Chương 60: Lỡ đường lạc giữa rừng hoa, tiếc rằng hoa vẫn thua xa môi nàng
Vốn đã uống máu thề non nướcCũng đã cùng hẹn ước cha anhVì đâu duyên vỡ tan tànhPhải chẳng chí lớn nên đành phụ nhau?
Trong quá trình dịch lại "Cố nhân thán ngâm" của Nhạc Ai Hoài, tôi có vô tình tìm lại được một phần bút tích cảm nghĩ của bà dưới đoạn thơ này. Dĩ nhiên quá trình phục dịch lại khá khó khăn do các yếu tố ngoài lề nhưng phần nào nó cũng thể phản ánh rằng Nhạc Ai Hoài đã sống cùng thời điểm với chiến tranh Thiên - Thương - Vũ, nhưng như thế thì lại không hợp lý với các bài thơ được sáng tác vào thời nhà Hán của bà.
Tôi sẽ cập nhật thêm sau khi đã dịch được các bút tích của bà.
- Trích bút ký Những điều u uấn ở đất Đại Ngư của tác giả Ngọc Linh.
_______________________________________________
Tuy là nói không ai dám ra khỏi nhà, nhưng trời vừa chuyển trưa, các sạp hàng bên đường đã bắt đầu mở cửa. Sợ ma quỷ thì dĩ nhiên họ vẫn sợ, nhưng so với ma quỷ thì đói kém vẫn đáng sợ hơn nhiều.
Khi đường phố dần nhộn nhịp trở lại, năm người bắt đầu rời khỏi quán trọ, thành Vãn Xuân rất rộng, vì vậy kế hoạch đi chơi cũng nhiều, bỏ qua mấy điều ma quỷ kia, hôm nay cả năm người đều thống nhất trước hết sẽ đi dạo phố và ngắm hồ Lạc Hoa.
Địa điểm nổi tiếng nhất ở thành Vãn Xuân là hồ Lạc Hoa, xung quanh hồ mọc đầy hoa anh đào, đến khi toàn bộ cánh hoa rụng xuống lòng hồ, rồi trôi theo sông Lạc Hoa đi mất, từ đó xuân mới tàn.
Thành này tên Vãn Xuân cũng vì lý do đó.
Phố phường nhộn nhịp, Bạch Vân cùng Trịnh Khinh Ái tuy đi chung đường, nhưng cũng chẳng nói năng gì với nhau. Quỳnh An vừa đi theo sau vừa gặm bánh ngọt. Hai người đó tuy không thèm trò chuyện, nhưng vẫn rất hợp ý nhau, nếu một người dừng, người kia cũng sẽ dừng lại cùng xem đồ vật trên các sạp hàng.
Quỳnh An gặm thêm một miếng bánh nữa. Đột nhiên hiểu ra lý do vì sao Bạch Mặc Tử một mực kéo Thất Tinh đi chỗ khác.
Lần sau cô cũng sẽ chạy theo yêu vương.
Sau hồi lâu yên lặng, ba người dừng ở hàng bán trang sức cho tóc.
Quỳnh An không có hứng thú với trang sức lắm, nên cũng chỉ đứng xem, Bạch Vân thì ngược lại, nàng hết thử cái này đến cái khác, từ trâm đến cài tóc. Thế nhưng Quỳnh An để ý, nàng thử cũng không phải thử trên tóc mình, mà cứ nhìn sang Trịnh Khinh Ái như để đối chiếu vậy.
Quỳnh An cắn xuống bánh ngọt, trong miệng vang lên âm thanh giòn tan. Tới giai đoạn xin lỗi rồi sao?
Bạch Vân quay sang nhìn người bên cạnh, tóc của Trịnh Khinh Ái rất dài, kéo đến tận eo, bình thường cũng không vấn lên, mà tùy tiện xõa ra phía sau, càng làm người khác có cảm giác yểu điệu, buồn rầu.
Bạch Vân chọn một hồi, rốt cuộc nhìn trúng một sợi dây cột tóc màu đỏ. Thiên nữ thấy nàng xem nó hồi lâu, chợt cất tiếng.
"Muốn mua sao?"
Bạch Vân ậm ờ đáp lại:
"Ừm."
Bạch Vân sau một hồi nghĩ ngợi, quyết định trả tiền, sau đó cất dây cột tóc vào tay áo. Rồi lần nữa tiếp tục di chuyển về trước.
Cả ba đi qua phố đông, Quỳnh An mấy lần bị tụt lại phía sau, nhưng khi cô vượt qua dòng người, thì đã thấy hai người kia đứng chờ mình sẵn.
Ân đức này cô xin ghi, chấp nhận ăn cơm chó.
Muốn đến hồ Lạc Hoa vẫn phải vòng qua một cây cầu, cả ba đi theo đám đông, bước lên cầu, một cơn gió nổi lên, thổi những cánh anh đào bay lả tả. Trịnh Khinh Ái đưa tay về trước, nhẹ nhàng bắt lấy một cánh hoa, giữ trong bàn tay.
Nàng ta trầm ngâm giây lát, cuối cùng cất tiếng.
"Có một vài truyền thuyết dân gian kể về những cánh anh đào định mệnh ở thành Vãn Xuân này." Thiên nữ mỉm cười. "Khi bắt được một cánh anh đào, hãy cầu nguyện với nó, sau đó thả vào lòng hồ. Khi cánh hoa theo nước sông chảy đến biển lớn, điều ước sẽ thành sự thật."
Nói đoạn, Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng hôn lên cánh hoa anh đào, trong phút chốc, Bạch Vân không thể nào phân biệt được đâu là sắc môi của nàng ta hay đâu là màu của cánh hoa kia nữa.
Và khi Trịnh Khinh Ái buông tay, gió lại nổi lên, cánh hoa kia vốn dĩ phải rơi xuống hồ lại bị gió thổi bay, hòa lẫn với những cánh hoa khác, hệt như chưa từng tồn tại.
Ai cũng biết, mong ước trên cuộc đời này lúc nào cũng mỏng manh như vậy.
Kẻ mong ước nhiều vô số kể, nhưng toại ý thì đâu được mấy người.
Trịnh Khinh Ái quay sang nhìn Bạch Vân, một sợi tóc vô ý bám vào má, Bạch Vân tiến nhanh về trước, cẩn thận giúp nàng ta vén lên.
Vành tai Trịnh Khinh Ái hơi đỏ, hai người đứng trên cầu, đối mặt với nhau. Bạch Vân nhẹ nhàng giúp nàng ta chỉnh lại mái tóc bị gió thổi loạn, vì đám đông xô đẩy, hai người tiến đến càng lúc càng gần, cuối cùng nép hẳn vào lòng nhau.
Bạch Vân cúi đầu, nhẹ nhàng tách ra, nhưng vẫn dang tay ra trước, che chắn Trịnh Khinh Ái sau lưng mình.
Trịnh Khinh Ái đứng phía sau, chẳng biết nghĩ gì, nhẹ nhàng níu lấy tay áo của nàng.
"Cứu..." Quỳnh An ở một góc khác bị ép đến mức phải bám vào thành cầu gỗ. Cô liều mạng bơi ngược dòng người, tiến về trước, sợ mất dấu hai người kia.
Ngay khi Trịnh Khinh Ái và Bạch Vân đã ở trước mặt cô, thì từ bên kia hồ lại vang lên tiếng hét.
"Có ma!"
"Cứu với!"
Một thiếu nữ ôm lấy cánh tay đầy máu, ngã xuống hồ nước, Bạch Vân thấy chẳng ai kịp thời ứng cứu liền nhảy khỏi cầu, dùng Bất biến di bộ chạy trên mặt nước đến chỗ cô ta.
Quỳnh An chưa kịp định hình, quay đi quay lại đã thấy Trịnh Khinh Ái cũng đã biến mất từ lúc nào. Cô rướn người ra ngoài, bóng Trịnh Khinh Ái vụt lên, cả người lướt đi trên mặt nước hệt như trượt băng.
Quỳnh An chửi thề trong lòng, vậy mà bảo là theo võ đạo á? Cô vừa nghĩ vừa vội vàng đuổi theo hai người kia. Thế nhưng Quỳnh An chưa kịp chạy đến đó, chỉ mới vừa xuống khỏi cầu đã thấy Khiên Vũ môn từ đâu xuất hiện. Cô rùng mình một cái, chui trở về đám đông.
Suýt thì quên mình đang bị truy nã.
Thành thật xin lỗi, tiểu nhân xin chấp nhận làm người hèn.
Bạch Vân nhảy đến phía trước, chuẩn xác bắt được cánh tay của thiếu nữ nọ rồi kéo cô ta lên bờ. Trịnh Khinh Ái đáp xuống bên cạnh nàng, cẩn thận vén lên tay áo thiếu nữ kia. Trên tay cô ta là một vết cắt dài khoảng một gang tay, rất sâu, gần như trông thấy xương bên trong.
Miệng vết thương vì bị ngâm nước mà nổi lên trắng bệch, máu vẫn không ngừng tràn ra ngoài. Trịnh Khinh Ái lấy ra một mảnh băng trắng từ nhẫn không gian, thuần thục cầm máu.
Hai người còn chưa kịp hỏi chuyện, thiếu nữ đã nắm lấy bàn tay của Trịnh Khinh Ái.
"Ân nhân..."
Trịnh Khinh Ái kéo tay cô ta ra khỏi mình, thiếu nữ có vẻ vì quá mệt mỏi, nên cũng không để ý đến hành động của nàng.
"Ma... Nó..." Cô ta chợt chỉ về phía bên kia, trong lùm cây bỗng phát ra những âm thanh sột soạt đáng ngờ, Trịnh Khinh Ái đứng dậy, nó liền bỏ chạy.
Bạch Vân và nàng không ai bảo ai, vội vàng đuổi theo.
Cái bóng kia di chuyển rất nhanh, Bất biến di bộ của Bạch Vân cũng khó đuổi kịp, đã như vậy, Trịnh Khinh Ái càng nhanh không kém gì nó. Bạch Vân chỉ kịp thấy bóng dáng của nàng qua những vệt trắng trên làn váy.
Trịnh Khinh Ái cách thứ kia càng lúc càng gần, thế nhưng khi nó chạy qua một bụi cây, nàng vội vàng tung người nhảy qua, muốn bắt nó lại, nhưng chưa kịp thì nó đã biến mất không dấu vết.
Trịnh Khinh Ái siết chặt bàn tay, có chút bực dọc không thể nói rõ.
Hết nữ quỷ kia đến bóng ma này...
"Trịnh Khinh Ái!" Bạch Vân nhảy qua bụi cây, đáp xuống bên cạnh nàng ta, không tránh khỏi thở dốc. Mồ hôi theo thái dương chảy dọc xuống gò má, nàng chống tay lên gối, tự nhủ phải chủ động rèn luyện nội lực.
"Nó biến mất rồi." Trịnh Khinh Ái khẽ nói.
"Nàng có trông thấy bóng dáng của nó không?" Bạch Vân chợt hỏi.
Trịnh Khinh Ái chậm rãi lắc đầu, hình dáng của thứ kia quá mức mờ ảo, vô thực, rồi lại giống như đang phát sáng, khiến Thiên nữ cũng có chút mờ mịt.
Đúng lúc này, bên bìa rừng lại vang lên một âm thanh lạ.
Trịnh Khinh Ái cùng Bạch Vân đồng thời nhìn nhau.
"Bạch Vân lên cao quan sát, ta đi xem thử phía bên kia." Nàng ta nói xong cũng không đợi Bạch Vân đáp lại mà chậm rãi đi về phía trước.
Bạch Vân chau mày nhìn theo bóng dáng Trịnh Khinh Ái đi khuất thì nhón chân, nhảy lên cành cây, lấy điểm tựa bật lên cao.
Nàng nheo mắt, bên dưới có con đường đầy đá đen, cách đó khoảng chừng 30 dặm là một ngọn núi khá lớn. Bạch Vân đạp lên một ngọn cây, nhẹ nhàng phi thân về trước.
Ngọn núi đó trông khá kì lạ, từ xa trông vào cũng đủ biết là nó rất cao, nhưng đỉnh núi cũng không nhọn, ngược lại giống như bị vật gì đó cắt ngang, nhìn như một hình thang cân.
Bạch Vân càng đến gần thì càng cảm thấy bất ổn, hơi thở mỗi lúc một khó khăn hơn, nàng cắn nhẹ môi, quyết định quay trở lại.
Dù sao đi một mình cũng chẳng giải quyết được gì.
Bên cạnh đó, Phía Trịnh Khinh Ái lại tìm thấy một người đàn ông.
Vẫn chưa rõ sống chết, nàng cũng không vội vã, Trịnh Khinh Ái nheo mắt, từ sau mảnh vải trắng nhìn thấy được những luồng khí đen kì lạ bao quanh ông ta.
Nàng bước đến gần, nhẹ nhàng vươn tay, làn khói đen kia dường như gặp phải thiên địch, phút chốc đã tan biến. Lúc này Thiên nữ mới đặt tay lên động mạch chủ ở cổ của gã đàn ông nọ.
Chết rồi. Vừa chết không lâu, cơ thể vẫn còn ấm.
Bạch Vân trở lại vừa đúng lúc, nàng đứng bên cạnh Trịnh Khinh Ái, chậm rãi quan sát dáng hình của người đàn ông này.
"Hắn chết rồi, vừa chết, xác vẫn còn ấm. Tạm thời vẫn chưa rõ nguyên nhân chết." Trịnh Khinh Ái lần tay dọc theo thi thể, cuối cùng cho ra kết luận. "Không có vết thương chí mạng."
Quần áo của hắn cũng chẳng phải của bậc quan lại hay người ở trong thành. Ngược lại trông có vẻ giống dân lưu lạc bên ngoài.
Bạch Vân cúi xuống nhìn bàn chân trần của thi thể, trông thấy những mảng màu đen kì lạ, còn kèm theo một ít xác đá nhỏ.
Nàng lật bàn tay của thi thể ra xem, trên đó cũng dính đầy màu đen, ngoài ra còn có một ít mùi dầu đốt.
Nhưng nàng còn chưa kịp nói cho Trịnh Khinh Ái biết phát hiện của mình thì cả hai đã bị bao vây bởi một đám người của Khiên Vũ môn.
"Các người là ai? Mau khai ra danh tánh!" Người đứng đầu đám người kia lớn tiếng hỏi.
Trịnh Khinh Ái im lặng không đáp, Bạch Vân bước lên trước.
"Các vị quan sai, bình tĩnh..." Nàng chắn trước người Thiên nữ, che chắn cho nàng ta.
"Chúng tôi phát hiện ra người chết, chưa kịp báo quan thì đã bị các vị bao vây." Bạch Vân nhẹ nhàng trình bày, nghe vô cùng chân thật, cả cơ thể cũng cùng lúc run lên.
"Đừng diễn trò ở đây!" Gã kia lại quát lên.
"Ôi oan ức quá..." Bạch Vân vờ ôm lấy Trịnh Khinh Ái. "Ngài xem, em gái của tôi còn bị mù thì làm sao có thể làm gì người khác chứ..."
Nói xong còn khẽ vỗ sau lưng Trịnh Khinh Ái làm ám hiệu.
Trịnh Khinh Ái ngẩn người trong giây lát, sau đó cũng vươn tay ôm lấy nàng, cả người khẽ run lên, nhìn qua vô cùng yếu ớt.
Ngón tay Trịnh Khinh Ái rụt rè bấu lấy tay áo Bạch Vân, nàng ta hơi ngẩng đầu lên, môi hồng khẽ khàng hé mở.
"Chị..."
Bạch Vân "..."
Trong quá trình dịch lại "Cố nhân thán ngâm" của Nhạc Ai Hoài, tôi có vô tình tìm lại được một phần bút tích cảm nghĩ của bà dưới đoạn thơ này. Dĩ nhiên quá trình phục dịch lại khá khó khăn do các yếu tố ngoài lề nhưng phần nào nó cũng thể phản ánh rằng Nhạc Ai Hoài đã sống cùng thời điểm với chiến tranh Thiên - Thương - Vũ, nhưng như thế thì lại không hợp lý với các bài thơ được sáng tác vào thời nhà Hán của bà.
Tôi sẽ cập nhật thêm sau khi đã dịch được các bút tích của bà.
- Trích bút ký Những điều u uấn ở đất Đại Ngư của tác giả Ngọc Linh.
_______________________________________________
Tuy là nói không ai dám ra khỏi nhà, nhưng trời vừa chuyển trưa, các sạp hàng bên đường đã bắt đầu mở cửa. Sợ ma quỷ thì dĩ nhiên họ vẫn sợ, nhưng so với ma quỷ thì đói kém vẫn đáng sợ hơn nhiều.
Khi đường phố dần nhộn nhịp trở lại, năm người bắt đầu rời khỏi quán trọ, thành Vãn Xuân rất rộng, vì vậy kế hoạch đi chơi cũng nhiều, bỏ qua mấy điều ma quỷ kia, hôm nay cả năm người đều thống nhất trước hết sẽ đi dạo phố và ngắm hồ Lạc Hoa.
Địa điểm nổi tiếng nhất ở thành Vãn Xuân là hồ Lạc Hoa, xung quanh hồ mọc đầy hoa anh đào, đến khi toàn bộ cánh hoa rụng xuống lòng hồ, rồi trôi theo sông Lạc Hoa đi mất, từ đó xuân mới tàn.
Thành này tên Vãn Xuân cũng vì lý do đó.
Phố phường nhộn nhịp, Bạch Vân cùng Trịnh Khinh Ái tuy đi chung đường, nhưng cũng chẳng nói năng gì với nhau. Quỳnh An vừa đi theo sau vừa gặm bánh ngọt. Hai người đó tuy không thèm trò chuyện, nhưng vẫn rất hợp ý nhau, nếu một người dừng, người kia cũng sẽ dừng lại cùng xem đồ vật trên các sạp hàng.
Quỳnh An gặm thêm một miếng bánh nữa. Đột nhiên hiểu ra lý do vì sao Bạch Mặc Tử một mực kéo Thất Tinh đi chỗ khác.
Lần sau cô cũng sẽ chạy theo yêu vương.
Sau hồi lâu yên lặng, ba người dừng ở hàng bán trang sức cho tóc.
Quỳnh An không có hứng thú với trang sức lắm, nên cũng chỉ đứng xem, Bạch Vân thì ngược lại, nàng hết thử cái này đến cái khác, từ trâm đến cài tóc. Thế nhưng Quỳnh An để ý, nàng thử cũng không phải thử trên tóc mình, mà cứ nhìn sang Trịnh Khinh Ái như để đối chiếu vậy.
Quỳnh An cắn xuống bánh ngọt, trong miệng vang lên âm thanh giòn tan. Tới giai đoạn xin lỗi rồi sao?
Bạch Vân quay sang nhìn người bên cạnh, tóc của Trịnh Khinh Ái rất dài, kéo đến tận eo, bình thường cũng không vấn lên, mà tùy tiện xõa ra phía sau, càng làm người khác có cảm giác yểu điệu, buồn rầu.
Bạch Vân chọn một hồi, rốt cuộc nhìn trúng một sợi dây cột tóc màu đỏ. Thiên nữ thấy nàng xem nó hồi lâu, chợt cất tiếng.
"Muốn mua sao?"
Bạch Vân ậm ờ đáp lại:
"Ừm."
Bạch Vân sau một hồi nghĩ ngợi, quyết định trả tiền, sau đó cất dây cột tóc vào tay áo. Rồi lần nữa tiếp tục di chuyển về trước.
Cả ba đi qua phố đông, Quỳnh An mấy lần bị tụt lại phía sau, nhưng khi cô vượt qua dòng người, thì đã thấy hai người kia đứng chờ mình sẵn.
Ân đức này cô xin ghi, chấp nhận ăn cơm chó.
Muốn đến hồ Lạc Hoa vẫn phải vòng qua một cây cầu, cả ba đi theo đám đông, bước lên cầu, một cơn gió nổi lên, thổi những cánh anh đào bay lả tả. Trịnh Khinh Ái đưa tay về trước, nhẹ nhàng bắt lấy một cánh hoa, giữ trong bàn tay.
Nàng ta trầm ngâm giây lát, cuối cùng cất tiếng.
"Có một vài truyền thuyết dân gian kể về những cánh anh đào định mệnh ở thành Vãn Xuân này." Thiên nữ mỉm cười. "Khi bắt được một cánh anh đào, hãy cầu nguyện với nó, sau đó thả vào lòng hồ. Khi cánh hoa theo nước sông chảy đến biển lớn, điều ước sẽ thành sự thật."
Nói đoạn, Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng hôn lên cánh hoa anh đào, trong phút chốc, Bạch Vân không thể nào phân biệt được đâu là sắc môi của nàng ta hay đâu là màu của cánh hoa kia nữa.
Và khi Trịnh Khinh Ái buông tay, gió lại nổi lên, cánh hoa kia vốn dĩ phải rơi xuống hồ lại bị gió thổi bay, hòa lẫn với những cánh hoa khác, hệt như chưa từng tồn tại.
Ai cũng biết, mong ước trên cuộc đời này lúc nào cũng mỏng manh như vậy.
Kẻ mong ước nhiều vô số kể, nhưng toại ý thì đâu được mấy người.
Trịnh Khinh Ái quay sang nhìn Bạch Vân, một sợi tóc vô ý bám vào má, Bạch Vân tiến nhanh về trước, cẩn thận giúp nàng ta vén lên.
Vành tai Trịnh Khinh Ái hơi đỏ, hai người đứng trên cầu, đối mặt với nhau. Bạch Vân nhẹ nhàng giúp nàng ta chỉnh lại mái tóc bị gió thổi loạn, vì đám đông xô đẩy, hai người tiến đến càng lúc càng gần, cuối cùng nép hẳn vào lòng nhau.
Bạch Vân cúi đầu, nhẹ nhàng tách ra, nhưng vẫn dang tay ra trước, che chắn Trịnh Khinh Ái sau lưng mình.
Trịnh Khinh Ái đứng phía sau, chẳng biết nghĩ gì, nhẹ nhàng níu lấy tay áo của nàng.
"Cứu..." Quỳnh An ở một góc khác bị ép đến mức phải bám vào thành cầu gỗ. Cô liều mạng bơi ngược dòng người, tiến về trước, sợ mất dấu hai người kia.
Ngay khi Trịnh Khinh Ái và Bạch Vân đã ở trước mặt cô, thì từ bên kia hồ lại vang lên tiếng hét.
"Có ma!"
"Cứu với!"
Một thiếu nữ ôm lấy cánh tay đầy máu, ngã xuống hồ nước, Bạch Vân thấy chẳng ai kịp thời ứng cứu liền nhảy khỏi cầu, dùng Bất biến di bộ chạy trên mặt nước đến chỗ cô ta.
Quỳnh An chưa kịp định hình, quay đi quay lại đã thấy Trịnh Khinh Ái cũng đã biến mất từ lúc nào. Cô rướn người ra ngoài, bóng Trịnh Khinh Ái vụt lên, cả người lướt đi trên mặt nước hệt như trượt băng.
Quỳnh An chửi thề trong lòng, vậy mà bảo là theo võ đạo á? Cô vừa nghĩ vừa vội vàng đuổi theo hai người kia. Thế nhưng Quỳnh An chưa kịp chạy đến đó, chỉ mới vừa xuống khỏi cầu đã thấy Khiên Vũ môn từ đâu xuất hiện. Cô rùng mình một cái, chui trở về đám đông.
Suýt thì quên mình đang bị truy nã.
Thành thật xin lỗi, tiểu nhân xin chấp nhận làm người hèn.
Bạch Vân nhảy đến phía trước, chuẩn xác bắt được cánh tay của thiếu nữ nọ rồi kéo cô ta lên bờ. Trịnh Khinh Ái đáp xuống bên cạnh nàng, cẩn thận vén lên tay áo thiếu nữ kia. Trên tay cô ta là một vết cắt dài khoảng một gang tay, rất sâu, gần như trông thấy xương bên trong.
Miệng vết thương vì bị ngâm nước mà nổi lên trắng bệch, máu vẫn không ngừng tràn ra ngoài. Trịnh Khinh Ái lấy ra một mảnh băng trắng từ nhẫn không gian, thuần thục cầm máu.
Hai người còn chưa kịp hỏi chuyện, thiếu nữ đã nắm lấy bàn tay của Trịnh Khinh Ái.
"Ân nhân..."
Trịnh Khinh Ái kéo tay cô ta ra khỏi mình, thiếu nữ có vẻ vì quá mệt mỏi, nên cũng không để ý đến hành động của nàng.
"Ma... Nó..." Cô ta chợt chỉ về phía bên kia, trong lùm cây bỗng phát ra những âm thanh sột soạt đáng ngờ, Trịnh Khinh Ái đứng dậy, nó liền bỏ chạy.
Bạch Vân và nàng không ai bảo ai, vội vàng đuổi theo.
Cái bóng kia di chuyển rất nhanh, Bất biến di bộ của Bạch Vân cũng khó đuổi kịp, đã như vậy, Trịnh Khinh Ái càng nhanh không kém gì nó. Bạch Vân chỉ kịp thấy bóng dáng của nàng qua những vệt trắng trên làn váy.
Trịnh Khinh Ái cách thứ kia càng lúc càng gần, thế nhưng khi nó chạy qua một bụi cây, nàng vội vàng tung người nhảy qua, muốn bắt nó lại, nhưng chưa kịp thì nó đã biến mất không dấu vết.
Trịnh Khinh Ái siết chặt bàn tay, có chút bực dọc không thể nói rõ.
Hết nữ quỷ kia đến bóng ma này...
"Trịnh Khinh Ái!" Bạch Vân nhảy qua bụi cây, đáp xuống bên cạnh nàng ta, không tránh khỏi thở dốc. Mồ hôi theo thái dương chảy dọc xuống gò má, nàng chống tay lên gối, tự nhủ phải chủ động rèn luyện nội lực.
"Nó biến mất rồi." Trịnh Khinh Ái khẽ nói.
"Nàng có trông thấy bóng dáng của nó không?" Bạch Vân chợt hỏi.
Trịnh Khinh Ái chậm rãi lắc đầu, hình dáng của thứ kia quá mức mờ ảo, vô thực, rồi lại giống như đang phát sáng, khiến Thiên nữ cũng có chút mờ mịt.
Đúng lúc này, bên bìa rừng lại vang lên một âm thanh lạ.
Trịnh Khinh Ái cùng Bạch Vân đồng thời nhìn nhau.
"Bạch Vân lên cao quan sát, ta đi xem thử phía bên kia." Nàng ta nói xong cũng không đợi Bạch Vân đáp lại mà chậm rãi đi về phía trước.
Bạch Vân chau mày nhìn theo bóng dáng Trịnh Khinh Ái đi khuất thì nhón chân, nhảy lên cành cây, lấy điểm tựa bật lên cao.
Nàng nheo mắt, bên dưới có con đường đầy đá đen, cách đó khoảng chừng 30 dặm là một ngọn núi khá lớn. Bạch Vân đạp lên một ngọn cây, nhẹ nhàng phi thân về trước.
Ngọn núi đó trông khá kì lạ, từ xa trông vào cũng đủ biết là nó rất cao, nhưng đỉnh núi cũng không nhọn, ngược lại giống như bị vật gì đó cắt ngang, nhìn như một hình thang cân.
Bạch Vân càng đến gần thì càng cảm thấy bất ổn, hơi thở mỗi lúc một khó khăn hơn, nàng cắn nhẹ môi, quyết định quay trở lại.
Dù sao đi một mình cũng chẳng giải quyết được gì.
Bên cạnh đó, Phía Trịnh Khinh Ái lại tìm thấy một người đàn ông.
Vẫn chưa rõ sống chết, nàng cũng không vội vã, Trịnh Khinh Ái nheo mắt, từ sau mảnh vải trắng nhìn thấy được những luồng khí đen kì lạ bao quanh ông ta.
Nàng bước đến gần, nhẹ nhàng vươn tay, làn khói đen kia dường như gặp phải thiên địch, phút chốc đã tan biến. Lúc này Thiên nữ mới đặt tay lên động mạch chủ ở cổ của gã đàn ông nọ.
Chết rồi. Vừa chết không lâu, cơ thể vẫn còn ấm.
Bạch Vân trở lại vừa đúng lúc, nàng đứng bên cạnh Trịnh Khinh Ái, chậm rãi quan sát dáng hình của người đàn ông này.
"Hắn chết rồi, vừa chết, xác vẫn còn ấm. Tạm thời vẫn chưa rõ nguyên nhân chết." Trịnh Khinh Ái lần tay dọc theo thi thể, cuối cùng cho ra kết luận. "Không có vết thương chí mạng."
Quần áo của hắn cũng chẳng phải của bậc quan lại hay người ở trong thành. Ngược lại trông có vẻ giống dân lưu lạc bên ngoài.
Bạch Vân cúi xuống nhìn bàn chân trần của thi thể, trông thấy những mảng màu đen kì lạ, còn kèm theo một ít xác đá nhỏ.
Nàng lật bàn tay của thi thể ra xem, trên đó cũng dính đầy màu đen, ngoài ra còn có một ít mùi dầu đốt.
Nhưng nàng còn chưa kịp nói cho Trịnh Khinh Ái biết phát hiện của mình thì cả hai đã bị bao vây bởi một đám người của Khiên Vũ môn.
"Các người là ai? Mau khai ra danh tánh!" Người đứng đầu đám người kia lớn tiếng hỏi.
Trịnh Khinh Ái im lặng không đáp, Bạch Vân bước lên trước.
"Các vị quan sai, bình tĩnh..." Nàng chắn trước người Thiên nữ, che chắn cho nàng ta.
"Chúng tôi phát hiện ra người chết, chưa kịp báo quan thì đã bị các vị bao vây." Bạch Vân nhẹ nhàng trình bày, nghe vô cùng chân thật, cả cơ thể cũng cùng lúc run lên.
"Đừng diễn trò ở đây!" Gã kia lại quát lên.
"Ôi oan ức quá..." Bạch Vân vờ ôm lấy Trịnh Khinh Ái. "Ngài xem, em gái của tôi còn bị mù thì làm sao có thể làm gì người khác chứ..."
Nói xong còn khẽ vỗ sau lưng Trịnh Khinh Ái làm ám hiệu.
Trịnh Khinh Ái ngẩn người trong giây lát, sau đó cũng vươn tay ôm lấy nàng, cả người khẽ run lên, nhìn qua vô cùng yếu ớt.
Ngón tay Trịnh Khinh Ái rụt rè bấu lấy tay áo Bạch Vân, nàng ta hơi ngẩng đầu lên, môi hồng khẽ khàng hé mở.
"Chị..."
Bạch Vân "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất