Ngàn Năm Say

Chương 78: Thần linh đánh ván cờ người, núi sông gấm vóc buông xuôi phục tùng

Trước Sau
Thời đã điểm, tên lao, kiếm chémMột nước cờ, hơn kém tại đâyGiữa ngàn nguy khốn bao vâyTướng Ma cũng phải buông tay, lìa đời.

Đến lúc Bạch Vân buông ra, cổ của Trịnh Khinh Ái đã có một vết đỏ nhợt nhạt.

Người kia hơi run rẩy một chút, mi mắt rũ xuống, đáy mắt ẩm ướt, nhìn như mặt hồ bị gió thổi mà gợn sóng.

Bạch Vân dường như còn chưa thỏa mãn, nàng liếm môi, nhẹ nhàng thì thầm vào vành tai người đối diện.

“Tai đỏ hết rồi này, tri kỷ của tôi... nhạy cảm quá nhỉ?”

Ngón tay Bạch Vân miết lấy vùng gáy mềm mại của người đối diện, cảm giác ẩm ướt dường như dính sát ngón tay của nàng vào da thịt nàng ta, Thiên nữ nhíu mày, hai vành tai đỏ bừng.

“Đừng... Bạch Vân, nhột...”

Nàng nhìn vẻ mặt của Trịnh Khinh Ái, lại lần nữa không nhịn được mà muốn vùi mặt vào cổ nàng ta. Thế nhưng tay của Thiên nữ lại bất ngờ với tới phía trước, túm chặt lấy eo của Bạch Vân rồi đẩy ra. Cùng lúc, cửa sập bên trên vang lên tiếng gõ. Người nào đó chợt nhận ra âm thanh lạ, vội vàng bắt lấy kiếm.

Trịnh Khinh Ái nhìn sự thay đổi nhanh như chớp của Bạch Vân, sau đó lại dịu dàng vỗ lấy vai nàng.

“Là Quỳnh An.”

“Quỳnh An?” Bạch Vân khó hiểu. “Sao nàng biết?”

Khóe môi Trịnh Khinh Ái cong lên.

“Lúc nãy Quỳnh An mở cửa sập.”

Bạch Vân lại càng khó hiểu.

“Thế sao tôi lại không biết?”

Thiên nữ nghiêng đầu, ý cười mỗi lúc một sâu.

“Sao Bạch Vân lại không biết?”

Ở phía trên, Quỳnh An lại một lần nữa đẩy được cửa sập lên. Cùng lúc đó, hai người phía bên dưới cũng ngẩng đầu đối diện với cô. Sáu đôi mắt không hẹn mà nhìn nhau chằm chằm. Quỳnh An đầy kinh nghiệm nhìn hai người bên dưới, ánh nhìn khẽ đảo, trông sang vị Thiên nữ bên cạnh.

Đôi mắt người kia bao phủ bởi một màu xám bạc, lúc nào cũng như đang đong đầy nước. Quỳnh An ồ lên.

“Thiên nữ! Người hết mù rồi? Cái khăn bịt mắt của người đâu?” Sau đó cô ngay lập tức quay sang Bạch Vân. “Lấy cái gì của người ta thì trả lại đi má, bắt nạt người mù hả?”

“Chủ nhân!”

Thất Tinh từ phía sau chạy đến, gạt Quỳnh An sang bên rồi vươn tay ra, muốn đỡ Trịnh Khinh Ái ra khỏi đường hầm. Thiên nữ hơi ngẩng đầu lên, sau đó cũng dịu dàng nắm lấy tay hắn, nhờ hắn đỡ mình. Chưa đợi Trịnh Khinh Ái nói bất cứ lời gì, thần thú nhìn thấy chủ nhân của mình bị ướt, lại vội vàng lôi ra áo khoác, choàng lên người nàng.

Ban đầu, hắn vốn cùng Bạch Mặc Tử chạy xuống bên dưới mặt đất để tìm hai người. Thế nhưng ngoài cái xác của nhện quỷ cùng một đám thanh niên trẻ tuổi thì chẳng còn gì cả. Hắn sốt ruột đến mức muốn điên, không ngừng mò mẫm tìm kiếm trong mớ xác chết lẫn lộn, nhưng cuối cùng cũng chỉ tìm được chủy thủ của Bạch Vân mà thôi.

Ngay lúc Thất Tinh còn đang mặc lời khuyên của Bạch Mặc Tử mà muốn sống muốn chết ở đây tìm chủ nhân thì Quỳnh An phía trên tháp đã cất tiếng gọi to, bảo là Trịnh Khinh Ái cùng Bạch Vân đã trở lại.

Thần thú nghe được tin lại lật đật trở lại tầng một. Nay trông thấy Trịnh Khinh Ái cùng Bạch Vân lành lặn đứng trước mặt mình thì càng không kiềm được xúc động.

Nhưng Thất Tinh còn chưa kịp khóc thì yêu vương đã từ phía sau xen vào.

“Ta biết ngay là cô sẽ không chết mà.” Bạch Mặc Tử cười nói, vẻ mặt đầy tự tin.

“Yêu vương đại nhân, lau sạch nước mũi của ông đi.” Trịnh Khinh Ái bật cười, nàng làm sao không nhìn ra Bạch Mặc Tử chỉ đang cố diễn chứ.

Yêu vương lúc này mới mếu máo, vội ôm nàng vào lòng. Bạch Mặc Tử không cao như Thất Tinh, nhưng so với Thiên nữ vẫn tính là hơn. Bạch Vân nhìn hai người họ ôm nhau, cảm thấy cõi lòng ấm áp vô cùng.

Thất Tinh cũng nhào đến, ôm lấy họ.

“Làm sao thiếu tôi được!” Quỳnh An tham gia vào.

Trịnh Khinh Ái nâng mắt lên, chìa tay về phía Bạch Vân.

Nàng nắm lấy bàn tay đó, tiến vào vòng ôm của mọi người.

“Mừng trở về.”

Thế nhưng đoàn viên chưa lâu, bên dưới cửa sập đã vang lên tiếng gọi đầy hoảng loạn của Lý Liên Anh.

“Ân nhân! Giúp tôi với!”



Quỳnh An khó hiểu tách ra khỏi vòng ôm. Cô chỉ xuống bên dưới đường hầm.

“Lý Liên Anh hả? Sao bà nội nhỏ đó tới được đây vậy?”

Trịnh Khinh Ái và Bạch Vân nhìn nhau, có chút không nói thành lời.

“Trước hết, Thất Tinh đi xuống mang nàng lên đã. Sau đó chúng ta sẽ tìm cách ra khỏi đây.” Thiên nữ vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía của đám người Khổng Khuynh Thành.

“Ta nghĩ... Thánh nữ của Linh Ẩn đã biết được gì đó rồi thì phải?”

Bên kia, Sinh Nhiên nhẹ giọng thì thầm vào tai Khổng Khuynh Thành điều gì đó, khiến cho Khóe môi của nàng ta nhẹ nhàng cong lên.

Thất Tinh được gọi, vội vội vàng vàng đi xuống bên dưới tìm Lý Liên Anh.

Bạch Vân tách khỏi Trịnh Khinh Ái trước, muốn tìm một góc khuất để thay quần áo, đồng thời cũng xem lại vết thương của mình. Tránh để vị Thiên nữ kia lại tức giận, nàng chỉ kịp cởi sạch quần áo ra, rồi lại nhanh như chớp quấn lại băng vải, sau đó lại mặc quần áo mới vào.

Bạch Vân vỗ nhẹ vào ngực mình, cảm thấy mọi thứ đã chắc chắn rồi mới lần nữa bước ra ngoài. Thế nhưng lại bất ngờ bị Quỳnh An túm vào một góc, cô quàng tay lấy cổ nàng, cúi xuống đất, cả hai cùng thì thầm to nhỏ cùng nhau.

“Ê, kể tui nghe với.”

“Kể gì?”- Bạch Vân khó hiểu.

“Mấy người với Thiên nữ sao rồi?”

“Sao là sao?”

“Tôi thấy mấy người cắm mặt vào cổ người ta rồi nha.”

Bạch Vân “...”

“Ờ thì... Nàng trao hoa mai của nàng cho tôi...”

Quỳnh An nghe đến đó thì mắt sáng lên, cô trưng ra một bộ mặt hóng chuyện, chờ Bạch Vân kể tiếp.

“Nhưng mà...”

Lời còn chưa nói hết, phía sau lưng hai người bỗng vang lên tiếng gọi, Bạch Vân cùng Quỳnh Anh chột dạ quay đầu lại. Trịnh Khinh Ái đang đứng ở phía sau, cả người vẫn còn ướt sũng, có lẽ vì lạnh nên khuôn mặt nàng có phần trắng xanh, đôi mắt xám bạc hơi sáng lên, ẩn chứa một chút cảm giác nguy hiểm khó phát hiện.

Thiên nữ nhìn hai người, mày hơi nhướn, lúc này lại cất thêm một tiếng gọi nữa.

“Bạch Vân?”

Bạch Vân vô thức nổi da gà.

Quỳnh An cũng nhận ra cảm giác khác lạ, vì thế nháy mắt với nàng, sau đó vội vàng bỏ của chạy lấy người mà trở về hội họp với đám người của Bạch Mặc Tử.

Sau khi Quỳnh An đi khuất, Trịnh Khinh Ái mới bước tới gần nàng, cười hỏi.

“Hai người nói chuyện gì sao?” Nàng ta vừa nói vừa cởi ra áo khoác, dường như cũng muốn thay quần áo, váy đỏ dính vào người nàng, vô tình lại bó sát, để lộ từng đường nét sắc sảo. Bạch Vân trông dáng vẻ đó của Trịnh Khinh Ái, lại nhớ đến việc sờ ngực lúc nãy, liền không khống chế được mà run rẩy, vội vàng lấy cớ chạy đi.

Nhìn người kia dần khuất bóng, Trịnh Khinh Ái lúc này mới chống tay vào tường, nặng nề nôn ra một ngụm máu đen.

“Thật đáng thương...” Xà yêu đưa bàn tay về trước, dịu dàng vuốt ve má nàng. Trịnh Khinh Ái quay đầu đi, ả ta cong lên khóe môi, lưỡi rắn nhẹ nhàng vươn ra, như muốn liếm đến vết máu bên miệng nàng ta. Trịnh Khinh Ái đưa tay ngăn cản ả, ả liền lùi lại, hệt như thật sự đang ở đây.

“Trịnh Khinh Ái, cô lại tham lam rồi.” Xà yêu vui vẻ nhìn nàng, đôi mắt đỏ ánh lên những tia sáng chói mắt đến kì lạ. Thiên nữ ngẩng đầu lên, mày đẹp khẽ chau lại.

“Nàng cũng yêu ta.” Trịnh Khinh Ái nói, gần như là tự lẩm bẩm với chính mình. “Nàng lại yêu ta. Ta cũng yêu nàng, thế thì tham lam ở đâu?”

“Đây là tình song phương.” Thiên nữ nheo mắt, hệt một kẻ thiếu tỉnh táo mà nói với xà yêu. “Đừng bịa đặt.”

“Thế như... nàng sẽ lại chết vì cô.”

Đôi mắt xám bạc phút chốc mở to, Trịnh Khinh Ái vung lên quạt ngọc, sắc xanh phát ra từ chất ngọc ánh lên một tia sáng nhợt nhạt, xuyên qua cơ thể của xà yêu, khiến ả biến mất. Nàng ôm lấy ngực mình, cơn đau chiếm dần lấy cơ thể làm cho chính nàng không thở nỗi.

Nhưng chính Trịnh Khinh Ái cũng biết, nàng chẳng hề bị tổn thương, nàng không dùng thần lực, nàng thậm chí còn chẳng vận nội lực.

Đúng... rồi chính ngươi sẽ hại chết nàng như cách ngươi từng giết cả ngàn người trước đây.

Như Tư Đồ Khanh Vi và Đỗ Tiểu Hoa... như Trịnh Khương, như Trịnh Khinh Hận.



Tất cả đều sẽ vì ngươi mà chết.

Nỗi sợ bám lấy nàng hệt như một dây thòng lọng thắt vào cổ, Trịnh Khinh Ái khuỵu xuống đất, thấp giọng ho khan, lúc này, một bàn tay bất ngờ vuốt ve lưng nàng, Thiên nữ như giật thót lên, bàn tay vô thức đưa ra phía sau, siết lấy kẻ đang chạm đến mình, cổ tay của nàng chậm rãi chuyển động, như muốn bẻ quặp khớp xương của người kia.

Bạch Vân hít một hơi sâu, nàng hơi chau mày, rất nhanh phản ứng lại mà giữ lấy tay của Trịnh Khinh Ái.

Nàng cất tiếng gọi: “Khinh Ái.”

Thiên nữ như sực tỉnh, hai tay hệt bị điện giật mà rụt lại. Ánh mắt Trịnh Khinh Ái run rẩy lại hoảng hốt, dường như chẳng còn là mình nữa. Nàng ta cố khống chế hai vai run rẩy, nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Sao Bạch Vân lại ở đây?”

Thế nhưng trước khi Trịnh Khinh Ái kịp hình dung ra mọi thứ, thì Bạch Vân lại bật cười, nàng nâng tay lên, siết lấy cổ của Thiên nữ. Hình ảnh của Bạch vân dần trở nên mờ nhạt, cuối cùng lại hoá thành dáng vẻ của yêu xà.

Trịnh Khinh Ái siết lấy quạt ngọc, đâm về phía trước, khiến cho dư ảnh đó biến mất trong tích tắc.

Nàng ôm lấy cổ mình, cố gắng thở ra từng hơi gấp gáp. Ảo giác ngày càng thật, nỗi đau cũng dần trở nên thật hơn. Thậm chí bây giờ chính nàng cũng chẳng còn phân biệt được đâu là mơ, đâu là thật nữa.

“Cô cũng không tỉnh táo như cách cô thể hiện ra nhỉ?” Khổng Khuynh Thành từ phía sau cất tiếng. Thiên nữ quay đầu, trực tiếp đối diện với vẻ tìm tòi của vị thánh nữ kia.

“Ta chưa bao giờ tự nhận mình là một kẻ tỉnh táo.” Trịnh Khinh Ái vừa nói, vừa từ từ đứng dậy khỏi mặt đất, không hề có một chút nào yếu thế, hệt như người đau đớn lúc này cũng chẳng phải nàng.

“Ta không giống cô.”

Dừng lại một chút, Thiên nữ nheo mắt, khinh miệt phun ra ba chữ.

“Đa nhân cách.”

Khổng Khuynh Thành vờ như không nghe, nàng ta nhẹ nhàng vén lên mái tóc xanh của mình. Thánh nữ tựa người vào tường, rõ ràng giờ đây nàng ta chẳng còn thiên nhãn, đôi mắt kia cũng chỉ là một màu trắng đục vô hồn, thế nhưng lại mang theo cảm giác sắc bén đến không tưởng, khiến cho Trịnh Khinh Ái đối diện khó chịu chau mày.

“Ta rất tò mò vì sao thần nhãn của cô lại... hiện rõ như vậy.”

Thần nhãn và thiên nhãn đều như nhau, vốn không thể hiện diện trên bất kì xác thân phàm trần nào, nó là quyền năng, vì thế cũng sẽ ẩn đi.

Thiên nhãn của Khổng Khuynh Thành được ẩn giấu trong linh lực, vì thế nàng vẫn mang theo một đôi mắt mù lòa, mà thần nhãn của Trịnh Khinh Ái lại không như thế.

“Trừ khi...” Thánh nữ hơi nhướn mày lên, đột nhiên nghĩ đến câu chuyện phía sau khiến nàng ta không nhịn được mà bật cười.

“Theo lời núi sông đồn đại, thuở xưa có hai kẻ được xưng tụng là yêu nữ và ma nữ. Hai kẻ đó đại náo giang hồ một thời gian, cũng đoạt được một giọt Cổ thần chi huyết rồi đột nhiên biến mất, chốn giang hồ còn bảo rằng một người đã chết.”

Khoé môi của Trịnh Khinh Ái khẽ giật, Càn Khôn phiến trên tay đã bắt đầu siết chặt lại.

Khổng Khuynh Thành giống như cảm nhận được, cũng giống như không, nàng ta cong môi, nhẹ nhàng nói tiếp.

“Lại nghe bảo, một kẻ trong đó vì ham muốn trở thành thần linh nên đã giết người còn lại nhằm đoạt lấy Cổ thần chi huyết.” Khổng Khuynh Thành bước lùi một bước, bóng tối kia bao phủ lấy khuôn mặt Trịnh Khinh Ái, chỉ có đôi mắt của nàng là một mực sáng lên, phủ đầy sát khí.

“Chẳng biết cô là yêu nữ... hay là ma nữ đây?”

Càn Khôn phiến nâng lên rồi lại hạ xuống. Thiên nữ bước về trước, dưới ánh sáng yếu ớt của những ngọn đèn bên trong tháp, khuôn mặt của nàng như được tô điểm thêm một vầng sáng nhợt nhạt, thế nhưng rõ ràng là một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, sóng nước đong đầy, lóng lánh những làn thu thế nhưng giờ đây lại không ngừng tràn ra lửa giận.

“Ta có thể giết cô chỉ bằng một lần phẩy quạt.” Trịnh Khinh Ái chậm rãi nói, quạt ngọc nâng lấy cằm Khổng Khuynh Thành, hai khuôn mặt kề sát vào nhau, thế nhưng Thiên nữ vẫn không có thêm bất cứ hành động nào cả. Mặc cho người đứng đối diện nàng ta vẫn đang chờ đợi.

“Thế tại sao cô không làm?” Thánh nữ cười hỏi, Thiên nữ ngược lại chỉ nghiêng đầu, đáp:

“Bởi vì ta nhàm chán.”

Nụ cười trên môi Khổng Khuynh Thành vụt tắt, nàng ta chau mày.

“Có vẻ như cả ta và cô đều không thể có được thứ mình muốn nhỉ, ta thì chẳng hề gì, ta đã đợi hơn ngàn năm, đợi thêm cũng chẳng hề chi, nhưng cô thì sao?”

Trịnh Khinh Ái không đáp lại.

Khổng Khuynh Thành nhếch khóe môi, chậm rãi quay đầu rời đi. Thế nhưng trước khi nàng ta kịp biến mất sau góc khuất, từ phía sau, Trịnh Khinh Ái lại nhẹ nhàng cất tiếng.

“Ta là ma nữ.”

Khổng Khuynh Thành khựng lại.

“Ta không giúp được cô.” Thiên nữ chậm rãi nói tiếp, thánh nữ không quay đầu, nhưng chính vì điều đó mà hai người lại càng thoải mái hơn.

“Yêu nữ có thể. Như cô tìm kiếm.” Mi mắt Trịnh Khinh Ái hơi rũ xuống. “Chỉ tiếc là nàng chết rồi. Từ khoảng ba trăm năm trước, thế giới này đã không còn một kẻ nào có thể cùng nàng so sánh nữa rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau