩ này ra khỏi đầu mình, cái cậu đang nói chính là bánh mì, bánh mì quá ngon!

Vân Chức ngồi xếp bằng, cái miệng nhỏ cắn bánh mì đôi mắt lại nhìn anh không chớp mắt, thưởng thức vẻ gợi cảm cùng nũng nịu của chị em nhà mình.

Buổi tối tắm rửa xong, Vân Chức bỏ quần áo bẩn vào trong rổ đi đến phòng giặt ở cuối hành lang.

Hiện tại cậu là người duy nhất trong phòng giặt, nhưng có mấy cái máy giặt đã được sử dụng, có lẽ là chờ giặt xong thì người ta mới đến lấy.

Cách một vách tường, một giọng khóc nức nở của nam truyền đến, Vân Chức ngồi trên ghế sửng sốt.

Đây hình như là giọng của tiền bối Triệu Kim Chiêu thì phải?

Vân Chức nhớ tới chuyện Triệu Kim Chiêu phải ở trong phòng tám người với những thực tập sinh khác vì trò chơi buổi sáng, đối diện bức tường phòng giặt là lối thoát hiểm, hầu hết mọi người đều không vào đó.

“Anh Như Dã!”

Tiếng khóc càng thêm rõ ràng. Triệu Kim Chiêu có lẽ tránh ở lối thoát hiểm để gọi điện thoại.

Vân Chức nghe được rất rõ ràng, đồng thời cũng bởi vì thanh âm này mà da đầu tê dại.



Anh Như Dã trong miệng của Triệu Kim Chiêu, là ảnh đế Tiết Như Dã sao?

Là một nhà sưu tập tin tức tố của Omega, thích chơi Omega nhất, cũng là một tên tra nam không bao giờ chịu trách nhiệm?

Vân Chức biết Tiết Như Dã là bởi vì hắn cũng là một trong những nhân vật chính công trong《Cực Hạn Thần Phục, Tình Yêu Hung Hăng Của Alpha Biến Thái》. Cao lớn anh tuấn, phong lưu đa tình, là Alpha trong mộng của ngàn vạn Omega.

Nhưng đó là ở góc nhìn của thượng đế, ở trong mắt Vân Chức thì hắn chính là ỷ vào việc bản thân có một túi tiền lớn liền vô cùng tự luyến, cố tình làm bậy, là thứ rác rưởi.

Ở trong sách hắn ta thương tổn Phương Nhất Tỉnh, Vân Chức vô cùng chán ghét hắn.

Trong nguyên tác Phương Nhất Tỉnh tham gia chương trình tuyển tú《Ca Sĩ Quốc Dân》, là một trong những cố vấn của chương trình này, hắn ta đã chọn Phương Nhất Tỉnh vào đội của mình, bởi vì bị tin tức tố cùng khuôn mặt của anh hấp dẫn, hắn liền muốn Phương Nhất Tỉnh trở thành Omega của hắn.

Đe dọa lẫn dụ dỗ đều không thành, hắn liền hạ dược Phương Nhất Tỉnh, mạnh mẽ chiếm hữu anh, hơn nữa còn là đánh dấu vĩnh viễn.

Anh không chấp nhận đầu hàng Tiết Như Dã, kéo thân thể yếu ớt đến bệnh viện tư nhân để rửa sạch dấu vết.

Quá trình rửa dấu còn đau gấp trăm lần quá trình đánh dấu, anh mất ngủ mấy ngày liền, kể từ đó trong mắt anh không còn vẻ sáng ngời thường thấy nữa.

Nhớ lại chuyện này, Vân Chức một lần nữa bị trải nghiệm bi thảm của Phương Nhất Tỉnh làm cho đau lòng.

Triệu Kim Chiêu là idol đã ra mắt hai năm, y cùng Tiết Như Dã quen biết nhau cũng là chuyện bình thường.

Phán đoán từ cảm xúc của Triệu Kim Chiêu lúc gọi điện thoại, Vân Chức lờ mờ cảm thấy quan hệ giữa bọn họ không bình thường.

Vân Chức trong lòng lẩm bẩm “Tiền bối rất xin lỗi rất xin lỗi.” Cậu lẻn đến cửa thoát hiểm, cánh cửa bị che khuất chỉ có một khe nhỏ truyền ánh sáng, Vân Chức ngồi xổm ở góc tường ngoài cửa nghe ngóng.

Sau khi suy sụp qua đi Triệu Kim Chiêu dần tỉnh táo trở lại, giọng nói yếu ớt ngắt quãng xen lẫn tiếng khóc nghẹn ngào, “Anh không cần em nữa sao anh Như Dã, tại sao anh không chịu trở lại với em, còn, còn không chịu nhận điện thoại của em.”

Bây giờ Vân Chức đã rõ ràng quan hệ của bọn họ.

Một là hai người này là một cặp tình nhân ngầm, hai là Triệu Kim Chiêu là một trong những người tình của Tiết Như Dã.

Rất có khả năng Triệu Kim Chiêu đơn phương cảm thấy y đang cùng Tiết Như Dã yêu đương, nhưng Tiết Như Dã lại cho rằng Triệu Kim Chiêu chẳng qua chỉ là một tình nhân lúc hắn cần thì tìm đến, không cần nữa thì đá sang một bên.

Vân Chức cảm thấy tiền bối Triệu Kim Chiêu không đáng phải bị như thế, trong lòng yên lặng phỉ nhổ Tiết Như Dã.

Tên rác rưởi này chỉ biết làm tổn thương Omega thôi, rác rưởi rác rưởi rác rưởi!

Nhưng chuyện của người khác chung quy không tới phiên cậu nhúng tay, Vân Chức biết năng lực của chính mình có hạn, tự mình cố gắng bảo vệ Phương Nhất Tỉnh cũng đã rất khó rồi.

Cậu và Phương Nhất Tỉnh để tránh đi Tiết Như Dã đã không tham gia《Ca Sĩ Quốc Dân》, hy vọng về sau không bao giờ gặp phải hắn ta.

Giặt xong Vân Chức thu dọn quần áo sạch sẽ quay về ký túc xá, trong lòng lại nặng trĩu.

Lý Viên Viên cùng đồng đội lang thang trên lối đi, cố gắng lôi kéo người ta đi ăn mì ốc với mình, nhìn thấy Vân Chức Lý Viên Viên hăng hái tiến lên, làm mặt quỷ hỏi: “Chức Chức đi ăn khuya chung tụi này không? Mì ốc ngon lắm luôn á!”

Vân Chức gục đầu xuống vẫy vẫy tay, “Cảm ơn, tôi muốn ngủ, ngủ ngon.”

“Vậy được rồi, ngủ ngon nhé.” Lý Viên Viên ngẩn người, vò đầu nhìn bóng dáng Vân Chức, “Nhóc con này bị làm sao vậy, tại sao lúc nào cũng không vui thế nhỉ?”

Cảm xúc của Vân Chức lúc trở về phòng ký túc xá được nhìn thấy chị em xinh đẹp nhà mình đã nhanh chóng hồi phục lại.

Cậu ngồi ở mép giường, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm giường đối diện, “Nhất Tỉnh ơi, anh có mệt không?”

Phương Nhất Tỉnh: “Không mệt.”

“Không.” Vân Chức mang dép lê lạch bạch chạy đến mép giường của Phương Nhất Tỉnh, dùng tay che miệng anh lại, nghiêm túc nói: “Anh phải nói mệt.”

Phương Nhất Tỉnh nhìn cậu, trong ánh mắt toát ra ý cười, “Được, tôi mệt.”

“He he, vậy để em giúp anh mát xa!” Vân Chức bò lên trên giường, quỳ gối ở một bên thúc giục nói: “Anh mau nằm sấp xuống đi.”

Lần đầu tiên có người xâm nhập giường của anh, Phương Nhất Tỉnh không cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại trong lòng còn dâng lên một cảm giác vui sướng khó tả.

Anh nghe lời mà nằm sấp xuống, hay tay lót ở dưới cằm.

Vân Chức tách hai chân ra, nửa ngồi nửa quỳ lên đầu gối của anh.

Phương Nhất Tỉnh đột nhiên quay đầu lại, chớp chớp đôi mắt.

“Quay qua đi, anh như vậy sẽ không thoải mái đâu.” Vân Chức xoa xoa lòng bàn tay, lại nói: “Anh cởi áo ra đi.”

Phương Nhất Tỉnh khiếp sợ nhìn cậu, qua vài giây mới hỏi: “Cần phải cởi sao? Mặc áo không được à?”

Giọng điệu Vân Chức nói chuyện hệt như một sư phụ già mát xa, cậu đánh bốp một cái lên mông Phương Nhất Tỉnh, giọng nói mềm mại ra lệnh: “Không cởi thì làm sao mát xa được, phải cởi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau