Chương 79: Chuyện xưa xen lẫn chuyện sầu, mấy khi bãi bể nương dâu vui vầy?
Đấng anh tài đội trời, đạp đấtDưới cờ hồng phơ phất giáo gươmKhung Thương ơi hỡi Khung ThươngCách xa đến vạn dặm trường còn đau
Khổng Khuynh Thành quay đầu lại, đối diện với người kia, đôi mắt trắng đục mờ mịt nâng lên, hệt như nàng ta vẫn đang trông thấy hình dáng của người đối diện mình.
“Nghe như...” Lời chưa kịp dứt, thánh nữ đã khựng lại, cuối cùng không tiếp tục nói ra. “Bỏ đi, ma nữ. Kẻ đi tìm sự tái sinh như cô, hẳn sẽ không hiểu được nỗi khổ muốn kết thúc bản thân của ta.”
“Phải không?” Trịnh Khinh Ái thoáng nhướn mày. “Thánh nữ Linh Ẩn quả nhiên thông suốt ý trời, dẫu Thiên nhãn đã không còn, vẫn có thể võ đoán được ý đồ của người khác. Đây gọi là có lòng với chúng sinh hay bao đồng thành thói đây?”
“Nghe chúng yêu truyền tai nhau rằng rừng bạch dương nơi Thiên Yêu vực có một Thiên nữ một mặt dịu dàng hòa nhã, một mặt giết người không ghê tay. Hóa ra là thật, chỉ là chẳng biết từ đâu mà một ma nữ giang hồ kính sợ lại leo lên lên thành sứ giả của trời, cô có thấy chuyện này buồn cười không?” Khổng Khuynh Thành bật cười, đáp trả.
“Ờ... hai vị...” Quỳnh An đột ngột xuất hiện phía sau, cô thoáng rụt đầu khi bắt gặp ánh mắt của Trịnh Khinh Ái. Cảm giác deja vu ùa về khiến Quỳnh An nuốt nước bọt.
“Hai vị... cãi nhau xong thì... ra họp bàn kế hoạch với mọi người nhé.”
Trịnh Khinh Ái, Khổng Khuynh Thành “...”
Quỳnh An nói xong thì vội chạy ra ngoài, cô gục đầu lên tấm lưng vững trãi của Thất Tinh, bật khóc.
“Tại sao lúc nào cũng là tôi vậy?”
Thất Tinh “?”
Đến lúc Khổng Khuynh Thành và Trịnh Khinh Ái trở lại, tất cả mọi người dường như đều đã chuẩn bị xong. Giờ đây chỉ chờ đợi những bí mật đến từ nàng. Thánh nữ yên lặng một chút, cuối cùng cũng chậm chạp lên tiếng, khiến cho tất cả mọi người đồng loạt hướng về phía mình.
“Nơi này gọi là Đọa thú tháp.”
“Không như các thần thú khác, Đọa Lạc Điêu Linh điên rồ, gây hại, tuy hắn bị căm ghét, nhưng cũng sở hữu cho mình một tôn giáo riêng. Hay nói đúng hơn là tà giáo.”
Tà giáo đó tôn sùng Đọa Lạc Điêu Linh, coi sự hủy diệt của hắn là cái đích hoàn hảo nhất của thế giới.
“Mà tòa tháp này dường như là để triệu hồi, hay thậm chí là hồi sinh Đọa Lạc Điêu Linh.” Khổng Khuynh Thành kết thúc câu nói của mình bằng một nụ cười giả lả. “Đó là những gì ta biết. Liệu có làm cho các người hài lòng không?”
Trịnh Khinh Ái chậm rãi chỉnh lại tóc, vờ như không quan tâm.
“Vậy tầng tiếp theo có thể là phải đối mặt với Sơn Trà quỷ.”
Nhắc đến Sơn Trà quỷ, Bạch Mặc Tử đột nhiên rùng mình. Hắn gặp ả ta nhiều lần ở bữa tiệc thần thú, dĩ nhiên cũng không tính là xa lạ, thế nhưng phải biết rằng Tống Thiên Ý ngoài mặt vui vẻ, nhưng bên trong nội tâm của ả thì vô cùng ghê tởm. Yêu vương nghĩ đến những gì ả từng làm, không khống chế được mà nổi da gà.
“Ta không muốn đối mặt với Tống Thiên Ý chút nào.” Bạch Mặc Tử vội nói.
“Ta cũng vậy, ta không thích cô ta.” Khổng Khuynh Thành hiếm thấy biểu hiện rõ cảm xúc của mình với một ai đó ngoài Sinh Nhiên.
Quỳnh An hoang mang hỏi:“Bộ thần thú đó đáng sợ lắm hả?”
Bạch Mặc Tử cùng Khổng Khuynh Thành bất đắc dĩ mỉm cười.
“Sơn Trà quỷ sở trường dùng trùng độc, đồ giả trên tầng nếu so ra cũng không bằng một phần của cô ta đâu.” Thánh nữ nghiêm túc giải thích.
“Chưa kể cô ta già không bỏ, nhỏ không tha, lớn bé đều hại, phải nói là gian ác trong gian ác.” Bạch Mặc Tử hậm hực nói, nghe như có thâm thù đại hận với Sơn Trà quỷ vậy.
Lý Liên Anh đứng ở đó, lúc này cũng đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, dĩ nhiên là được Quỳnh An cho mượn, cô ta không hiểu mọi người đang nói gì, chỉ biết im lặng lắng nghe.
Bạch Vân im lặng một chút, lại nói.
“Mà... Chúng ta đâu nhất thiết phải chiến đấu đúng không?” Đặt giả thuyết là có lối ra ở trên đỉnh tháp, bọn họ chỉ cần liên tục chạy lên tầng, tránh đụng phải các chướng ngại vật là các thần thú thì sẽ có thể thoát ra ngoài.
Đúng vậy.
Tất cả mọi người dường như đều đồng tình với suy nghĩ của nàng.
Trịnh Khinh Ái gọi Thất Tinh sang bên, dặn dò hắn để ý đến Lý Liên Anh.
Bạch Vân lại kéo Thất Tinh qua chỗ khác, bảo hắn đừng để ý đến Lý Liên Anh.
Thất Tinh “...”
Bọn họ nghỉ ngơi thêm một chút, sau đó lại lần nữa chuẩn bị tiến lên tầng, lần này Sinh Nhiên bế lấy Khổng Khuynh Thành, bởi vì thiên nhãn đã mất, nàng ta thật sự đã trở thành một kẻ mù, dẫu cho các giác quan khác có minh mẫn đến đâu thì nó vẫn gây ra không ít khó khăn.
Thế nên trong tình trạng bất đắc dĩ, Tử Nhiên giỏi đánh đấm hơn, Khổng Khuynh Thành sẽ để Sinh Nhiên bế mình, như mọi khi.
Ở một góc khuất của tầng một có cầu thang đi lên. Trịnh Khinh Ái cùng Bạch Vân đi đầu, hai người biết khinh công, dễ dàng đối phó nếu gặp tình huống bất trắc hơn.
Thế nhưng tầng hai lại không hề tồn tại bất cứ vật thể đáng sợ nào ngoài xác người cả.
Người chết mặc trang phục của Khiên Vũ môn, cả người thối rữa, xung quanh xác vương vãi đầy trùng độc. Bạch Vân từng bị cổ ký sinh, giờ nhìn lại đống giòi bọ này, không tự chủ nổi da gà.
“Có lẽ trước khi chúng ta đến, đã có một nhóm người khác ghé qua đây.”
Trịnh Khinh Ái cẩn thận quan sát mặt đất, sàn gạch bên dưới có một vệt máu kéo dài, dẫn đến cầu thang lên tầng kế.
“Còn xảy ra một cuộc hỗn chiến nữa.”
Lời của nàng ta vừa dứt, phía trên tầng phát ra tiếng nổ. Mọi người không ai bảo ai, bỏ qua những cái xác nằm rải rác trên mặt đất, vội vàng chạy đến cầu thang.
Đúng lúc tất cả khuất bóng sau cầu thang, trùng độc trên mặt đất bỗng tụ lại, chúng gắn kết, đan xen nhau sau đó dần trở thành hình dáng một của con quái vật cao gầy, hai mắt lấp lánh ánh xanh.
Tầng ba, nếu theo sắp xếp đúng thì chính là tầng dành cho Đọa Lạc Điêu Linh, thế nhưng nơi đây chỉ có duy nhất một cái quan tài.
Quan tài giờ phút này đang nằm úp sấp dưới sàn, có lẽ là do có hỗn chiến, nên bị lật đổ.
Bạch Vân bước lên tầng, trông thấy Lam đang giao đấu cùng một thiếu nữ lạ mặt.
Nàng ta mặc một bộ áo đen rộng thùng thình, trên tay cầm ba lá bùa màu đỏ, vừa trông thấy Bạch Vân cùng Quỳnh An đã phóng lá bùa bay về phía các nàng.
Khổng Khuynh Thành từ phía sau nâng lên cung ngọc, yêu lực bắn xuyên qua lá bùa, ghim nó vào tường, phát ra một vụ nổ lớn.
“Yêu, võ, tiên, phù dường như đã tụ họp lại rồi nhỉ?”
Trước khi tu tiên được Trịnh Khương sáng tạo ra đã tồn tại rất nhiều loại thuật pháp khác như phù thuật, đồng thuật, cổ thuật, vu thuật. Thế nhưng tu tiên thuật hệt như một làn sóng đánh bại hết tất cả thuật pháp khác, biến mình thành thuật pháp trong sạch nhất, còn các loại tu luyện khác nhiễm nhiên bị biến thành tà thuật.
Thế nên mới có câu “bách thuật nghịch tiên“. Tất cả các thuật pháp đều không đội trời chung cùng tu tiên.
Bạch Vân cùng Trịnh Khinh Ái đề phòng đứng lại, phía bên kia bắn đến một đạo linh lực, Thiên nữ nâng lên quạt ngọc, đánh văng tia linh lực đó.
Lam chau mày, nhưng sau khi nhìn thấy người đến là Bạch Vân thì lại có cảm giác khó xử. Thiếu nữ áo đen lợi dụng lúc hắn mất tập trung, lại phóng đến một lá bùa, lại bị hắn nghiêng người tránh né. Lá bùa ghim vào một người lính của Khiên Vũ Môn, gã ta liền vung đao lên, chém vào những người xung quanh.
“Khôi lỗi phù, tất cả tránh xa hắn ra!”
Thiếu nữ lùi về sau, đầu ngón tay nhẹ nhàng chuyển động. Thoáng thấy trên đó từng sợi chỉ trong suốt. Khi nàng ta động ngón tay, kẻ kia lại một lần nữa vung đao lên, chém về phía những người còn lại.
Nhóm người của Bạch Vân lùi về sau, đột nhiên không rõ ai là bạn, ai là thù.
“Ân nhân! Phía sau!”
Tiếng thét của Lý Liên Anh dường như đánh tan mọi cảm xúc rối rắm của những người ở đây. Thất Tinh là người phản ứng đầu tiên, hắn lập tức túm lấy Lý Liên Anh, biến mất cùng cô ta.
Đồng tử của Sơn Trà quỷ lập loè ánh xanh, nó nâng lên bàn tay, thả ra một làn bướm độc. Những cánh bướm rực rỡ sắc màu lao như tên bắn về phía những người còn lại. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, Trịnh Khinh Ái nhún người lên, dùng Càn Khôn phiến hất văng chúng về phía sau.
“Tản ra!”
Quỳnh An nhảy lên phi kiếm, tách mình khỏi mọi người, Bạch Mặc Tử nhảy lên kiếm của nàng, cả hai cùng chạy đến một góc an toàn. Tử Nhiên cùng Sinh Nhiên mang theo Khổng Khuynh Thành, dùng khinh công tránh xa giao tranh.
Lam vẫn đang chiến đấu cùng thiếu nữ áo đen, lúc này lại bất ngờ trông thấy một bóng dáng vụt qua, mang theo hàng tá bướm độc lao về phía hắn. Trịnh Khinh Ái xoay người giữa không trung, quạt ngọc lại hất đến một luồng nội lực, vô tình làm Lam chao đảo. Hắn cắm xuống linh kiếm, niệm chú bảo vệ mình.
Lam giương mắt nhìn nàng, nghiến chặt răng, không màng hình tượng mà gằn giọng.
“Trịnh Khinh Ái. Ngươi dạo này càng lúc càng ngang ngược rồi nhỉ?”
Thiên nữ ngẩng đầu nhìn hắn, khoé mắt hơi cong lên, trong phút chốc làm Lam nhớ lại một bóng dáng cũ trong ký ức.
“Lỡ tay thôi, ngài để bụng sao?”
Hắn giận dữ xoay người, muốn tấn công nàng, nhưng lại bất ngờ bị lá bùa của thiếu nữ áo đen cản trở.
Kẻ địch của kẻ địch là bạn. Ai cũng dễ dàng nhận ra lý lẽ này. Vì thế thay vì tấn công tất cả, thiếu nữ áo đen kia cũng bắt đầu hỗ trợ Trịnh Khinh Ái.
Bạch Vân xoay chủy thủ trong tay, cố chống lại từng đòn đánh đầy quái lạ của ác thú. Sơn Trà quỷ không ngừng thả ra trùng độc, đám côn trùng kia cứ tụ lại như một lưỡi dao, rồi lại tách ra khi bị chém trúng, khiến Bạch Vân càng đánh càng yếu thế, cuối cùng phải miễn cưỡng lùi lại.
Lúc này bị Sơn Trà quỷ vung lên bàn tay, khiến cho đám trùng độc bay đến, hất văng ra Bạch Vân ra sau. Lam trông thấy nàng bị đánh ngã liền muốn lao đến đỡ lấy, nhưng Trịnh Khinh Ái lại nhanh hơn một bước, cướp lấy nàng.
Tiên tu tuy giỏi thuật pháp, có thể hô mưa gọi gió, nhưng cuối cùng vẫn thua võ đạo ở thân thủ linh hoạt.
Thiên nữ bế Bạch Vân trên tay, cẩn thận né tránh đám bướm độc do Sơn Trà quỷ phóng đến. Lam chau mày, hắn làm sao không nhìn ra được Trịnh Khinh Ái đang không ngừng dụ dỗ đám bướm độc đó tấn công về phía mình chứ. Nhưng vì nàng ta đang bế trên tay Bạch Vân, hắn lại chẳng thể làm gì cả.
Lam vung tay, tự mình tạo ra lá chắn, đem đám người Khiên Vũ môn bảo vệ bên trong, hắn căm tức nhìn về hai nàng, gằn giọng.
“Buông nàng ra! Trịnh Khinh Ái! Ngươi định hại chết nàng sao?”
Dường như những lời này có tác động rất lớn đến Thiên nữ, chỉ thấy khuôn mặt nàng đột nhiên trở nên trắng bệch. Bạch Vân chau mày nhìn về phía Lam, trực giác báo cho Bạch Vân biết rằng có vài thứ đã xảy ra mà nàng vẫn chưa kịp thông suốt.
Như là mối quan hệ giữa Thiên nữ và Lam...
Bạch Vân chẳng nghĩ thì thôi, đến lúc nghĩ thì một chút hảo cảm dành cho Lam cũng bay sạch.
Nhưng cái làm Bạch Vân không hiểu lại là Trịnh Khinh Ái thật sự vì những lời đó mà đặt nàng ở một chỗ an toàn, tách biệt khỏi chiến trường đằng kia. Thiên nữ mỉm cười nhìn nàng, cố gắng che giấu vẻ run rẩy của nàng ta.
“Bạch Vân ở đây chờ ta một chút được không?”
“Nàng ở đây cũng có thể bị giết mà?” Xà yêu quấn lấy Trịnh Khinh Ái từ phía sau, không ngừng thì thầm vào tai nàng ta những lời độc ác. Thiên nữ chau mày, nhẹ nhàng lắc đầu, như muốn đuổi ả đi.
“Thiên nữ?” Bạch Vân đang muốn phản bác thì lại nhận thấy Thiên nữ không ổn nên lập tức giữ lấy nàng ta. Phía bên kia, thiếu nữ áo đen vẫn đang giao đấu cùng với Sơn Trà quỷ, nàng ta giống như không hề cạn kiệt linh lực, có thể liên tục tung chiêu đối phó với Sơn Trà quỷ, thậm chí còn đánh cả Lam.
“Ta... ta hơi đau đầu một chút.” Trịnh Khinh Ái gượng cười, cả người không ngừng run lên. Bạch Vân vội vã ôm chặt lấy nàng ta, sắc mặt Thiên nữ trắng bệch, ngay khi vừa được Bạch Vân ôm lấy, lập tức mềm nhũn ngã vào lòng nàng.
“Ôm chặt nàng thêm một chút, Trịnh Khinh Ái, kẻo nàng sẽ biến mất khỏi cô đấy...”
Trịnh Khinh Ái ôm chặt lấy Bạch Vân, hơi thở gấp gáp.
“Bạch Vân... cứu ta... cứu em... em không muốn... Ta không muốn nghe ả ta nói nữa...”
Bạch Vân ngẩn người, nàng quay đầu nhìn xung quanh, nhưng chẳng thấy bất kỳ ai đứng ở cạnh hai người cả.
“Thiên nữ... ở đây không có ai cả.”
“Không... có!” Tinh thần của Trịnh Khinh Ái lúc này vô cùng bất ổn, lại có thêm xà yêu phía sau liên tục thì thầm vào tai nàng những lời nói đầy độc địa. Khiến nàng mỗi lúc lại càng khó khống chế bản thân.
“Nàng không tin cô, Trịnh Khinh Ái.”
Thiên nữ bất chợt tách ra khỏi Bạch Vân, ánh sáng trong đôi đồng tử bạc gần như vỡ vụn. Nàng ta cắn chặt môi, cố kìm nén lại cơn run rẩy đang không ngừng lan tràn trên cơ thể.
“Cả Bạch Vân cũng nghĩ ta điên sao...?”
Khổng Khuynh Thành quay đầu lại, đối diện với người kia, đôi mắt trắng đục mờ mịt nâng lên, hệt như nàng ta vẫn đang trông thấy hình dáng của người đối diện mình.
“Nghe như...” Lời chưa kịp dứt, thánh nữ đã khựng lại, cuối cùng không tiếp tục nói ra. “Bỏ đi, ma nữ. Kẻ đi tìm sự tái sinh như cô, hẳn sẽ không hiểu được nỗi khổ muốn kết thúc bản thân của ta.”
“Phải không?” Trịnh Khinh Ái thoáng nhướn mày. “Thánh nữ Linh Ẩn quả nhiên thông suốt ý trời, dẫu Thiên nhãn đã không còn, vẫn có thể võ đoán được ý đồ của người khác. Đây gọi là có lòng với chúng sinh hay bao đồng thành thói đây?”
“Nghe chúng yêu truyền tai nhau rằng rừng bạch dương nơi Thiên Yêu vực có một Thiên nữ một mặt dịu dàng hòa nhã, một mặt giết người không ghê tay. Hóa ra là thật, chỉ là chẳng biết từ đâu mà một ma nữ giang hồ kính sợ lại leo lên lên thành sứ giả của trời, cô có thấy chuyện này buồn cười không?” Khổng Khuynh Thành bật cười, đáp trả.
“Ờ... hai vị...” Quỳnh An đột ngột xuất hiện phía sau, cô thoáng rụt đầu khi bắt gặp ánh mắt của Trịnh Khinh Ái. Cảm giác deja vu ùa về khiến Quỳnh An nuốt nước bọt.
“Hai vị... cãi nhau xong thì... ra họp bàn kế hoạch với mọi người nhé.”
Trịnh Khinh Ái, Khổng Khuynh Thành “...”
Quỳnh An nói xong thì vội chạy ra ngoài, cô gục đầu lên tấm lưng vững trãi của Thất Tinh, bật khóc.
“Tại sao lúc nào cũng là tôi vậy?”
Thất Tinh “?”
Đến lúc Khổng Khuynh Thành và Trịnh Khinh Ái trở lại, tất cả mọi người dường như đều đã chuẩn bị xong. Giờ đây chỉ chờ đợi những bí mật đến từ nàng. Thánh nữ yên lặng một chút, cuối cùng cũng chậm chạp lên tiếng, khiến cho tất cả mọi người đồng loạt hướng về phía mình.
“Nơi này gọi là Đọa thú tháp.”
“Không như các thần thú khác, Đọa Lạc Điêu Linh điên rồ, gây hại, tuy hắn bị căm ghét, nhưng cũng sở hữu cho mình một tôn giáo riêng. Hay nói đúng hơn là tà giáo.”
Tà giáo đó tôn sùng Đọa Lạc Điêu Linh, coi sự hủy diệt của hắn là cái đích hoàn hảo nhất của thế giới.
“Mà tòa tháp này dường như là để triệu hồi, hay thậm chí là hồi sinh Đọa Lạc Điêu Linh.” Khổng Khuynh Thành kết thúc câu nói của mình bằng một nụ cười giả lả. “Đó là những gì ta biết. Liệu có làm cho các người hài lòng không?”
Trịnh Khinh Ái chậm rãi chỉnh lại tóc, vờ như không quan tâm.
“Vậy tầng tiếp theo có thể là phải đối mặt với Sơn Trà quỷ.”
Nhắc đến Sơn Trà quỷ, Bạch Mặc Tử đột nhiên rùng mình. Hắn gặp ả ta nhiều lần ở bữa tiệc thần thú, dĩ nhiên cũng không tính là xa lạ, thế nhưng phải biết rằng Tống Thiên Ý ngoài mặt vui vẻ, nhưng bên trong nội tâm của ả thì vô cùng ghê tởm. Yêu vương nghĩ đến những gì ả từng làm, không khống chế được mà nổi da gà.
“Ta không muốn đối mặt với Tống Thiên Ý chút nào.” Bạch Mặc Tử vội nói.
“Ta cũng vậy, ta không thích cô ta.” Khổng Khuynh Thành hiếm thấy biểu hiện rõ cảm xúc của mình với một ai đó ngoài Sinh Nhiên.
Quỳnh An hoang mang hỏi:“Bộ thần thú đó đáng sợ lắm hả?”
Bạch Mặc Tử cùng Khổng Khuynh Thành bất đắc dĩ mỉm cười.
“Sơn Trà quỷ sở trường dùng trùng độc, đồ giả trên tầng nếu so ra cũng không bằng một phần của cô ta đâu.” Thánh nữ nghiêm túc giải thích.
“Chưa kể cô ta già không bỏ, nhỏ không tha, lớn bé đều hại, phải nói là gian ác trong gian ác.” Bạch Mặc Tử hậm hực nói, nghe như có thâm thù đại hận với Sơn Trà quỷ vậy.
Lý Liên Anh đứng ở đó, lúc này cũng đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, dĩ nhiên là được Quỳnh An cho mượn, cô ta không hiểu mọi người đang nói gì, chỉ biết im lặng lắng nghe.
Bạch Vân im lặng một chút, lại nói.
“Mà... Chúng ta đâu nhất thiết phải chiến đấu đúng không?” Đặt giả thuyết là có lối ra ở trên đỉnh tháp, bọn họ chỉ cần liên tục chạy lên tầng, tránh đụng phải các chướng ngại vật là các thần thú thì sẽ có thể thoát ra ngoài.
Đúng vậy.
Tất cả mọi người dường như đều đồng tình với suy nghĩ của nàng.
Trịnh Khinh Ái gọi Thất Tinh sang bên, dặn dò hắn để ý đến Lý Liên Anh.
Bạch Vân lại kéo Thất Tinh qua chỗ khác, bảo hắn đừng để ý đến Lý Liên Anh.
Thất Tinh “...”
Bọn họ nghỉ ngơi thêm một chút, sau đó lại lần nữa chuẩn bị tiến lên tầng, lần này Sinh Nhiên bế lấy Khổng Khuynh Thành, bởi vì thiên nhãn đã mất, nàng ta thật sự đã trở thành một kẻ mù, dẫu cho các giác quan khác có minh mẫn đến đâu thì nó vẫn gây ra không ít khó khăn.
Thế nên trong tình trạng bất đắc dĩ, Tử Nhiên giỏi đánh đấm hơn, Khổng Khuynh Thành sẽ để Sinh Nhiên bế mình, như mọi khi.
Ở một góc khuất của tầng một có cầu thang đi lên. Trịnh Khinh Ái cùng Bạch Vân đi đầu, hai người biết khinh công, dễ dàng đối phó nếu gặp tình huống bất trắc hơn.
Thế nhưng tầng hai lại không hề tồn tại bất cứ vật thể đáng sợ nào ngoài xác người cả.
Người chết mặc trang phục của Khiên Vũ môn, cả người thối rữa, xung quanh xác vương vãi đầy trùng độc. Bạch Vân từng bị cổ ký sinh, giờ nhìn lại đống giòi bọ này, không tự chủ nổi da gà.
“Có lẽ trước khi chúng ta đến, đã có một nhóm người khác ghé qua đây.”
Trịnh Khinh Ái cẩn thận quan sát mặt đất, sàn gạch bên dưới có một vệt máu kéo dài, dẫn đến cầu thang lên tầng kế.
“Còn xảy ra một cuộc hỗn chiến nữa.”
Lời của nàng ta vừa dứt, phía trên tầng phát ra tiếng nổ. Mọi người không ai bảo ai, bỏ qua những cái xác nằm rải rác trên mặt đất, vội vàng chạy đến cầu thang.
Đúng lúc tất cả khuất bóng sau cầu thang, trùng độc trên mặt đất bỗng tụ lại, chúng gắn kết, đan xen nhau sau đó dần trở thành hình dáng một của con quái vật cao gầy, hai mắt lấp lánh ánh xanh.
Tầng ba, nếu theo sắp xếp đúng thì chính là tầng dành cho Đọa Lạc Điêu Linh, thế nhưng nơi đây chỉ có duy nhất một cái quan tài.
Quan tài giờ phút này đang nằm úp sấp dưới sàn, có lẽ là do có hỗn chiến, nên bị lật đổ.
Bạch Vân bước lên tầng, trông thấy Lam đang giao đấu cùng một thiếu nữ lạ mặt.
Nàng ta mặc một bộ áo đen rộng thùng thình, trên tay cầm ba lá bùa màu đỏ, vừa trông thấy Bạch Vân cùng Quỳnh An đã phóng lá bùa bay về phía các nàng.
Khổng Khuynh Thành từ phía sau nâng lên cung ngọc, yêu lực bắn xuyên qua lá bùa, ghim nó vào tường, phát ra một vụ nổ lớn.
“Yêu, võ, tiên, phù dường như đã tụ họp lại rồi nhỉ?”
Trước khi tu tiên được Trịnh Khương sáng tạo ra đã tồn tại rất nhiều loại thuật pháp khác như phù thuật, đồng thuật, cổ thuật, vu thuật. Thế nhưng tu tiên thuật hệt như một làn sóng đánh bại hết tất cả thuật pháp khác, biến mình thành thuật pháp trong sạch nhất, còn các loại tu luyện khác nhiễm nhiên bị biến thành tà thuật.
Thế nên mới có câu “bách thuật nghịch tiên“. Tất cả các thuật pháp đều không đội trời chung cùng tu tiên.
Bạch Vân cùng Trịnh Khinh Ái đề phòng đứng lại, phía bên kia bắn đến một đạo linh lực, Thiên nữ nâng lên quạt ngọc, đánh văng tia linh lực đó.
Lam chau mày, nhưng sau khi nhìn thấy người đến là Bạch Vân thì lại có cảm giác khó xử. Thiếu nữ áo đen lợi dụng lúc hắn mất tập trung, lại phóng đến một lá bùa, lại bị hắn nghiêng người tránh né. Lá bùa ghim vào một người lính của Khiên Vũ Môn, gã ta liền vung đao lên, chém vào những người xung quanh.
“Khôi lỗi phù, tất cả tránh xa hắn ra!”
Thiếu nữ lùi về sau, đầu ngón tay nhẹ nhàng chuyển động. Thoáng thấy trên đó từng sợi chỉ trong suốt. Khi nàng ta động ngón tay, kẻ kia lại một lần nữa vung đao lên, chém về phía những người còn lại.
Nhóm người của Bạch Vân lùi về sau, đột nhiên không rõ ai là bạn, ai là thù.
“Ân nhân! Phía sau!”
Tiếng thét của Lý Liên Anh dường như đánh tan mọi cảm xúc rối rắm của những người ở đây. Thất Tinh là người phản ứng đầu tiên, hắn lập tức túm lấy Lý Liên Anh, biến mất cùng cô ta.
Đồng tử của Sơn Trà quỷ lập loè ánh xanh, nó nâng lên bàn tay, thả ra một làn bướm độc. Những cánh bướm rực rỡ sắc màu lao như tên bắn về phía những người còn lại. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, Trịnh Khinh Ái nhún người lên, dùng Càn Khôn phiến hất văng chúng về phía sau.
“Tản ra!”
Quỳnh An nhảy lên phi kiếm, tách mình khỏi mọi người, Bạch Mặc Tử nhảy lên kiếm của nàng, cả hai cùng chạy đến một góc an toàn. Tử Nhiên cùng Sinh Nhiên mang theo Khổng Khuynh Thành, dùng khinh công tránh xa giao tranh.
Lam vẫn đang chiến đấu cùng thiếu nữ áo đen, lúc này lại bất ngờ trông thấy một bóng dáng vụt qua, mang theo hàng tá bướm độc lao về phía hắn. Trịnh Khinh Ái xoay người giữa không trung, quạt ngọc lại hất đến một luồng nội lực, vô tình làm Lam chao đảo. Hắn cắm xuống linh kiếm, niệm chú bảo vệ mình.
Lam giương mắt nhìn nàng, nghiến chặt răng, không màng hình tượng mà gằn giọng.
“Trịnh Khinh Ái. Ngươi dạo này càng lúc càng ngang ngược rồi nhỉ?”
Thiên nữ ngẩng đầu nhìn hắn, khoé mắt hơi cong lên, trong phút chốc làm Lam nhớ lại một bóng dáng cũ trong ký ức.
“Lỡ tay thôi, ngài để bụng sao?”
Hắn giận dữ xoay người, muốn tấn công nàng, nhưng lại bất ngờ bị lá bùa của thiếu nữ áo đen cản trở.
Kẻ địch của kẻ địch là bạn. Ai cũng dễ dàng nhận ra lý lẽ này. Vì thế thay vì tấn công tất cả, thiếu nữ áo đen kia cũng bắt đầu hỗ trợ Trịnh Khinh Ái.
Bạch Vân xoay chủy thủ trong tay, cố chống lại từng đòn đánh đầy quái lạ của ác thú. Sơn Trà quỷ không ngừng thả ra trùng độc, đám côn trùng kia cứ tụ lại như một lưỡi dao, rồi lại tách ra khi bị chém trúng, khiến Bạch Vân càng đánh càng yếu thế, cuối cùng phải miễn cưỡng lùi lại.
Lúc này bị Sơn Trà quỷ vung lên bàn tay, khiến cho đám trùng độc bay đến, hất văng ra Bạch Vân ra sau. Lam trông thấy nàng bị đánh ngã liền muốn lao đến đỡ lấy, nhưng Trịnh Khinh Ái lại nhanh hơn một bước, cướp lấy nàng.
Tiên tu tuy giỏi thuật pháp, có thể hô mưa gọi gió, nhưng cuối cùng vẫn thua võ đạo ở thân thủ linh hoạt.
Thiên nữ bế Bạch Vân trên tay, cẩn thận né tránh đám bướm độc do Sơn Trà quỷ phóng đến. Lam chau mày, hắn làm sao không nhìn ra được Trịnh Khinh Ái đang không ngừng dụ dỗ đám bướm độc đó tấn công về phía mình chứ. Nhưng vì nàng ta đang bế trên tay Bạch Vân, hắn lại chẳng thể làm gì cả.
Lam vung tay, tự mình tạo ra lá chắn, đem đám người Khiên Vũ môn bảo vệ bên trong, hắn căm tức nhìn về hai nàng, gằn giọng.
“Buông nàng ra! Trịnh Khinh Ái! Ngươi định hại chết nàng sao?”
Dường như những lời này có tác động rất lớn đến Thiên nữ, chỉ thấy khuôn mặt nàng đột nhiên trở nên trắng bệch. Bạch Vân chau mày nhìn về phía Lam, trực giác báo cho Bạch Vân biết rằng có vài thứ đã xảy ra mà nàng vẫn chưa kịp thông suốt.
Như là mối quan hệ giữa Thiên nữ và Lam...
Bạch Vân chẳng nghĩ thì thôi, đến lúc nghĩ thì một chút hảo cảm dành cho Lam cũng bay sạch.
Nhưng cái làm Bạch Vân không hiểu lại là Trịnh Khinh Ái thật sự vì những lời đó mà đặt nàng ở một chỗ an toàn, tách biệt khỏi chiến trường đằng kia. Thiên nữ mỉm cười nhìn nàng, cố gắng che giấu vẻ run rẩy của nàng ta.
“Bạch Vân ở đây chờ ta một chút được không?”
“Nàng ở đây cũng có thể bị giết mà?” Xà yêu quấn lấy Trịnh Khinh Ái từ phía sau, không ngừng thì thầm vào tai nàng ta những lời độc ác. Thiên nữ chau mày, nhẹ nhàng lắc đầu, như muốn đuổi ả đi.
“Thiên nữ?” Bạch Vân đang muốn phản bác thì lại nhận thấy Thiên nữ không ổn nên lập tức giữ lấy nàng ta. Phía bên kia, thiếu nữ áo đen vẫn đang giao đấu cùng với Sơn Trà quỷ, nàng ta giống như không hề cạn kiệt linh lực, có thể liên tục tung chiêu đối phó với Sơn Trà quỷ, thậm chí còn đánh cả Lam.
“Ta... ta hơi đau đầu một chút.” Trịnh Khinh Ái gượng cười, cả người không ngừng run lên. Bạch Vân vội vã ôm chặt lấy nàng ta, sắc mặt Thiên nữ trắng bệch, ngay khi vừa được Bạch Vân ôm lấy, lập tức mềm nhũn ngã vào lòng nàng.
“Ôm chặt nàng thêm một chút, Trịnh Khinh Ái, kẻo nàng sẽ biến mất khỏi cô đấy...”
Trịnh Khinh Ái ôm chặt lấy Bạch Vân, hơi thở gấp gáp.
“Bạch Vân... cứu ta... cứu em... em không muốn... Ta không muốn nghe ả ta nói nữa...”
Bạch Vân ngẩn người, nàng quay đầu nhìn xung quanh, nhưng chẳng thấy bất kỳ ai đứng ở cạnh hai người cả.
“Thiên nữ... ở đây không có ai cả.”
“Không... có!” Tinh thần của Trịnh Khinh Ái lúc này vô cùng bất ổn, lại có thêm xà yêu phía sau liên tục thì thầm vào tai nàng những lời nói đầy độc địa. Khiến nàng mỗi lúc lại càng khó khống chế bản thân.
“Nàng không tin cô, Trịnh Khinh Ái.”
Thiên nữ bất chợt tách ra khỏi Bạch Vân, ánh sáng trong đôi đồng tử bạc gần như vỡ vụn. Nàng ta cắn chặt môi, cố kìm nén lại cơn run rẩy đang không ngừng lan tràn trên cơ thể.
“Cả Bạch Vân cũng nghĩ ta điên sao...?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất