Thập Niên: Xuyên Nhanh Thành Nữ Chính Pháo Hôi
Chương 43: Cho Ba Hộp
Cao Thúy Hoa vốn tưởng cô lại đi đọc sách, nên không hỏi nhiều.
Khương Như An nhớ lại chuyện xảy ra ngoài ruộng hồi chiều, suy nghĩ một lát rồi cô nói với Cao Thúy Hoa: "Mẹ, trưa mai sau khi tan làm, mẹ đến cổng thôn đón con được không?"
Cao Thúy Hoa vừa rửa tay chân xong, vừa từ phòng bếp đi ra đã nghe thấy con gái nói vậy, bà có chút khó hiểu: "Sao thế?"
Mặt mày Khương Như An cong cong, cô tỏ vẻ thần bí: "Mẹ đến là biết mà."
"Ôi, con gái lớn rồi, có chuyện gì cũng không chịu tâm sự với mẹ." Cao Thúy Hoa giả vờ than thở, rồi lập tức đồng ý: "Được rồi, ngày mai mẹ đến cổng thôn đón con, mẹ thật sự muốn nhìn xem, con gái có chuyện gì mà không thể nói với mẹ."
----
Sáng hôm sau Khương Như An vẫn dậy thật sớm, cô ăn sáng với nhóm người Cao Thúy Hoa xong mới ra ngoài.
Trước khi ra cửa, cô thuận tay cầm theo cái giỏ đặt cạnh cửa.
Bởi vì hôm nay trấn trên không họp chợ, nên trên xe ba bánh có rất ít người, xe xóc nảy hơn một tiếng đồng hồ mới dừng lại ở cửa trấn.
Cô đeo giỏ trên lưng, hướng thẳng đến mục tiêu. Đầu tiên là đi về phía bưu điện, gửi đống bản thảo mà mình viết ra ngoài, sau đó đi về phía hợp tác xã cung tiêu.
Hôm nay hợp tác xã cung tiêu không quá đông, chỉ có lác đác vài khách.
Khương Như An hỏi nhân viên hợp tác xã: "Xin chào, xin hỏi có sữa mạch nha không ạ?"
Nhân viên hợp tác xã khẽ nhấc mí mắt lên, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, sau đó tầm mắt dừng trên người cô hồi lâu mới lạnh nhạ cất tiếng: "Ừ, ba đồng một hộp sữa mạch nha, cô mua nổi không?'
Khương Như An giàu có hào phóng trả lời: "Cho tôi ba hộp."
Nhân viên hợp tác xã sửng sốt, nhịn không được đứng thẳng lưng lên, sau đó nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ: "Ba hộp á? Cô mua nổi không đó?"
Khương Như An không nói chuyện, cô móc hai tờ đại đoàn kết ra, đặt lên quầy hàng.
Ánh mắt của nhân viên hợp tác xã lập tức thay đổi, vẻ mặt và thái độ trở nên tốt hơn nhiều. Cô ta xoay người lấy ra ba hộp sữa mạch nha ở trong quầy, động tác vô cùng cẩn thận.
Ở thời đại này, sữa mạch nha là thực phẩm dinh dưỡng vô cùng quý giá, chỉ kẻ có tiền mới đủ điều kiện để uống. Nhân viên của hợp tác xã không ngờ cô gái thoạt nhìn nghèo nàn, quần áo trên người đầy mảnh vá thế này, lại có thể lấy ra nhiều tiền như thế.
Khương Như An nhớ lại chuyện xảy ra ngoài ruộng hồi chiều, suy nghĩ một lát rồi cô nói với Cao Thúy Hoa: "Mẹ, trưa mai sau khi tan làm, mẹ đến cổng thôn đón con được không?"
Cao Thúy Hoa vừa rửa tay chân xong, vừa từ phòng bếp đi ra đã nghe thấy con gái nói vậy, bà có chút khó hiểu: "Sao thế?"
Mặt mày Khương Như An cong cong, cô tỏ vẻ thần bí: "Mẹ đến là biết mà."
"Ôi, con gái lớn rồi, có chuyện gì cũng không chịu tâm sự với mẹ." Cao Thúy Hoa giả vờ than thở, rồi lập tức đồng ý: "Được rồi, ngày mai mẹ đến cổng thôn đón con, mẹ thật sự muốn nhìn xem, con gái có chuyện gì mà không thể nói với mẹ."
----
Sáng hôm sau Khương Như An vẫn dậy thật sớm, cô ăn sáng với nhóm người Cao Thúy Hoa xong mới ra ngoài.
Trước khi ra cửa, cô thuận tay cầm theo cái giỏ đặt cạnh cửa.
Bởi vì hôm nay trấn trên không họp chợ, nên trên xe ba bánh có rất ít người, xe xóc nảy hơn một tiếng đồng hồ mới dừng lại ở cửa trấn.
Cô đeo giỏ trên lưng, hướng thẳng đến mục tiêu. Đầu tiên là đi về phía bưu điện, gửi đống bản thảo mà mình viết ra ngoài, sau đó đi về phía hợp tác xã cung tiêu.
Hôm nay hợp tác xã cung tiêu không quá đông, chỉ có lác đác vài khách.
Khương Như An hỏi nhân viên hợp tác xã: "Xin chào, xin hỏi có sữa mạch nha không ạ?"
Nhân viên hợp tác xã khẽ nhấc mí mắt lên, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, sau đó tầm mắt dừng trên người cô hồi lâu mới lạnh nhạ cất tiếng: "Ừ, ba đồng một hộp sữa mạch nha, cô mua nổi không?'
Khương Như An giàu có hào phóng trả lời: "Cho tôi ba hộp."
Nhân viên hợp tác xã sửng sốt, nhịn không được đứng thẳng lưng lên, sau đó nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ: "Ba hộp á? Cô mua nổi không đó?"
Khương Như An không nói chuyện, cô móc hai tờ đại đoàn kết ra, đặt lên quầy hàng.
Ánh mắt của nhân viên hợp tác xã lập tức thay đổi, vẻ mặt và thái độ trở nên tốt hơn nhiều. Cô ta xoay người lấy ra ba hộp sữa mạch nha ở trong quầy, động tác vô cùng cẩn thận.
Ở thời đại này, sữa mạch nha là thực phẩm dinh dưỡng vô cùng quý giá, chỉ kẻ có tiền mới đủ điều kiện để uống. Nhân viên của hợp tác xã không ngờ cô gái thoạt nhìn nghèo nàn, quần áo trên người đầy mảnh vá thế này, lại có thể lấy ra nhiều tiền như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất