Tiêu Rồi! Ký Chủ Lại Không Bình Thường!
Chương 47
“Trong truyền thuyết có một bà lão tóc bạc, bà ấy sẽ canh giữ ở cầu Nại Hà, cho mỗi một hồn ma muốn đi đầu thai một bát canh Mạnh Bà.”
“Sau khi hồn ma uống canh Mạnh Bà thì sẽ quên tất cả mọi chuyện quá khứ. Chuyện cũ năm xưa đều sẽ tan thành mây khói.”
Một cô gái đang ôm con ở tòa cao ốc, cô ấy có vẻ là một cô bé bình thường, bé con trong ngực cô ấy nhìn khoảng năm sáu tuổi.
Đứa nhỏ trông đáng yêu, mở to đôi mắt sáng lấp lánh: “Mẹ, thế nếu Mạnh Bà tự uống canh Mạnh Bà thì sao?”
Chu Oánh nghiêng đầu: “Sao Mạnh Bà lại tự uống canh Mạnh Bà chứ?”
Mộng Mộng vươn ngón tay nho nhỏ chỉ xuống phía dưới: “Mạnh Bà đang uống canh kìa ~”
Chu Oánh dừng bước chân, cô ấy cúi đầu nhìn chỉ thấy trên đường phố kia có một đội ngũ zombie xếp hàng thật dài.
Bên trong những zombie còn có không ít zombie cấp cao.
Mà phía trước đội ngũ đó có một cái sạp, trên sạp viết, Canh Mạnh Bà.
Phía sau sạp có một cô gái tóc trắng đang đứng, cô gái múc một bát canh sau đó uống một hơi cạn sạch.
Chu Oánh: “???”
Mạnh Bà ở đâu ra, chẳng lẽ cô ấy thức tỉnh dị năng thứ hai, nói đâu trúng đó?
Cô ấy nói: “Trên thế giới này không có zombie!”
“Mẹ, mẹ đang nói mơ sảng gì thế?” Mộng Mộng ngẩng đầu nhìn mẹ mình, hiển nhiên không rõ vì sao mẹ mình lại bắt đầu nói nhăng nói cuội.
Chu Oánh: “...”
Cô ấy im lặng trong chốc lát rồi quyết định tìm một chỗ xem tình hình bên dưới.
Rất rõ ràng cô ấy không có năng lực nói đâu trúng đó. Vậy người kia từ đâu tới?
Sao cô không sợ zombie, zombie cũng không cắn cô. Tất cả những thứ này như một đám sương mù.
Trên đường phố.
“Hả? Tôi phải làm gì nhỉ?” Bạch Ngọc Câu mê mang chớp chớp mắt.
Hệ thống Mỹ Thực: “Ký chủ, cô nói cô muốn thử xem canh Mạnh Bà mặn hay nhạt.”
“À!” Bạch Ngọc Câu nghe được câu trả lời trong đầu mới phản ứng lại.
Cô duỗi tay dùng gáo lại múc một bát canh ở thùng: “Ực ực ực ực.”
Uống một ngụm xuống bụng, cô mê mang chớp chớp mắt: “Hả? Vừa rồi tôi muốn làm gì nhỉ?”
Hệ thống Đánh Dấu: “Ký chủ, cô nói cô muốn thử xem bát canh này có uống được không!”
Bạch Ngọc Câu gật gật đầu: “À!”
Cô múc một bát canh: “Ực ực ực ực.”
“Hả? Tôi muốn làm gì nhỉ?”
Trong đầu, hệ thống Tu Tiên tiến lên bịt kín miệng mấy hệ thống quấy rối này: “Đừng đùa! Đầu óc ký chủ vốn đã không ổn. Còn chơi nữa là sẽ bị bọn mi chơi hỏng luôn!”
Chúng nó đùa Bạch Ngọc Câu ở chỗ này một buổi sáng, còn làm không biết mệt!
Hệ thống Tu Tiên: “Ký chủ, cô nói cô muốn độ hóa đàn zombie này.”
“À!” Bạch Ngọc Câu bừng tỉnh hiểu ra. Cô nhìn đội ngũ thật dài này: “Ôi! Sao nhiều yêu quái thế?”
Cô không nghĩ mình chỉ đến nhân gian nhìn một cái, không ngờ hiện tại nhân gian đã bị yêu ma chiếm lĩnh.
Cô lập tức quyết định muốn tinh lọc đám yêu ma quỷ quái này.
“Nào, nào, nào, một con một bát, không được tranh.” Bạch Ngọc Câu múc một bát canh đưa vào tay con zombie đứng ở đầu tiên.
Zombie nhận bát rồi rưng rưng uống vào trong ánh mắt uy hiếp của cô.
“Ực ực ực ực.”
Zombie mở to tròng mắt xám trắng của nó, mờ mịt đi về phía trước: “Grào grào?”
Mình muốn làm gì nhỉ?
Ô? Sao ở đây có nhiều zombie xếp hàng thế, vậy mình cũng xếp hàng.
Zombie đi về phía sau đội ngũ, tiếp tục xếp hàng.
- ---
“Chị đại lại lại lại lại mất tích!” Tang Tinh khiếp sợ. Rõ ràng cậu canh giữ ngay ở bên ngoài, sao chị đại vẫn mất tích.
Cậu mở cửa thì thấy Tiểu Mỹ run bần bật ngồi xổm ở góc tường: “Grào!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hừ! Đồ Tiểu Mỹ không biết cố gắng!
Tang Tinh chạy ra đi tìm Phục Toa, chờ đến khi tất cả mọi người biết Tiểu Bạch lại mất tích.
Phan Niên kinh hãi: “Chúng ta về kiểu gì?”
Bọn họ được Bạch Ngọc Câu lái tàu điện đưa đến đây. Hiện tại tàu điện còn ở đây, nhưng mà bọn họ không có bản lĩnh lái về.
Chung Âm Âm kéo cánh tay Tống Ngôn: “Chúng ta ở chỗ này chờ xem. Tiểu Bạch chắc chắn sẽ trở về.”
Úc Hàng cũng gật đầu: “Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy.”
Lúc bọn họ bàn bạc, hiệu trưởng lại nói: “Ký túc xá ở đại học M chúng tôi vẫn còn rất nhiều chỗ. Mọi người hoàn toàn có thể ở chỗ này.”
Thuận tiện đi học, rất tốt.
Bọn họ bàn bạc nhưng không biết Phục Toa và Tang Tinh lại chạy.
Ngư Phù ôm con mèo zombie được cải tạo lại nhìn thoáng qua đông đảo zombie không cắn người ở đây: “Thiên đường!”
Mèo zombie: “Meow!”
- ---
“Mẹ, đây là con zombie thứ 521.” Mộng Mộng đếm zombie uống canh.
Chu Oánh đầu gật gà gật gù, cô ấy đã sắp ngủ rồi.
Cô ấy cảm thấy như mình rơi vào vòng tuần hoàn, chỉ cần cô ấy vừa mở mắt ra, cô gái tóc trắng kia đã múc canh, zombie uống canh.
Cái quỷ gì đây!
Vì sao đám zombie kia không tấn công cô gái kia? Vì sao thùng canh của cô múc mãi không hết!
Vì sao cô ấy phải ở đây xem múc canh cả một buổi chiều!
“Mẹ, con đói. Con cũng muốn uống canh.” Mộng Mộng xoa xoa bụng mình.
Chu Oánh lắc lắc đầu: “Mẹ dẫn con đi tìm đồ ăn.”
Bát canh này vừa nhìn đã biết có điều lạ, chắc chắn không uống được.
Cô ôm Mộng Mộng tiếp tục đi xuyên qua từng tòa cao ốc.
Bạch Ngọc Câu múc một bát canh đưa cho zombie đứng gần cô nhất: “Ủa? Hình như ta từng gặp mi rồi ~”
Zombie nghiêng nghiêng đầu: “Grào?”
Sao nó nhìn thấy người này là thấy hơi đau đau nhỉ? Hình như nó từng bị người này đánh rất nhiều lần à?
Hệ thống Mỹ Thực: “Ký chủ, canh này của cô hình như hơi mặn.”
Bạch Ngọc Câu nghiêng nghiêng đầu: “Ồ? Thế à? Để ta nếm xem.”
“Ực ực ực ực.”
“Ồ? Ta muốn làm gì nhỉ?”
Hệ thống Tu Tiên: “...”
A a a a a a! Ta thật sự rất muốn đánh hệ thống!
“Ký chủ, chỗ ta có một giọt nước mắt Mạnh Bà, chỉ cần cô cho nó vào canh, canh sẽ trở nên cực kỳ ngon!” Hệ thống Tu Tiên cho Bạch Ngọc Câu một giọt nước.
Bạch Ngọc Câu nhận nó rồi ném vào thùng canh, cả thùng canh chợt tản ra mùi rượu nồng đậm.
“Thơm quá.” Bạch Ngọc Câu ngửi được thì sắc mặt ửng hồng, cô múc một bát đưa cho zombie ở phía sau.
Zombie uống ực ực ực ực: “Bịch.”
Nó ngã xuống đất.
Zombie ở phía sau: “!!!”
Có độc! Chúng ta có uống không? Không uống thì cô ấy đánh, phải làm sao giờ?
Hệ thống Tu Tiên: “Ký chủ, hình như canh của cô bị mặn.”
Bạch Ngọc Câu nghiêng nghiêng đầu: “Vậy để ta nếm xem.”
Ực ực ực ực.
“Bịch.”
Hệ thống Mỹ Thực nhìn ký chủ uống say, nó không phục: “Hừ! Mi không cho chúng ta chơi, còn không phải mi cũng chơi à?”
Hệ thống Đánh Dấu: “Đúng thế, đúng thế!”
Hệ thống Làm Mẹ Tốt: “Đúng thế, đúng thế!”
Hệ thống Tu Tiên vén tay áo: “... Bọn mi xem ta có dám đánh bọn mi không!”
Ba quả cầu ánh sáng: “Xong đời! Tu Tiên nổi giận! Mọi người chạy mau!”
Quả cầu ánh sáng bay tán loạn trong đầu Bạch Ngọc Câu, tạo thành cảnh đánh nhau loạn xạ.
Đông đảo zombie: “Grào!”
Quả nhiên canh kia có độc, cô ấy tự độc chết mình rồi!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Grào grào?” Thế chúng ta có ăn luôn cô ấy không?
“Grào grào...” Đừng, nhỡ đâu chúng ta ăn cô ấy rồi bị độc chết luôn thì sao.
“Grào grào!” Chạy mau, chạy mau!
Mấy trăm con zombie cuống quýt chạy trốn, còn có một con zombie lôi con zombie uống say kia lên chạy, toàn bộ đường phố trống rỗng không còn zombie.
- ---
“A! Đầu đau quá!” Bạch Ngọc Câu xoa đầu đau nhức chậm rãi ngồi dậy.
“Đây là đâu?” Cô nhìn đường phố xa lạ chỉ cảm thấy cực kỳ đau đầu.
Cô bị ai đánh à?
“Vèo vèo vèo!”
Trong đầu cô chợt hiện ra đủ loại hình ảnh.
Cô nghĩ ra rồi!
Bạch Ngọc Câu cô đã xuyên không!
Cô vốn chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, không ngờ đi đường bị xe tông, vì thế mới xuyên đến nơi này.
Hệ thống Tu Tiên nhìn thoáng qua mấy quả cầu sáng bị đánh cho tơi tả. Nó thản nhiên nói: “Leng keng! Chúc mừng ký chủ trói buộc với hệ thống Tu Tiên.”
Bạch Ngọc Câu trợn tròn mắt: “Hệ thống Tu Tiên?”
Hệ thống Tu Tiên: “Đúng! Hiện tại ký chủ đang ở mạt thế, có ta phụ tá, cô sẽ không cần lo về các vấn đề khác.”
Bạch Ngọc Câu vui sướng gật đầu: “Thật tốt quá! Mi mau tuyên bố nhiệm vụ cho ta đi!”
Hệ thống Tu Tiên rơi lệ đầy mặt: “Mời ký chủ đánh bại một ngàn con zombie, có thể đạt được khen thưởng Đi Mây Về Gió.”
Hệ thống Mỹ Thực che chỗ đau trên đầu đầy căm phẫn mắng hệ thống Tu Tiên: “Mi dám lừa ký chủ! Ký chủ rõ ràng có thể bay!”
Hệ thống Đánh Dấu: “Đúng thế, đúng thế!”
Bạch Ngọc Câu nghe được khen thưởng cười hì hì!
Cô diễn quá giống thật, không ngờ cả hệ thống trong đầu cũng bị cô lừa.
Cô không phải học sinh cấp ba bình thường, cô là học sinh cấp ba lăn lê ở thế giới vô hạn mấy chục năm!
Thế giới mạt thế á?
A! Chẳng qua là chuyện cỏn con mà thôi!
Khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà!
Hãy để cho cô thống trị thế giới này đi! Đám zombie quèn nào có đáng sợ bằng đám quái vật ở thế giới vô hạn!
Bạch Ngọc Câu lạnh lùng cười, sau đó móc lưỡi hái đã làm bạn với mình mấy chục năm ra.
Đây là cô cướp được từ tay một NPC trong một phó bản cấp cao.
Hệ thống nho nhỏ này chỉ là đồ chơi trong tay cô thôi!
Hệ thống nghe hết suy nghĩ của cô: “...”
Hệ thống Mỹ Thực: “Ồ! Ký chủ đại nhân, chúng ta cùng nhau thống trị thế giới đi!”
Hệ thống Đánh Dấu: “Người ta thật sự nhỏ bé mà! Ta là hệ thống nho nhỏ! Ta phải khiến ký chủ cưng chiều trong lòng bàn tay!”
Hệ thống Làm Mẹ Tốt: “Ồ? Sao tiến độ nhiệm vụ của ta lại tăng nhanh rồi?”
Hệ thống Tu Tiên: “...”
- ---
“Chạy thêm một trăm vòng!” Giáo viên thể dục thổi còi. Thầy ấy nhìn hai bé zombie đã nửa chết nửa sống trên sân thể dục.
“Cố lên! Chạy thêm một trăm vòng là nhiệm vụ hôm nay sẽ hoàn thành! Các em chính là rường cột nước nhà! Dũng sĩ của thế vận hội Olympic sau này! Cố lên!”
Cô giáo Triều Tiểu Trân đi theo cạnh Tiểu Lam, Tiểu Hoàng cầm sách giáo khoa vừa chạy vừa nói: “Đề này không giải như vậy. Nào, để cô giảng lại cho các em.”
Ở phía bên kia của Tiểu Lam, Tiểu Hoàng còn có một vị giáo sư. Thầy ấy cầm một cái notebook: “Nghe thầy, đề này chọn C. Đề đơn giản thế này còn cần thầy giảng lại lần nữa à?”
Tiểu Lam, Tiểu Hoàng: “... Grào!”
Cứu mạng! Zombie sắp chết!
Hồng Sào xa xa nhìn bọn nó: “Híttttt! Không hổ là zombie được gửi gắm trọng vọng!”
Dưới cường độ huấn luyện cao như vậy, bọn nó chắc chắn sẽ tiến hóa thành Đại Hoàng, Đại Lam!
“Sau khi hồn ma uống canh Mạnh Bà thì sẽ quên tất cả mọi chuyện quá khứ. Chuyện cũ năm xưa đều sẽ tan thành mây khói.”
Một cô gái đang ôm con ở tòa cao ốc, cô ấy có vẻ là một cô bé bình thường, bé con trong ngực cô ấy nhìn khoảng năm sáu tuổi.
Đứa nhỏ trông đáng yêu, mở to đôi mắt sáng lấp lánh: “Mẹ, thế nếu Mạnh Bà tự uống canh Mạnh Bà thì sao?”
Chu Oánh nghiêng đầu: “Sao Mạnh Bà lại tự uống canh Mạnh Bà chứ?”
Mộng Mộng vươn ngón tay nho nhỏ chỉ xuống phía dưới: “Mạnh Bà đang uống canh kìa ~”
Chu Oánh dừng bước chân, cô ấy cúi đầu nhìn chỉ thấy trên đường phố kia có một đội ngũ zombie xếp hàng thật dài.
Bên trong những zombie còn có không ít zombie cấp cao.
Mà phía trước đội ngũ đó có một cái sạp, trên sạp viết, Canh Mạnh Bà.
Phía sau sạp có một cô gái tóc trắng đang đứng, cô gái múc một bát canh sau đó uống một hơi cạn sạch.
Chu Oánh: “???”
Mạnh Bà ở đâu ra, chẳng lẽ cô ấy thức tỉnh dị năng thứ hai, nói đâu trúng đó?
Cô ấy nói: “Trên thế giới này không có zombie!”
“Mẹ, mẹ đang nói mơ sảng gì thế?” Mộng Mộng ngẩng đầu nhìn mẹ mình, hiển nhiên không rõ vì sao mẹ mình lại bắt đầu nói nhăng nói cuội.
Chu Oánh: “...”
Cô ấy im lặng trong chốc lát rồi quyết định tìm một chỗ xem tình hình bên dưới.
Rất rõ ràng cô ấy không có năng lực nói đâu trúng đó. Vậy người kia từ đâu tới?
Sao cô không sợ zombie, zombie cũng không cắn cô. Tất cả những thứ này như một đám sương mù.
Trên đường phố.
“Hả? Tôi phải làm gì nhỉ?” Bạch Ngọc Câu mê mang chớp chớp mắt.
Hệ thống Mỹ Thực: “Ký chủ, cô nói cô muốn thử xem canh Mạnh Bà mặn hay nhạt.”
“À!” Bạch Ngọc Câu nghe được câu trả lời trong đầu mới phản ứng lại.
Cô duỗi tay dùng gáo lại múc một bát canh ở thùng: “Ực ực ực ực.”
Uống một ngụm xuống bụng, cô mê mang chớp chớp mắt: “Hả? Vừa rồi tôi muốn làm gì nhỉ?”
Hệ thống Đánh Dấu: “Ký chủ, cô nói cô muốn thử xem bát canh này có uống được không!”
Bạch Ngọc Câu gật gật đầu: “À!”
Cô múc một bát canh: “Ực ực ực ực.”
“Hả? Tôi muốn làm gì nhỉ?”
Trong đầu, hệ thống Tu Tiên tiến lên bịt kín miệng mấy hệ thống quấy rối này: “Đừng đùa! Đầu óc ký chủ vốn đã không ổn. Còn chơi nữa là sẽ bị bọn mi chơi hỏng luôn!”
Chúng nó đùa Bạch Ngọc Câu ở chỗ này một buổi sáng, còn làm không biết mệt!
Hệ thống Tu Tiên: “Ký chủ, cô nói cô muốn độ hóa đàn zombie này.”
“À!” Bạch Ngọc Câu bừng tỉnh hiểu ra. Cô nhìn đội ngũ thật dài này: “Ôi! Sao nhiều yêu quái thế?”
Cô không nghĩ mình chỉ đến nhân gian nhìn một cái, không ngờ hiện tại nhân gian đã bị yêu ma chiếm lĩnh.
Cô lập tức quyết định muốn tinh lọc đám yêu ma quỷ quái này.
“Nào, nào, nào, một con một bát, không được tranh.” Bạch Ngọc Câu múc một bát canh đưa vào tay con zombie đứng ở đầu tiên.
Zombie nhận bát rồi rưng rưng uống vào trong ánh mắt uy hiếp của cô.
“Ực ực ực ực.”
Zombie mở to tròng mắt xám trắng của nó, mờ mịt đi về phía trước: “Grào grào?”
Mình muốn làm gì nhỉ?
Ô? Sao ở đây có nhiều zombie xếp hàng thế, vậy mình cũng xếp hàng.
Zombie đi về phía sau đội ngũ, tiếp tục xếp hàng.
- ---
“Chị đại lại lại lại lại mất tích!” Tang Tinh khiếp sợ. Rõ ràng cậu canh giữ ngay ở bên ngoài, sao chị đại vẫn mất tích.
Cậu mở cửa thì thấy Tiểu Mỹ run bần bật ngồi xổm ở góc tường: “Grào!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hừ! Đồ Tiểu Mỹ không biết cố gắng!
Tang Tinh chạy ra đi tìm Phục Toa, chờ đến khi tất cả mọi người biết Tiểu Bạch lại mất tích.
Phan Niên kinh hãi: “Chúng ta về kiểu gì?”
Bọn họ được Bạch Ngọc Câu lái tàu điện đưa đến đây. Hiện tại tàu điện còn ở đây, nhưng mà bọn họ không có bản lĩnh lái về.
Chung Âm Âm kéo cánh tay Tống Ngôn: “Chúng ta ở chỗ này chờ xem. Tiểu Bạch chắc chắn sẽ trở về.”
Úc Hàng cũng gật đầu: “Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy.”
Lúc bọn họ bàn bạc, hiệu trưởng lại nói: “Ký túc xá ở đại học M chúng tôi vẫn còn rất nhiều chỗ. Mọi người hoàn toàn có thể ở chỗ này.”
Thuận tiện đi học, rất tốt.
Bọn họ bàn bạc nhưng không biết Phục Toa và Tang Tinh lại chạy.
Ngư Phù ôm con mèo zombie được cải tạo lại nhìn thoáng qua đông đảo zombie không cắn người ở đây: “Thiên đường!”
Mèo zombie: “Meow!”
- ---
“Mẹ, đây là con zombie thứ 521.” Mộng Mộng đếm zombie uống canh.
Chu Oánh đầu gật gà gật gù, cô ấy đã sắp ngủ rồi.
Cô ấy cảm thấy như mình rơi vào vòng tuần hoàn, chỉ cần cô ấy vừa mở mắt ra, cô gái tóc trắng kia đã múc canh, zombie uống canh.
Cái quỷ gì đây!
Vì sao đám zombie kia không tấn công cô gái kia? Vì sao thùng canh của cô múc mãi không hết!
Vì sao cô ấy phải ở đây xem múc canh cả một buổi chiều!
“Mẹ, con đói. Con cũng muốn uống canh.” Mộng Mộng xoa xoa bụng mình.
Chu Oánh lắc lắc đầu: “Mẹ dẫn con đi tìm đồ ăn.”
Bát canh này vừa nhìn đã biết có điều lạ, chắc chắn không uống được.
Cô ôm Mộng Mộng tiếp tục đi xuyên qua từng tòa cao ốc.
Bạch Ngọc Câu múc một bát canh đưa cho zombie đứng gần cô nhất: “Ủa? Hình như ta từng gặp mi rồi ~”
Zombie nghiêng nghiêng đầu: “Grào?”
Sao nó nhìn thấy người này là thấy hơi đau đau nhỉ? Hình như nó từng bị người này đánh rất nhiều lần à?
Hệ thống Mỹ Thực: “Ký chủ, canh này của cô hình như hơi mặn.”
Bạch Ngọc Câu nghiêng nghiêng đầu: “Ồ? Thế à? Để ta nếm xem.”
“Ực ực ực ực.”
“Ồ? Ta muốn làm gì nhỉ?”
Hệ thống Tu Tiên: “...”
A a a a a a! Ta thật sự rất muốn đánh hệ thống!
“Ký chủ, chỗ ta có một giọt nước mắt Mạnh Bà, chỉ cần cô cho nó vào canh, canh sẽ trở nên cực kỳ ngon!” Hệ thống Tu Tiên cho Bạch Ngọc Câu một giọt nước.
Bạch Ngọc Câu nhận nó rồi ném vào thùng canh, cả thùng canh chợt tản ra mùi rượu nồng đậm.
“Thơm quá.” Bạch Ngọc Câu ngửi được thì sắc mặt ửng hồng, cô múc một bát đưa cho zombie ở phía sau.
Zombie uống ực ực ực ực: “Bịch.”
Nó ngã xuống đất.
Zombie ở phía sau: “!!!”
Có độc! Chúng ta có uống không? Không uống thì cô ấy đánh, phải làm sao giờ?
Hệ thống Tu Tiên: “Ký chủ, hình như canh của cô bị mặn.”
Bạch Ngọc Câu nghiêng nghiêng đầu: “Vậy để ta nếm xem.”
Ực ực ực ực.
“Bịch.”
Hệ thống Mỹ Thực nhìn ký chủ uống say, nó không phục: “Hừ! Mi không cho chúng ta chơi, còn không phải mi cũng chơi à?”
Hệ thống Đánh Dấu: “Đúng thế, đúng thế!”
Hệ thống Làm Mẹ Tốt: “Đúng thế, đúng thế!”
Hệ thống Tu Tiên vén tay áo: “... Bọn mi xem ta có dám đánh bọn mi không!”
Ba quả cầu ánh sáng: “Xong đời! Tu Tiên nổi giận! Mọi người chạy mau!”
Quả cầu ánh sáng bay tán loạn trong đầu Bạch Ngọc Câu, tạo thành cảnh đánh nhau loạn xạ.
Đông đảo zombie: “Grào!”
Quả nhiên canh kia có độc, cô ấy tự độc chết mình rồi!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Grào grào?” Thế chúng ta có ăn luôn cô ấy không?
“Grào grào...” Đừng, nhỡ đâu chúng ta ăn cô ấy rồi bị độc chết luôn thì sao.
“Grào grào!” Chạy mau, chạy mau!
Mấy trăm con zombie cuống quýt chạy trốn, còn có một con zombie lôi con zombie uống say kia lên chạy, toàn bộ đường phố trống rỗng không còn zombie.
- ---
“A! Đầu đau quá!” Bạch Ngọc Câu xoa đầu đau nhức chậm rãi ngồi dậy.
“Đây là đâu?” Cô nhìn đường phố xa lạ chỉ cảm thấy cực kỳ đau đầu.
Cô bị ai đánh à?
“Vèo vèo vèo!”
Trong đầu cô chợt hiện ra đủ loại hình ảnh.
Cô nghĩ ra rồi!
Bạch Ngọc Câu cô đã xuyên không!
Cô vốn chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, không ngờ đi đường bị xe tông, vì thế mới xuyên đến nơi này.
Hệ thống Tu Tiên nhìn thoáng qua mấy quả cầu sáng bị đánh cho tơi tả. Nó thản nhiên nói: “Leng keng! Chúc mừng ký chủ trói buộc với hệ thống Tu Tiên.”
Bạch Ngọc Câu trợn tròn mắt: “Hệ thống Tu Tiên?”
Hệ thống Tu Tiên: “Đúng! Hiện tại ký chủ đang ở mạt thế, có ta phụ tá, cô sẽ không cần lo về các vấn đề khác.”
Bạch Ngọc Câu vui sướng gật đầu: “Thật tốt quá! Mi mau tuyên bố nhiệm vụ cho ta đi!”
Hệ thống Tu Tiên rơi lệ đầy mặt: “Mời ký chủ đánh bại một ngàn con zombie, có thể đạt được khen thưởng Đi Mây Về Gió.”
Hệ thống Mỹ Thực che chỗ đau trên đầu đầy căm phẫn mắng hệ thống Tu Tiên: “Mi dám lừa ký chủ! Ký chủ rõ ràng có thể bay!”
Hệ thống Đánh Dấu: “Đúng thế, đúng thế!”
Bạch Ngọc Câu nghe được khen thưởng cười hì hì!
Cô diễn quá giống thật, không ngờ cả hệ thống trong đầu cũng bị cô lừa.
Cô không phải học sinh cấp ba bình thường, cô là học sinh cấp ba lăn lê ở thế giới vô hạn mấy chục năm!
Thế giới mạt thế á?
A! Chẳng qua là chuyện cỏn con mà thôi!
Khà khà khà khà khà khà khà khà khà khà!
Hãy để cho cô thống trị thế giới này đi! Đám zombie quèn nào có đáng sợ bằng đám quái vật ở thế giới vô hạn!
Bạch Ngọc Câu lạnh lùng cười, sau đó móc lưỡi hái đã làm bạn với mình mấy chục năm ra.
Đây là cô cướp được từ tay một NPC trong một phó bản cấp cao.
Hệ thống nho nhỏ này chỉ là đồ chơi trong tay cô thôi!
Hệ thống nghe hết suy nghĩ của cô: “...”
Hệ thống Mỹ Thực: “Ồ! Ký chủ đại nhân, chúng ta cùng nhau thống trị thế giới đi!”
Hệ thống Đánh Dấu: “Người ta thật sự nhỏ bé mà! Ta là hệ thống nho nhỏ! Ta phải khiến ký chủ cưng chiều trong lòng bàn tay!”
Hệ thống Làm Mẹ Tốt: “Ồ? Sao tiến độ nhiệm vụ của ta lại tăng nhanh rồi?”
Hệ thống Tu Tiên: “...”
- ---
“Chạy thêm một trăm vòng!” Giáo viên thể dục thổi còi. Thầy ấy nhìn hai bé zombie đã nửa chết nửa sống trên sân thể dục.
“Cố lên! Chạy thêm một trăm vòng là nhiệm vụ hôm nay sẽ hoàn thành! Các em chính là rường cột nước nhà! Dũng sĩ của thế vận hội Olympic sau này! Cố lên!”
Cô giáo Triều Tiểu Trân đi theo cạnh Tiểu Lam, Tiểu Hoàng cầm sách giáo khoa vừa chạy vừa nói: “Đề này không giải như vậy. Nào, để cô giảng lại cho các em.”
Ở phía bên kia của Tiểu Lam, Tiểu Hoàng còn có một vị giáo sư. Thầy ấy cầm một cái notebook: “Nghe thầy, đề này chọn C. Đề đơn giản thế này còn cần thầy giảng lại lần nữa à?”
Tiểu Lam, Tiểu Hoàng: “... Grào!”
Cứu mạng! Zombie sắp chết!
Hồng Sào xa xa nhìn bọn nó: “Híttttt! Không hổ là zombie được gửi gắm trọng vọng!”
Dưới cường độ huấn luyện cao như vậy, bọn nó chắc chắn sẽ tiến hóa thành Đại Hoàng, Đại Lam!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất