Ngàn Năm Say

Chương 93: Lỡ đường gặp thuở nguy nan, giai nhân cũng hóa tro tàn mà thôi

Trước Sau
Thời đã tận, Thiên thu tậnQuân sư ơi, lửa hận chưa tanCơ đồ, đế nghiệp, giang sanKhóc thương sao hết một trang sử hùng?

Lam ở phía sau niệm chú, nâng môn đồ của Khiên Vũ môn dậy bằng vầng sáng màu vàng kim kia, rồi di chuyển họ ra bên ngoài toà tháp.

Trịnh Khinh Ái nhìn hắn một lát, sau đó chậm rãi quay đầu cùng mọi người lao vào chiến đấu.

Đọa Lạc Điêu Linh tự phân tách bản thân ra thành những làn khói đen nhỏ, dễ dàng né tránh những đòn tấn công của mọi người. Bạch Mặc Tử ở một bên không thể chém được hắn, lúc này giận dữ gầm lên, mũi thương lấy tốc độ cực nhanh đâm cho đám khói đen thủng hơn trăm lỗ, thế nhưng nó vẫn dễ dàng hồi phục lại được.

Yêu vương tức đến điên rồi, hắn lớn tiếng mắng.

“Mẹ kiếp! Tại sao cùng là thần thú mà Đọa Lạc Điêu Linh này lại mạnh tới vậy hả?”

“Ngài cũng bất tử mà...” Quỳnh An ở phía sau hỗ trợ hắn lên tiếng đáp lại.

Từng làn khói đen tụ lại với nhau, Đoạ Lân một lần nữa trở về hình người, hắn bật cười đầy trào phúng.

“Các ngươi vẫn chưa hiểu sao? Ở nơi đây, ta chính là vô...”

Cắt ngang lời hắn là một âm thanh va chạm giữa lưỡi kiếm với da thịt, Bạch Vân chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau hắn, con dao xoẹt qua cổ họng của Đọa Lạc Điêu Linh, làm cho khói đen tràn ra ngoài.

“Ngươi! Lại là ngươi!”

Bạch Vân biết mình đã chọc giận hắn nên vội vàng tách ra, Đoạ Lạc Điêu Linh điên cuồng phóng ra từng luồng tà khí, như muốn khiến nàng chết không toàn thây.

“Hắn đang phân tâm! Xông lên!” Nghe tiếng Vệ Mục Huyên nói, những người còn lại lập tức xốc lại tinh thần, cầm lên vũ khí, lao vào hắn.

Bạch Vân vì né tránh tà khí mà nhảy lùi về sau, nàng tuy đã luyện võ công mà Trịnh Khinh Ái dạy, thế nhưng vẫn theo thói quen của sát thủ mà tung đòn, muốn diệt địch trong một chiêu. Cách tấn công này đánh với người thường thì khá hữu dụng, thế nhưng dùng với yêu thú thì lại hơi kiên cưỡng.

Một luồng tà khí vọt về phía Bạch Vân, ngay lúc nàng nghĩ rằng mình không kịp né tránh, thì bàn tay của Trịnh Khinh Ái đã vươn về trước, bắt lấy tà khí đó trong tay mình.

Tà khí kia vừa chạm đến da thịt nàng ta lập tức ăn sâu vào trong, khiến làn da vốn trắng nõn dần bị nhuốm đen, thậm chí là bắt đầu chảy máu. Vết đen chạy dọc theo cổ tay đến khuỷu tay, nhưng chỉ trong phút chốc, nó lại tan biến mất.

Bạch Vân biết đây là gì.

Trịnh Khinh Ái vừa sử dụng thần huyết.

Nàng ta đang bị trận pháp phong thần ăn mòn, thế mà lại lần nữa dùng thần huyết.

Suy nghĩ này khiến cổ họng Bạch vân bỗng chốc khô khốc lại, mùi vị ngọt lịm của máu thần kia lại dâng lên, khiến nàng như muốn nôn ra.

“Chúng ta sẽ rời khỏi đây.” Trịnh Khinh Ái nói, sau đó nhẹ nhàng nuốt xuống một ngụm máu đen đang muốn tràn ra khỏi miệng.

“Ta có rất nhiều chuyện muốn làm cùng Bạch Vân.”

Lam sau khi đưa hết môn đồ của Khiên Vũ môn ra ngoài thì cũng tham chiến, tất cả mọi người phối hợp với nhau tấn công Đọa Lạc Điêu Linh, hắn vốn dĩ đang ở thế hạ phong, thế mà lúc này lại bật cười.

“Các ngươi nghĩ rằng chỉ nhiêu đây là có thể đánh bại ta sao?”

Đoạ Lạc Điêu Linh nói, cả người lập tức toả ra một làn sóng tà lực, khiến mọi người bị hất văng về sau. Vệ Mục Huyên vội vã ngồi dậy nhìn lên bầu trời, lúc này bàng hoàng phát hiện ra tà khí từ lúc nào đã tràn ra bên ngoài bìa rừng, hút cạn mọi sinh lực của các sinh vật sống ngoài kia, nhằm tu bổ cho sức mạnh của Đọa Lạc Điêu Linh.

“Phải lập tức ngăn hắn lại!” Vệ Mục Huyên vội nói, nàng phóng hai lá bùa lên trần tháp, muốn tạo ra một tấm lá chắn ngăn cản tà khí, thế nhưng Đoạ Lân lúc này quá mạnh, phù thuật của nàng cũng không ngăn được.

“Để ta.” Lam nói, hắn đưa tay bắt ấn, dễ dàng tạo ra một khung lưới bao bọc trần tháp lại, Vệ Mục Huyên có chút không tin nổi mà nhìn hắn. Mà Đọa Lạc Điêu Linh cũng nhận ra tà khí của mình bị gián đoạn, hắn căm tức nhìn về phía Lam, sau đó lập tức né tránh đòn tấn của những người khác dịch chuyển đến gần hắn, từng móng vuốt sắc nhọn đâm đến trước, muốn xé tan cơ thể của vị anh tài trẻ tuổi.

Bạch Vân chỉ kịp nhìn thấy mũi chân của Trịnh Khinh Ái xoay chuyển, chỉ trong một cái chớp mắt, nàng ta đã xuất hiện trước Lam, che chắn cho hắn.

Bàn tay của Đọa Lạc Điêu Linh đâm sâu vào ngực trái của nàng, thậm chí chạm đến tim.



“Trịnh Khinh Ái!!”

Trịnh Khinh Ái dùng hai tay giữ chặt Đọa Lạc Điêu Linh bên trong cơ thể mình, lúc này hít vào một hơi sâu.

“Tất cả mau chạy ra bên ngoài! Ta sẽ giữ hắn lại.”

Nghe lời nàng nói, tất cả mọi người đều sững sờ nhìn nàng. Chỉ có Bạch Vân là trấn tỉnh nhanh nhất, vội vàng hét lên.

“Chưa nghe rõ sao? Mau chạy ra ngoài!”

Quỳnh An lập tức hiểu ý, liền điều khiển phi kiếm bay về phía Lý Liên Anh đang trốn, sau đó túm lấy cô ta, kéo ra bên ngoài.

“Chỉ dựa vào kẻ có một nửa trái tim như ngươi sao?” Đoạ Lạc Điêu Linh bật cười, móng tay siết mạnh vào trái tim của Trịnh Khinh Ái, khiến cả người nàng run rẩy không ngừng.

Từng giọt huyết dịch ấm nóng theo vết thương tràn ra ngoài, nhiễm lấy không khí một mùi hương ngọt lịm, Bạch Vân hiểu rõ Trịnh Khinh Ái đang cố gắng dùng thần huyết để cầm chân Đọa Lạc Điêu Linh lâu hơn, vì thế nàng vội vàng hướng tới Lam vẫn đang sững sờ ở kia, lớn tiếng quát.

“Mau cút ra ngoài!”

“Đủ rồi nhân loại ngu ngốc! Ta không muốn đùa giỡn với ngươi nữa.”

Đoạ Lân cất tiếng nói, bàn tay trong phút chốc siết mạnh.

Bóp nát trái tim của Trịnh Khinh Ái.

Bạch Vân vội chạy về trước, muốn đỡ lấy nàng, Đọa Lạc Điêu Linh dường như cũng nhận ra điều đó, hắn một lần nữa nâng móng vuốt lên, từng giọt máu ấm nóng vẫn còn vương trên đôi bàn tay xấu xí kia.

“Để ta tiễn ngươi đi cùng ả!” Thế nhưng hành động còn chưa kịp thực hiện, một sợi chỉ vàng lần nữa bao lấy cánh tay hắn, kéo ngược về sau. Vệ Mục Huyên ở phía trên đỉnh tháp dùng sức kéo chặt, khiến hắn bất động.

Lợi dụng lúc này, Bạch Vân ôm lấy Trịnh Khinh Ái chỉ còn thoi thóp hơi thở, nhanh chóng nhảy lên đỉnh tháp.

Đỉnh tháp vẫn còn cách đỉnh núi một khoảng nữa. Bạch Vân vừa bay được lên trên, Thất Tinh cùng Bạch Mặc Tử vội vàng lao đến trước.

Đồng tử trong mắt của Trịnh Khinh Ái gần như đã tan rã, sinh mạng bị phong thần động bào mòn đã đến giới hạn, không thể tiếp tục tái tạo cơ thể, cùng lắm thì chỉ giữ cho hơi thở của nàng ta kéo dài thêm đôi chút. Bạch Vân ra sức chặn lại vết máu nơi trái tim nàng, không muốn để nó trào ra.

Nước mắt của nàng thi nhau rơi xuống, rơi lên mu bàn tay của chính mình, hòa với từng giọt máu đỏ tươi.

Bạch Mặc Tử nhìn nàng tuyệt vọng, cũng không khống chế được mà bật khóc.

“S... sao các người... lại khóc vậy?” Trịnh Khinh Ái ho mấy tiếng, máu từ miệng lại tràn ra bên ngoài, nàng ta muốn vươn tay chạm đến gò má của Bạch Vân, nhưng vì ngón tay đã dính quá nhiều máu, cuối cùng lại dừng giữa không trung.

Bạch Vân nắm lấy tay Trịnh Khinh Ái, áp vào má mình.

“Đừng... khóc... ta chẳng biết phải... dỗ ai trước đâu.”

Giọng nói của Trịnh Khinh Ái lúc này đã không còn dễ nghe như trước nữa. Có lẽ vì mất máu quá nhiều, nên giờ đây cả cơ thể đều trở nên run rẩy không ngừng.

“Bạch Mặc Tử...” Nghe tiếng Trịnh Khinh Ái gọi, Bạch Mặc Tử vội vàng tiến lên, nắm lấy tay nàng, bàn tay của Trịnh Khinh Ái lạnh đến mức làm hắn hoảng sợ.

“Nhớ lời... ta dặn chứ?” Thiên nữ chậm rãi nhắc lại, yêu vương nước mắt giàn giụa, chỉ có thể liên tục gật đầu đáp lại nàng.

“Con gái của ông... phải tìm Phi Hoan... chuyển lời của ta... cho nàng.”

Trịnh Khinh Ái ngắt quãng nhắc lại.

“Thất Tinh... cùng Thập Thất... nhờ ông... ta không có thần nhãn... giờ cũng không nhìn được em ấy.”



“Nhưng ta biết... Thập Thất đang khóc...”

Bạch Mặc Tử run rẩy, cố nén lại tiếng khóc của mình. Trịnh Khinh Ái lúc này quay sang Thất Tinh, thần thú nhìn nàng, nước mắt không ngừng rơi ra ngoài.

“Ta dính máu nhiều quá... Thất Tinh còn muốn hôn không?”

Thất Tinh nhịn không nổi nữa, cuối cùng oà khóc lên, Trịnh Khinh Ái đưa tay về phía hắn, Thất Tinh cũng ngoan ngoãn cúi sát đến, đưa trán mình cho nàng.

Thiên nữ hôn lên trán thần thú của mình, để lại trên đó một vệt đỏ nhợt nhạt.

Bạch Vân ở bên cạnh lặng im nhìn tất cả. Hơi thở của Trịnh Khinh Ái mỗi lúc một yếu dần, đôi mắt dường như cũng chẳng còn ánh sáng, chỉ thấy nàng ta dùng tay mò mẫm lấy bàn tay của Bạch Vân, rồi áp nó vào má mình.

“Bạch Vân?”

“...”

“Bạch Vân.”

“...”

“Bạch Vân.”

“Tôi đây.” Bạch Vân nén lại tiếng nấc, nàng muốn ôm siết Thiên nữ vào lòng, thế rồi lại bắt đầu sợ hãi rằng điều đó sẽ làm Thiên nữ bị đau, cuối cùng chỉ có thể xót xa nhìn nàng ta.

“Chiêu hồn khúc lớn quá... Bạch Vân.” Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng thì thầm.

“Có nhiều điều... ta rất muốn làm cùng Bạch Vân.”

“Như... được chết trong vòng tay người.” Ngón tay của Trịnh Khinh Ái dịu dàng vuốt ve khoé mắt của Bạch Vân, chạm đến nốt ruồi lệ đường dưới mắt.

“Liệu người có khóc thương cho ta không?”

Bạch Vân kịch liệt lắc đầu.

“Tôi sẽ không khóc cho nàng. Thế nên đừng đi, Khinh Ái, có rất nhiều thứ nàng cần phải làm cùng tôi.”

“Chúng ta phải làm cùng nhau.”

Trịnh Khinh Ái nghiêng đầu.

“Trên đời... không phải cứ muốn là sẽ thành sự.”

“Ta đã tham lam quá... nhiều rồi.”

Khoé môi tử anh khẽ cong lên, tình ý trong đôi mắt xám bạc sóng sánh tràn ra ngoài. Bạch Vân nhìn vào đôi mắt đó, nỗi tiếc thương lại tràn ra khỏi khoé mi, biến thành từng giọt châu sa, lăn dài xuống gò má.

Từng giọt nước mắt rơi xuống vết thương nơi ngực trái của Thiên nữ, nhưng chẳng có phép thuật nào khiến nó trở nên lành lặn trở lại.

“Bạch Vân... của ta.”

“Bạch Vân của em...”

“Như vậy... cũng đủ rồi.”

Hơi thở đứt đoạn, cánh tay buông thõng. Bạch Vân dõi mắt trông theo dung nhan của tuyệt sắc giai nhân mà nàng yêu, để rồi tuyệt vọng khi sắc tình trong đôi mắt đó chậm rãi tan biến theo hai hàng mi nhắm chặt.

Và rồi, thế gian này cuối cùng cũng chẳng còn lại Trịnh Khinh Ái nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau