Xuyên Đến Năm Mất Mùa: Trong Không Gian Ta Có Vật Tư
Chương 14: Ca Ca Không Dễ Lừa
Hai người nhanh chóng đến cửa thị trấn, phát hiện quân lính giữ cửa thị trấn lần lượt kiểm tra từng người một, quả nhiên họ làm vậy là để tránh trường hợp dân đói vào được thị trấn.
Hạ thợ săn đang giải thích cho một binh lính ở bên trái, rằng mình đến thị trấn để đưa món ăn dân dã cho tửu lâu...
Liễu Tiêu Vân lấy giấy tờ hộ khẩu ra cho quân lính bên phải xem, nhằm chứng minh họ không phải dân chạy nạn đến đây: "Bọn ta lên thị trấn để thăm người nhà ấy mà."
Binh lính ấy đọc hộ khẩu rồi quan sát họ từ trên xuống dưới. Thấy bốn người ăn mặc sạch sẽ, ngăn nắp, binh lính cho họ vào thị trấn ngay.
Liễu Tiêu Vân ngoái đầu lại nhìn, may mà họ có đem hộ khẩu theo, bởi vì Hạ thợ săn vẫn còn đang vò đầu bứt tóc giải thích cho binh lính kia hiểu.
Chương thị và ba người còn lại đến cửa hàng mà Liễu Tiêu Minh làm thợ mộc, huynh ấy đang tập trung lắp một cái bàn.
"Cha ơi!" Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc chạy ào đến.
Liễu Tiêu Minh ngồi dậy, dang rộng vòng tay ôm chầm lấy hai cậu con trai của mình, từ tận đáy lòng huynh ấy dâng lên nỗi vui mừng vô tận: "Con trai! Con có nhớ cha không nào?"
Liễu Tiêu Vân cũng reo lên: "Ca, muội và tẩu tử đến thăm huynh đây!"
"Sao cả nhà kéo nhau lên đây hết thế này?" Liễu Tiêu Minh bật cười ha ha.
Chương thị chỉ mỉm cười chứ không nói gì, nghiêm túc đánh giá cửa hàng này.
Liễu Tiêu Vân nhoẻn môi cười: "Ca, huynh báo chưởng quỹ xin nghỉ đi, nhờ huynh dẫn đường bọn muội đi dạo phố nhé!"
"Được thôi, chờ huynh một lát, huynh sẽ đi tìm chưởng quỹ ngay." Liễu Tiêu Minh vừa nói xong thì đặt hai cậu con trai xuống, đi ra sân sau của cửa hàng.
Liễu Tiêu Minh nhanh chóng ra khỏi sân sau: "Đi thôi, để huynh dẫn mấy đứa đi dạo phố."
Liễu Tiêu Minh nắm tay hai đứa con trai nhỏ bé trong niềm hạnh phúc vô bờ, đã nửa tháng huynh ấy chưa về nhà rồi.
Đi tới một con hẻm ít người, lặng yên, Liễu Tiêu Vân và tẩu tử nhìn nhau, ngầm hiểu người đối diện muốn nói gì. Nàng thoăn thoắt mở túi ra, đưa hai thỏi vàng trong đó cho ca ca thấy: "Ca, huynh xem này!"
Liễu Tiêu Minh khi nhìn thấy hai thỏi vàng trong hầu bao của mình, vô cùng kinh ngạc, sau đó nét mặt lập tức trở nên nghiêm túc: "Muội muội, cái này... từ đâu ra vậy!"
Chương thị vội vàng kéo hai đứa con lại, ba mẹ con tiếp tục đi về phía trước.
Liễu Tiêu Vân vội vàng cất hầu bao lại, nhỏ giọng kể lại những gì đã nói với tẩu tử hôm qua cho ca ca nghe.
"Thật sao! Muội nhìn thấy có nhân sâm trên núi sao? Vàng này cũng nhặt được ở trên núi à? Còn nhặt được đến hai thỏi?" Liễu Tiêu Minh ngạc nhiên hỏi, huynh ấy vẫn còn nghi ngờ.
“Ca ca à, muội có thể gạt huynh sao!” Vẻ mặt Liễu Tiêu Vân mất tự nhiên, trong lòng thầm nghĩ, ca ca không dễ gạt như tẩu tử, tẩu tử thật sự rất tin lời nàng nói.
Liễu Tiêu Minh suy nghĩ một chút rồi nói: "Huynh nghe người ta nói nhân sâm cũng biết chạy, huynh chỉ không ngờ muội lại gặp phải nó, nhưng hai thỏi vàng này là do ai bỏ lại chứ? Còn nữa, ba trang ghi chép bí tịch võ công kia ở đâu ra?"
Quả thật ca ca không dễ lừa chút nào!
"Ca ca, huynh xem này, trên thỏi vàng này không có dấu hiệu, có lẽ là do bọn sơn tặc cướp được rồi làm rơi, còn nữa, ba trang ghi chép bí tịch võ công kia có lẽ cũng do chúng không cẩn thận đánh rơi lúc xuống núi!" Liễu Tiêu Vân giải thích cho ca ca mình.
Liễu Tiêu Minh cũng từng nghe những người lớn tuổi trong thôn kể lại rằng, nhiều năm trước, ở vùng núi gần đó có quả thật có sơn tặc nhưng đã bị quan binh dẹp sạch rồi.
Nghĩ đến đây, Liễu Tiêu Minh cười nói: "Tiểu nha đầu, muội may mắn thật đấy, gốc nhân sâm chạy mất kia cũng không đáng giá bằng hai thỏi vàng này! Đúng lúc muội còn học được võ công nữa, sau này có thể lên xuống núi mà không cần ca ca bảo vệ nữa rồi!”
Nghe vậy, Liễu Tiêu Vân thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng nói đùa: "Đúng vậy! Muội có thể tự bảo vệ bản thân, ca ca chỉ cần bảo vệ tẩu tử và hai cháu nhỏ là được rồi!"
Hạ thợ săn đang giải thích cho một binh lính ở bên trái, rằng mình đến thị trấn để đưa món ăn dân dã cho tửu lâu...
Liễu Tiêu Vân lấy giấy tờ hộ khẩu ra cho quân lính bên phải xem, nhằm chứng minh họ không phải dân chạy nạn đến đây: "Bọn ta lên thị trấn để thăm người nhà ấy mà."
Binh lính ấy đọc hộ khẩu rồi quan sát họ từ trên xuống dưới. Thấy bốn người ăn mặc sạch sẽ, ngăn nắp, binh lính cho họ vào thị trấn ngay.
Liễu Tiêu Vân ngoái đầu lại nhìn, may mà họ có đem hộ khẩu theo, bởi vì Hạ thợ săn vẫn còn đang vò đầu bứt tóc giải thích cho binh lính kia hiểu.
Chương thị và ba người còn lại đến cửa hàng mà Liễu Tiêu Minh làm thợ mộc, huynh ấy đang tập trung lắp một cái bàn.
"Cha ơi!" Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc chạy ào đến.
Liễu Tiêu Minh ngồi dậy, dang rộng vòng tay ôm chầm lấy hai cậu con trai của mình, từ tận đáy lòng huynh ấy dâng lên nỗi vui mừng vô tận: "Con trai! Con có nhớ cha không nào?"
Liễu Tiêu Vân cũng reo lên: "Ca, muội và tẩu tử đến thăm huynh đây!"
"Sao cả nhà kéo nhau lên đây hết thế này?" Liễu Tiêu Minh bật cười ha ha.
Chương thị chỉ mỉm cười chứ không nói gì, nghiêm túc đánh giá cửa hàng này.
Liễu Tiêu Vân nhoẻn môi cười: "Ca, huynh báo chưởng quỹ xin nghỉ đi, nhờ huynh dẫn đường bọn muội đi dạo phố nhé!"
"Được thôi, chờ huynh một lát, huynh sẽ đi tìm chưởng quỹ ngay." Liễu Tiêu Minh vừa nói xong thì đặt hai cậu con trai xuống, đi ra sân sau của cửa hàng.
Liễu Tiêu Minh nhanh chóng ra khỏi sân sau: "Đi thôi, để huynh dẫn mấy đứa đi dạo phố."
Liễu Tiêu Minh nắm tay hai đứa con trai nhỏ bé trong niềm hạnh phúc vô bờ, đã nửa tháng huynh ấy chưa về nhà rồi.
Đi tới một con hẻm ít người, lặng yên, Liễu Tiêu Vân và tẩu tử nhìn nhau, ngầm hiểu người đối diện muốn nói gì. Nàng thoăn thoắt mở túi ra, đưa hai thỏi vàng trong đó cho ca ca thấy: "Ca, huynh xem này!"
Liễu Tiêu Minh khi nhìn thấy hai thỏi vàng trong hầu bao của mình, vô cùng kinh ngạc, sau đó nét mặt lập tức trở nên nghiêm túc: "Muội muội, cái này... từ đâu ra vậy!"
Chương thị vội vàng kéo hai đứa con lại, ba mẹ con tiếp tục đi về phía trước.
Liễu Tiêu Vân vội vàng cất hầu bao lại, nhỏ giọng kể lại những gì đã nói với tẩu tử hôm qua cho ca ca nghe.
"Thật sao! Muội nhìn thấy có nhân sâm trên núi sao? Vàng này cũng nhặt được ở trên núi à? Còn nhặt được đến hai thỏi?" Liễu Tiêu Minh ngạc nhiên hỏi, huynh ấy vẫn còn nghi ngờ.
“Ca ca à, muội có thể gạt huynh sao!” Vẻ mặt Liễu Tiêu Vân mất tự nhiên, trong lòng thầm nghĩ, ca ca không dễ gạt như tẩu tử, tẩu tử thật sự rất tin lời nàng nói.
Liễu Tiêu Minh suy nghĩ một chút rồi nói: "Huynh nghe người ta nói nhân sâm cũng biết chạy, huynh chỉ không ngờ muội lại gặp phải nó, nhưng hai thỏi vàng này là do ai bỏ lại chứ? Còn nữa, ba trang ghi chép bí tịch võ công kia ở đâu ra?"
Quả thật ca ca không dễ lừa chút nào!
"Ca ca, huynh xem này, trên thỏi vàng này không có dấu hiệu, có lẽ là do bọn sơn tặc cướp được rồi làm rơi, còn nữa, ba trang ghi chép bí tịch võ công kia có lẽ cũng do chúng không cẩn thận đánh rơi lúc xuống núi!" Liễu Tiêu Vân giải thích cho ca ca mình.
Liễu Tiêu Minh cũng từng nghe những người lớn tuổi trong thôn kể lại rằng, nhiều năm trước, ở vùng núi gần đó có quả thật có sơn tặc nhưng đã bị quan binh dẹp sạch rồi.
Nghĩ đến đây, Liễu Tiêu Minh cười nói: "Tiểu nha đầu, muội may mắn thật đấy, gốc nhân sâm chạy mất kia cũng không đáng giá bằng hai thỏi vàng này! Đúng lúc muội còn học được võ công nữa, sau này có thể lên xuống núi mà không cần ca ca bảo vệ nữa rồi!”
Nghe vậy, Liễu Tiêu Vân thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng nói đùa: "Đúng vậy! Muội có thể tự bảo vệ bản thân, ca ca chỉ cần bảo vệ tẩu tử và hai cháu nhỏ là được rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất