Ngàn Năm Say

Chương 34: Hữu tâm khổng tước khan thế sự

Trước Sau
Tưởng đã hết u mê mộng tưởngLại bất chợt gặp ngưỡng oái ămThiên - Thương chưa sạch hờn cămỞ đâu họ Vũ rắp tâm xen vào?_____________________________________________________

Quỳnh An chẳng biết mình đã phi ngựa bao lâu, cô chỉ một mực lao về trước, bỏ lại phía sau, nhưng tiếng rầm rập vỗ xuống mặt đất vẫn vang lên. Quỳnh An vẫn chưa phân biệt được đâu là tiếng tim đập của mình hay tiếng vó ngựa đang dồn dập bên dưới.

Đột ngột, lạc vào tai cô là tiếng cành cây khô bị dẫm nát, tiếp sau đó là âm thanh xé gió vang lên. Quỳnh An nhanh tay ghìm cương ngựa, kéo nó né sang bên.

"Tôn Quỳnh An, mau về Thụy Vũ chịu tội." Đuổi theo cô là những quân lính mặc bộ giáp trắng như tuyết, đây là Song Trường phủ mà cô đã được nghe đến. Họ là những binh lính tinh nhuệ nhất, phục vụ cho triều đình. Khi Song Trường Phủ ra trận, máu chảy thành sông, giáp trắng nhuộm màu đỏ thẫm.

Cầm kiếm chỉ trời chém đôi mâyGiày sắt chân thô đạp đất dàyVung roi thúc ngựa đi chinh chiếnMàu cờ sắc áo gió tung bay.

Về để chết thì ai lại ngu gì mà dừng chứ?

Binh lính phía sau đuổi theo mỗi lúc một gần, mà Quỳnh An giờ đây lại chẳng thể nào cầm kiếm lên khi đang ở trên lưng ngựa. Trong lúc cô còn đang bối rối chưa biết xử lý sao thì đã bị một mũi tên ghim vào vai.

Trời đất thánh thần thiên địa ơi! Các người có biết cái gì gọi là "Nhiễu điều phủ lấy giá gương, người trong một nước phải thương nhau cùng" không vậy? Thân là đồng bào mà lại nỡ gây tổn hại thân thể nhau sao?

Trong lúc đang bối rối, Quỳnh Anh chợt nhớ đến mấy ngày mình đến Địa Ngục giáo chơi. Nhìn mấy vị hộ pháp tỷ thí nhau đến nỗi vô cùng quen thuộc từng chuyển động của họ.

Cô hít vào một hơi sâu, chậm rãi nhớ lại từng chút một lời Xích Dạ hộ pháp đã chỉ dạy. Điều khiển thuần thục linh lực vốn phải luyện tập rất nhiều, nhưng cũng không quá khó khăn, trước hết tưởng tượng về thứ mình cần, dần ngưng tụ nó trong lòng bàn tay, rồi phóng đi.

Cô vung tay, một lưỡi đao được tạo ra từ linh lực hệ phong nhanh như chớp lao đi, chém phải chân của con ngựa đầu tiên, khiến nó ngã xuống, kéo theo những kẻ đang đuổi theo phía sau.

Nhưng Song Trường phủ không dễ dàng bị đánh ngã như thế, nhưng người khác nhanh chóng ghìm cương ngựa, thuần thục nhảy qua những kẻ nằm trên đất mà lại đuổi theo cô.

Quỳnh An khóc mất, cô cố gắng phi ngựa thật nhanh, nhưng khoảng cách giữa cô và người của Song Trường phủ ngày một ngắn lại. Quỳnh An hít một hơi thở sâu, cô hét lên.

"Tôi không phải Tôn Quỳnh An!" Nói ra có khác gì lạy ông tôi ở bụi này đâu, nhưng Quỳnh An thật sự không nghĩ ra cách gì khác có thể thoát khỏi Song Trường phủ, vì vậy dù chỉ còn một phần trăm hy vọng để giữ mạng, cô vẫn phải thử.

Nhưng lúc này, phía sau đột nhiên phát ra một tiếng hô rất lớn:

"Phát hiện Tôn Quỳnh An đang chạy về phía Thụy Vũ!"

"Nguy rồi! Kế ly gián!" Kẻ dẫn đầu đám người của Song Trường phủ lớn giọng nói. "Quay về kinh thành, có lẽ Tôn Quỳnh An muốn cướp ngục."

"Vậy còn kẻ này?"

Người dẫn đầu ghìm cương, hắn nhìn theo Quỳnh An đang lợi dụng thời cơ mà chạy trối chết, hẳn là chỉ là một con tốt thí bị phản tặc lợi dụng. Hắn hắng giọng, lớn tiếng hô:

"Đừng quay trở về!"

Song Trường phủ chính trực như thế nào, cả giang hồ đều biết. Bọn hắn sẽ không khinh thường kẻ yếu, coi trọng kẻ mạnh. Lấy nhân nghĩa đó đối đãi với mọi thần dân dưới trướng của hoàng đế.

Quỳnh An nghe hắn nói, nhanh chóng thúc ngựa chạy khuất vào rừng sâu. Một giọt lệ vui mừng chảy xuống từ khóe mắt.

Sống rồi...

Nhưng sự việc nào suôn sẻ như vậy, hẳn là lúc xuyên không, không! Chắc chắn là do lúc được sinh ra cô đã quên không cộng cho mình một ít điểm may mắn. Cô cứ điên cuồng chạy, đến lúc sắp rời khỏi rừng thì trời cũng đã về chiều. Quỳnh An vui sướng xông ra, bất ngờ đụng phải một nhóm ba người đang đi đường.



"Cẩn thận!"

Quỳnh An hoảng hốt ghìm cương nhưng không kịp, ngược lại còn khiến con ngựa đó hóa rồ mà hất mình lên không trung. Quỳnh An ngẩng đầu lên, cô loáng thoáng nhìn thấy hai trong số ba người kia là tín đồ của Linh Ẩn. Vị Ẩn sư đeo trên lưng một chiếc quan tài bằng gỗ bỗng nhiên thủ thế, Quỳnh An không kịp đoán đó là nam hay nữ, chỉ thấy Ẩn sư nọ bước chân né tránh con ngựa kia lao đến, sau đó nghiêng người chưởng vào cổ nó.

Con ngựa đó bỗng nhiên ngã lăn ra đất, máu từ mũi và miệng nó bắt đầu tràn ra bên ngoài, sau đó thì chết hẳn.

Quỳnh An rớt từ không trung xuống đất, cô hoảng hốt nhìn về con ngựa duy nhất của mình, khóc không thành tiếng.

Xin lỗi Louis Tuấn Mã, là tao không bảo vệ được mày, tao với mày còn chưa kịp cùng nhau cao chạy xa bay nữa, vậy mà mới đây mày đã ra đi rồi...

"Cô ổn chứ?" Má đào váy xanh, người duy nhất không trông giống tín đồ Linh Ẩn bước đến gần Quỳnh An, nàng ta chìa tay ra, thế nhưng cô còn chưa kịp nắm lấy, thì vị Linh sư bên cạnh đã đứng chắn giữa, xốc cô đứng dậy.

Má đào kia cũng chẳng lấy làm phật lòng khi vị Linh sư ngăn cản mình, Quỳnh An để ý rằng nàng ta đang bịt mắt mình bằng một mảnh vải đồng màu với váy.

"Có vẻ như Tử Nhiên nhà ta vô ý làm chết ngựa của má đào, chẳng biết ta phải làm gì để xin lỗi cô đây?"

"Thủy..."

Ẩn sư Tử Nhiên vô tội nhìn về phía má đào nọ, sau khi phát hiện người kia không để ý đến mình thì cũng không tiếp tục bắn ánh mắt về phía này nữa. Cô ta nắm lấy chân ngựa, kéo dần nó vào rừng. Quỳnh An hiểu nếu để xác một con ngựa nằm giữa đường thì cũng không tốt lắm, nên cũng không dám nói gì nhiều.

Ẩn Linh chia ra hai phái võ là Linh sư và Ẩn sư, Linh sư trước nay coi trọng mạng người, thiên về chữa trị, ngược lại với họ là Ẩn sư, danh tiếng trước giờ là một chiêu lấy mạng. Quỳnh An chẳng hiểu tại sao một tôn giáo lại có thể chia ra rắc rối như thế nữa.

"Thật ra thì tôi đang có chút việc khá là gấp cần rời khỏi đây ngay. Ba vị không cần phải lo lắng về con ngựa, tôi có thể tự lo được." Quỳnh An cười nói, giờ có thể cô vẫn chưa bị bắt, nhưng một khi triều đình biết được rằng Quỳnh An không chạy về kinh thành thì chắc chắn sẽ dán thông báo truy nã, lúc đó ai biết mấy người này còn tốt bụng với cô hay không.

Thôi thôi, kẻ địch quá trâu bò, Quỳnh An đánh không lại, cũng chạy không thoát. Chi bằng trước khi lâm vào tình trạng đó, cô tự giải cứu mình còn hơn.

Không ở lại quá lâu, Quỳnh An nhanh chóng cúi đầu với ba người kia, rồi vội vàng co giò bỏ chạy.

Thế nhưng, người nọ có vẻ không định để cô làm điều đó. Quỳnh An chỉ kịp nghe hai tiếng "Sinh Nhiên" vang lên bên tai, trong chớp mắt, vị Linh sư kia đã đứng trước mặt cô.

"Má đào đừng lo lắng. Tín đồ Linh Ẩn trước nay có nợ phải trả." Nàng ta mỉm cười, nàng ta bước đến gần Quỳnh An.

"Chưa kể kia là hướng đi sâu vào trong Thiên Yêu vực, nếu đi sâu vào trong, thì người gặp nguy hiểm sẽ là cô đấy." Dừng một chút, nàng ta nói tiếp. "Linh Ẩn trước nay đội khăn voan, chứng tỏ đã xa rời với thế sự. Chúng ta không để tâm cô đang lo lắng điều gì, hay đang chạy trốn thứ gì."

Được rồi, chờ chút. Trước hết, cô bịt mắt là cô mù đúng không? Nếu cô mù thì sao mà cô biết đường? Thứ hai, mấy người nói câu đó mới là mấy người phải tránh xa nhất mới đúng.

Quỳnh An nhìn Sinh Nhiên đứng như đá chắn trước mặt mình, cô bước chân sang trái, ả liền bước qua trái, cô quay bên phải, ả cũng liền chặn phải. Quỳnh An hít một hơi sâu, cô nhìn vào Sinh Nhiên, sau đó lại nhìn qua Tử Nhiên cùng bàn tay đã chưởng chết Louis Tuấn Mã của cô ta. Cuối cùng nuốt lệ vào trong, mỉm cười.

"Vậy mời má đào và hai vị Linh Ẩn sư dẫn đường giúp tôi."

Quỳnh An cứ tưởng mình bị lừa rồi, nhưng sau đó thì má đào và hai Linh Ẩn sư kia thật sự dắt cô đi ra ngoài. Quỳnh An nhìn hướng mặt trời đang lặn xuống, lối ra Thiên Yêu vực nằm ở phía Đông, vậy là đúng rồi?

Mấy người đó hình như là người tốt thật. Quỳnh An thấy mình hơi quá, cô gãi gãi má, cuối cùng cười trừ hỏi.

"Tôi tên là Quỳnh An, chẳng biết phải xưng hô với mọi người như thế nào?"

Má đào váy xanh nghe nàng nói thì khẽ cười, hình dung như một thiếu nữ dịu dàng đàn hát, ngâm thơ.



"Linh sư kia tên Sinh Nhiên, còn Ẩn sư này tên là Tử Nhiên." Dừng một chút, dường như nàng ta cố tình để hai người kia nghe thấy, sau khi chắc chắn Sinh Nhiên và Tử Nhiên nghe được, nàng nói tiếp.

"Ta là Khổng Khuynh Thành. Khổng Khuynh Thành trong "Hữu tâm khổng tước khan thế sự. Kinh hoảng nhân gian lộng khuynh thành.""

Khổng tước có lòng trông thế sựNhân gian sợ hãi đổ nghiêng thành

Là điển. Quỳnh Anh khẽ ồ lên trong đầu, Theo tích xưa, Đức Trân Sam vốn là một vị vua của nhà Thiên, nhưng thay vì ham muốn mở rộng bờ cõi, Đức Trân Sam lại chỉ muốn tạo lập văn hóa, tạo ra tín ngưỡng cho dân chúng. Cho rằng ngài vì sợ hãi việc chiến trận nên mới dùng cách này để lưu danh, quần thần càng lúc càng xem thường. Họ xem ngài như vị thái tử nhu nhược nhất của nhà Thiên.

Ấy thế mà, đến ngày lên ngôi, một con Khổng Tước ghé đến, đậu trên ngai vàng của hoàng đế. Quần thần nổi giận trước sự ngang ngược của con hung thú này, họ liền sai binh lính cho bắt giết nó, thế nhưng ai ngờ điều đó lại chọc giận hung thú, khổng tước cựa mình, hóa thành một con ma thú gọi là Lưu Ly Khổng Tước. Lúc này quần thần mới hoảng hốt nhận ra mình đã chọc sai người. Họ vội vàng hiến dâng lễ vật, nhưng ma thú nổi giận rồi, chỉ vài món đồ hiến tế thì làm sao mà đủ với nó đây?

Lưu Ly Khổng Tước náo loạn cả một vùng đất nhà Thiên, nó bay đến đâu, người dân nơi đó hoảng loạn bỏ chạy đến đổ rạp thành trì, dân chúng sợ hãi chỉ biết cầu xin hoàng đế ra mặt diệt trừ ma thú.

Đức Trân Sam trong lúc rối rắm vì họa do ma thú, bất ngờ gặp một thiếu nữ váy xanh. Nàng ta bảo rằng nàng có thể giúp ngài diệt trừ ma thú, nhưng ma thú tâm tính vốn thiện, sau này ngài có thành danh, phải lấy nó làm vật tượng trưng cho tín ngưỡng. Và khi Đức Trân Sam đồng ý, nàng bắt đầu khóc, đôi mắt nàng rơi xuống, hóa thành một cặp kiếm màu lam.

Đức Trân Sam cầm song kiếm ra ngoài thành, thuần phục ma thú. Ngài sau này dựng nên Linh Ẩn, tôn thiếu nữ kia thành thánh nữ, mà nhân gian kính trọng gọi nàng duy nhất một chữ "Thủy".

Thiếu nữ trước mặt Quỳnh An tên Khổng Khuynh Thành, hai Linh Ẩn sư kia gọi nàng là Thủy, mà nàng cũng bị mù. Nó không khỏi làm cô liên tưởng tới vài chuyện ly kỳ.

"Chẳng biết mọi người vì chuyện gì mà phải đi vào Thiên Yêu vực?" Quỳnh An hỏi tiếp, cô nhìn ra phía trước, thoáng thấy đôi mày Sinh Nhiên cau lại sau khăn voan.

Khổng Khuynh Thành im lặng một lát, bật cười:

"Vậy hẳn là má đào không biết rồi. Linh Ẩn chúng ta bình thường sẽ nhận trừ tà ở một số nơi bị các vong hồn chưa siêu thoát phá quấy, lúc đó phải tổ chức một đàn tế nhỏ gọi là Câu thánh, để triệu hồi thánh nữ trừ tà. Chiếc quan tài trên vai Tử Nhiên, và giỏ tre sau lưng Sinh Nhiên đều đựng đầy dụng cụ để lập bàn tế. Dĩ nhiên, dụng cụ đó bao gồm cả ta nữa."

Quỳnh An nhướng mày, cô không nghiên cứu quá sâu về những tục lệ của từng môn phái một. Dĩ nhiên, cô đâu có rảnh, hoặc là do lúc đó cô đã cảm thấy là mình sẽ không bao giờ cần mấy cái thông tin không đâu đó. Nhưng bây giờ nhìn lại thì quả thật không có không được.

Nếu như không nắm rõ thông tin thì sẽ dần trở nên lạc hậu so với thời đại, nói đúng hơn Quỳnh An lúc này không khác gì một người cổ đại xuyên không đến hiện đại cả, chỉ là cô xuyên ngược lại mà thôi.

"À, cái này thì người ngoài như cô có vẻ không hiểu rõ. Nhưng Tử Nhiên, Sinh Nhiên và cả Thủy đều là tên các môn đồ của Đức Trân Sam. Khi lập đàn tế thì cả ba người bọn ta đều phải diễn tròn vai của họ." Nghe Khổng Khuynh Thành từ tốn nói, Quỳnh An hiểu ra, cô nhẹ nhàng gật gù. Nhẹ nhàng loại bỏ việc li kì lúc nãy ra khỏi đầu.

Mặt trời vừa khuất núi, bóng tối đã bao trùm Thiên Yêu vực. Sinh Nhiên đột nhiên dừng chân, Quỳnh An không để ý mà đi thêm vài bước, bất ngờ bị đập mặt vào giỏ tre.

"Chuyện gì vậy...?" Cô ôm lấy mũi, cố nói cho tròn câu.

"Ta thấy má đào mặc trang phục của Nhất Kiếm đảo, cứ tưởng cô đã biết chuyện này. Đêm nay trăng sắp tròn, là lúc yêu tộc hoạt động mạnh mẽ nhất. Dĩ nhiên là chúng sắp bay ra đây xâu xé chúng ta rồi." Khổng Khuynh Thành vừa giải thích vừa mỉm cười. Quỳnh An trợn mắt nhìn nàng ta.

"Vậy chúng ta sắp tiêu rồi đúng không?"

"Không, má đào. Chúng ta không tiêu." Khổng Khuynh Thành nhẹ phất tay, Quỳnh An thở phào, chắc hẳn là nàng có kế hoạch gì đó rồi. Dù sao cũng là người của Linh Ẩn, làm sao có thể để mình bị giết chứ.

Khổng Khuynh Thành ngẩng đầu lên, đối diện với trăng, hai bên bìa rừng dần xuất hiện những đôi mắt đỏ ngầu, chúng như không chờ được mà muốn lao vào xé nát cơ thể mảnh mai của nàng ngay lập tức.

Ngẫm thấy đẹp, ngẫu nhiên lại sốngNgười cùng người bi, thống, hận, yêuTử sinh những lẽ mỹ miềuNên sau có chết cũng điều tất nhiên.

"Má đào nói xem, nhân loại đẹp vì ngẫu nhiên được sinh ra trên đời. Thế thì trong cái chết phải diễn ra theo lẽ dĩ nhiên đó, có phải chúng ta sẽ càng đẹp hơn không?"

Lời vừa dứt, Quỳnh An chỉ kịp thấy vài ánh đỏ lóe lên, rực sáng trong đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau