Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong
Chương 85: Cha con Sầm gia nghẹn chết người
Ở nhà bà Vương ăn ké một bữa cơm, vài miếng hoa quả, lúc đi, ông Thôi còn đưa cho cậu một hủ đồ chua tự mình ngâm, bởi vì giữa trưa lúc ăn cơm, Kỳ Yến khen đồ chua này ăn ngon.
“Tiểu Kỳ à, ” bà Vương lại nhét một khối thịt khô cho Kỳ Yến, lời nói thấm thía nói, “Bảo trọng chính mình cho tốt, gần đây tiểu khu chúng ta có vài người không rõ hành tung, tuy rằng không biết bọn họ muốn làm gì, nhưng mà trong khoảng thời gian này cậu vẫn là đừng ở bên này. Ta thấy thằng nhóc Sầm gia bộ dạng đặc biệt đẹp kia trên người phúc khí rất nặng, cậu không có việc gì liền ở bên cạnh hắn nhiều chút, mới có lợi với cậu.”
Tục ngữ nói, gần đèn thì rạng, gần người có vận may cũng thế.
Ông Thôi bên cạnh không quá cao hứng nhíu mày, thằng nhóc nhà ai bộ dạng đặc biệt đẹp, có đẹp trai như ông lúc còn trẻ không?
Kỳ Yến vừa thấy biểu tình của ông Thôi, liền nhịn không được muốn cười: “Dì, cháu tuyệt đối ôm lấy đùi hắn không buông tay, ngài đừng lo lắng cho cháu.”
“Ta cũng chẳng có muốn phí hơi vầy đâu, ” bà Vương là tính cách khẩu xà tâm phật, “Trước kia nếu không có vài phần giao tình với sư phụ cậu, ta mới lười quản cậu. Nếu cậu là đồ đệ ta, lấy cái thói quen ba ngày hai lần bị thương, ta khẳng định sẽ đánh rớt da cậu.”
Kỳ Yến rụt bả vai, làm ra bộ dạng sợ hãi, chọc cho hai người già đều nở nụ cười.
“Đi, cậu trở về sớm đi, ” bà Vương đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống, “Mấy người lạ ở dưới lầu, hẳn là phái tới bảo vệ cậu đi?”
Kỳ Yến tiến đến trước cửa sổ nhìn vài lần, gật đầu nói: “Có một người là bảo tiêu Sầm gia an bài cho cháu, vài người khác hẳn là người của tiểu tổ đặc biệt.”
“Tiểu tổ đặc biệt…” Bà Vương gật gật đầu, “Giống phong cách làm việc của bọn họ.”
Kỳ Yến nhìn biểu tình bà Vương, hẳn là biết sự tồn tại của tiểu tổ đặc biệt.
Rời khỏi nhà bà Vương, lúc Kỳ Yến vào thang máy, trong thang máy có hai lão thái thái mặc trang phục ương ca. Không biết có phải là bởi vì cậu bị thân phận bí ẩn của bà Vương kích thích hay không, hiện tại cậu nhìn mỗi một ông cụ bà cụ, đều nhịn không được dưới đáy lòng hoài nghi, mấy cụ già thoạt nhìn bình thường đó, có khả năng là cao nhân bí ẩn hay không?
Đáng tiếc cho đến khi thang máy dừng lại ở lầu một, cậu cũng không nhìn ra hai lão thái thái này có chỗ nào kỳ quái, đều là vẻ mặt phúc khí bình thản, có thể an độ lúc tuổi già.
“Kỳ đại sư, ” Triệu Lực thấy Kỳ Yến đi ra, thay cậu mở cửa xe nói, “Tôi nhận được tin tức của Hoàng Hà, xế chiều hôm nay Viên Sùng An đến nhà, nói là muốn gặp ngài. Nếu ngài không muốn gặp mặt người nhà họ Viên, có thể tạm thời tránh đi bọn họ.”
“Tránh chỉ có thể là nhất thời, hôm nay tôi không gặp, ngày mai ngày mốt cũng phải gặp, chung quy tôi không thể để cho một lão gia tử bảy tám chục tuổi cứ ngồi chờ như vậy, ” Kỳ Yến có chút chán ngấy loại thủ đoạn quấn người này của Viên gia, “Ông ấy không phải ở bệnh viện sao, sao lại xuất viện?”
Triệu Lực nghe vậy cười gượng, cái này hắn còn thật sự không biết.
“Bên ngoài nói ông ấy bị Viên Hằng Vũ chọc giận đến bệnh nặng nằm viện, chỉ sợ là nửa thật nửa giả, giận đến bệnh là thật, có bao nhiêu nghiêm trọng cũng chỉ có người Viên gia rõ ràng.” Kỳ Yến cười lạnh, nếu Viên Sùng An không đem chứng bệnh của mình biểu hiện nghiêm trọng một ít, làm thế nào tiện thờ ơ với chuyện của Viên Hằng Vũ, lan truyền ra ngoài, khó tránh khỏi sẽ bị người ta nói thành người nhà họ Viên vì lấy lòng Sầm gia, ngay cả cháu ruột mình cũng có thể bỏ qua, tuy rằng đứa cháu này không phải thứ gì tốt.
Nhưng hiện tại thì khác, Viên Hằng Vũ khiến Viên Sùng An giận đến vào bệnh viện, chỉ thiếu nước đi đời nhà ma, người Viên gia không giúp Viên Hằng Vũ liền rất bình thường, người như vậy đặt trên những người khác, không đánh gã một trận thì thôi chứ còn nói chi tình cảm thân thích, càng miễn bàn giúp gã.
Kỳ Yến không thích nhìn mấy thủ đoạn tính kế đó nhất, vừa chán ngấy lại ghê tởm. Ngồi vào trong xe, cậu cất kỹ dưa chua và thịt khô bà Vương đưa, “Trở về đi.”
Triệu Lực chính là bội phục điểm này của Kỳ đại sư, dù thiên vương lão tử đến, cũng vẫn là một cái biểu tình.
Hai ông cháu Viên Sùng An và Viên Bằng ngồi ở trên ghế sô pha, đã uống ba chén trà của Sầm gia, thậm chí Viên Bằng mặt dày mày dạn mượn dùng toilet của Sầm gia một lần. Nhưng mặc dù không khí xấu hổ như vậy, Viên Sùng An cũng không có mở miệng nói trọng điểm, tuy rằng Viên Bằng đã xấu hổ tới cực điểm, nhưng mà thấy ông nội như vậy, hắn cũng chỉ có thể kiên trì ngồi cùng.
Sầm Thu Sinh biết Viên Sùng An lại đây là vì cái gì, chỉ là ông cũng không nguyện ý tiếp lời chuyện đó, chỉ lôi kéo Viên Sùng An nói chuyện hoa hoa cỏ cỏ, thời tiết mỹ thực, mặc kệ Viên Sùng An nói như thế nào, chính là không buông miệng.
Viên Sùng An thấy con cáo già Sầm Thu Sinh không nguyện ý tiếp câu chuyện này, cuối cùng cắn răng xé rách một tầng mặt cuối cùng: “Lão Sầm, ông nói thật với tôi đi, đến tột cùng làm thế nào mới có thể khiến Kỳ đại sư nguyện ý giúp chuyện này?”
“Sùng An à, hai chúng ta cũng là giao tình nửa đời người, chuyện này nếu tôi có thể giúp đã sớm giúp, có thể làm cho người nhà ông chạy tới tới lui lui như vậy à?” Vẻ mặt Sầm Thu Sinh khó xử, “Thân phận Kỳ đại sư có bao nhiêu quan trọng, ông cũng không phải không biết, cậu ấy đến nhà chúng tôi ở, không phải là tọa khách nhà chúng tôi, mà là khách quý nhà chúng tôi, đã bao giờ ông thấy chủ nhân mở miệng yêu cầu khách quý làm chuyện gì chưa? Loại chuyện này Sầm gia chúng tôi làm không được.”
Lời này nghe uyển chuyển, trên thực tế xem như nhẹ nhàng cho Viên Sùng An một bàn tay. Chỉ thiếu trực tiếp nói với Viên Sùng An, Sầm gia chúng tôi không làm được loại chuyện thiếu đạo đức này, ông cũng đừng ỷ vào hai nhà những năm trước có vài phần giao tình liền buộc tôi làm chuyện thiếu đạo đức.
Viên Bằng nghe vậy sắc mặt xanh mét, nếu không phải hắn là vãn bối, lúc này đã hất tách trà chạy lấy người rồi.
“Cha.” Sầm Bách Hạc về nhà liền nhìn thấy ông cháu Viên gia, hắn gật gật đầu với hai người, thái độ có chút lãnh đạm. Khắp đế đô, phàm là người có lui tới với Sầm Bách Hạc đều biết, ngũ gia Sầm gia tính cách lãnh đạm, nhưng mà đối nhân xử thế vô cùng có tu dưỡng, loại hành vi mười phần thất lễ giống vầy, bình thường vẫn không thấy nhiều lắm.
Viên Bằng cũng không biết Sầm Bách Hạc đến tột cùng là bất mãn Viên Hằng Vũ tính kế hắn mà giận lây toàn bộ Viên gia, hay là bởi vì cái khác, nhưng mà Sầm Bách Hạc có hiềm khích với một nhà bọn họ là khẳng định.
Chuyện huyên náo đến bước này, hắn ta thật sự là hận ông chú họ Viên Hằng Vũ đến nghiến răng nghiến lợi, có điều chuyện đã phát sinh, nói nhiều nữa cũng không có tác dụng gì.
Sầm Thu Sinh giống như cũng không có nhìn thấy hành vi thất lễ của con trai út, huống chi một người cha già gần bảy mươi như ông, cũng không có khả năng ở trước mặt người ngoài, đi vạch trần tật xấu của con trai út gần ba mươi tuổi, ông không nỡ.
Không khí lập tức xấu hổ, dù là Viên Sùng An tự xưng da mặt dày, cũng cảm thấy trên mặt có chút phát sốt.
Đáng hận nhất chính là, không khí đã xấu hổ như vậy, vị Sầm ngũ gia này cũng không biết nghĩ như thế nào, thế mà đặt mông ngồi xuống ở bên cạnh, không có nửa phần ý tứ muốn đi. Cả người Viên Bằng cũng sắp phát điên, không phải ngài xem người Viên gia chúng tôi không vừa mắt sao, lúc này còn ngồi ở chỗ này làm gì, rảnh đến không có chuyện gì sao?
Có Sầm Bách Hạc ngồi ở đây, không khí giữa mấy người nhất thời từ khí hậu băng giá biến thành khí hậu băng nguyên cực địa, khiến người ta căn bản không biết mở miệng nói chuyện như thế nào.
Cuối cùng vẫn là con cáo già Viên Sùng An da mặt tương đối dày, cứng rắn chống đỡ ánh mắt như nhìn tảng đá ven đường của Sầm Bách Hạc mà mở miệng: “Lão Sầm, không phải tôi làm khó dễ ông, chỉ là hiện giờ tên đã lên dây không thể không bắn đi, nếu Kỳ đại sư không nguyện ý hỗ trợ, không chỉ mình tôi chỉ có một con đường chết, mà ngay cả toàn bộ Viên gia số phận cũng suy tàn.”
“Xem ông nói lời này kìa, Kỳ đại sư có thể lợi hại như vậy, vậy bản thân cậu ấy đã sớm thành phú ông hàng tỉ, đâu còn cần giúp người ta xem phong thuỷ tướng mạo.” Sầm Thu Sinh cười nói, “Lại nói, đây đã là thời nào rồi, sao có thể đem vận mệnh cả một nhà đặt trên cái gì mà âm trạch phong thuỷ chứ, con người ông cái gì cũng tốt, chính là quá mê tín. Tôi thấy đứa cháu này của ông cũng rất tốt, có cháu như thế, ông hà tất lo lắng những chuyện chưa phát sinh đó, thật sự là buồn lo vô cớ.”
Viên Sùng An nghe nói như thế, thiếu chút nữa đem nước trà trong tay hắt vào mặt Sầm Thu Sinh, ông bảo người khác đừng mê tín, lúc thân thể con trai không tốt, ông còn mời đại sư cái gì, dứt khoát để hắn ở trong bệnh viện chờ chết đi.
Có điều lời này ông ta cũng chỉ có thể suy nghĩ ở trong lòng, trên mặt một chút cũng không dám lộ ra.
“Với lại, tôi thấy ông cả ngày cũng quá quan tâm rồi, chúng ta đều là người đã bảy tám mươi, không có việc gì đi quản mấy hậu bối đó làm chi? Con cháu tự có phúc phận của con cháu, chúng ta không có việc gì thì uống trà, chơi cờ, đi xem ca kịch ca múa gì đó, vừa nung đúc tình cảm sâu đậm, lại tu dưỡng thân tâm, ông nói có cái gì không tốt.”
Trong lòng Viên Sùng An gần như muốn hỏng mất, con cái hiếu thuận có năng lực lại bớt lo thì giỏi lắm à?!
Được rồi, là rất giỏi, ít nhất ông ta không dám dễ dàng sống qua ngày giống như Sầm Thu Sinh, dù ông ta muốn rảnh rỗi, mấy hậu bối không bớt lo nhà ông ta, cũng sẽ không để ông ta rảnh rỗi. Người không sợ so, vừa so liền cảm thấy thắt lòng, Viên Sùng An cảm thấy ý cười trên mặt mình gần như sắp không nhịn được.
Nhìn Viên Sùng An bị nghẹn đến một câu cũng nói không nên lời, tâm tình Sầm Thu Sinh phá lệ tốt đẹp. Viên Hằng Vũ tính kế con của ông và đối tượng thầm mến của con ông, dù là tính kế không thành công, cũng không có nghĩa là ông không mang thù.
Ai, đều nói càng già càng trẻ con, ông lớn tuổi rồi, làm việc không quá thích phân rõ phải trái, những người này vẫn là đừng so đo việc này với ông.
Kỳ Yến trở lại Sầm gia, liền phát hiện không khí trong phòng khách có chút cứng ngắc, sau khi Viên Bằng nhìn thấy cậu xuất hiện, ánh mắt thiếu chút nữa phát ra ánh sáng đủ màu.
“Kỳ đại sư, ” Viên Bằng từ trên ghế sô pha đứng lên, nhìn Kỳ Yến nói, “Ngài trở lại.”
“Chào anh.” Kỳ Yến đem bình dưa chua với lại thịt khô đặt lên trên bàn, gật gật đầu với người Viên gia.
Sầm Bách Hạc nhìn đồ vật cậu đặt lên bàn, tò mò hỏi, “Em đem cái gì về vậy?”
“Đồ chua và thịt khô, bà Vương đưa, ” lo lắng hắn không nhớ rõ bà Vương là ai, cậu cố ý bổ sung một câu, “Chính là lần trước lúc anh theo giúp tôi về nhà thu dọn đồ đạc, bác gái khen anh bộ dạng đẹp trai đó.”
Sầm Bách Hạc khắc sâu ấn tượng với bà Vương, bởi vì bác gái này cực cá tính, ánh mắt đầu tiên nhìn đến hắn không có chú ý xe hiệu của hắn, cũng không có chú ý hàng hiệu trên người hắn, thậm chí ngay cả bảo tiêu hắn mang theo cũng không thấy được có bao nhiêu tò mò, mà là không hề có gánh nặng tâm lý khen hắn dễ nhìn.
Hắn rất ít khi gặp được mấy bác gái thanh thuần hào phóng không làm ra vẻ này, muốn không có ấn tượng với bà thật sự là có chút khó, “Vậy ngày mai bảo phòng bếp đem thịt khô làm ăn.”
“Được, đây chính là thịt khô hương vị tỉnh Thục chính tông, người nhà bà Vương tự mình làm, ngon hơn mua bên ngoài.”
Viên Bằng thấy hai người vòng quanh một miếng thịt khô nói cả buổi, nhịn không được mở miệng nói: “Kỳ đại sư, chúng tôi hôm nay tới, có một chuyện muốn nhờ.” Nếu không phải em trai làm thế nào cũng không nguyện ý tới đây, hiện tại hắn ta cũng sẽ không khó xử như vậy, nghĩ vậy, hắn ta liền có một chút oán giận với em trai Viên Thành.
“Tiểu Kỳ à, ” bà Vương lại nhét một khối thịt khô cho Kỳ Yến, lời nói thấm thía nói, “Bảo trọng chính mình cho tốt, gần đây tiểu khu chúng ta có vài người không rõ hành tung, tuy rằng không biết bọn họ muốn làm gì, nhưng mà trong khoảng thời gian này cậu vẫn là đừng ở bên này. Ta thấy thằng nhóc Sầm gia bộ dạng đặc biệt đẹp kia trên người phúc khí rất nặng, cậu không có việc gì liền ở bên cạnh hắn nhiều chút, mới có lợi với cậu.”
Tục ngữ nói, gần đèn thì rạng, gần người có vận may cũng thế.
Ông Thôi bên cạnh không quá cao hứng nhíu mày, thằng nhóc nhà ai bộ dạng đặc biệt đẹp, có đẹp trai như ông lúc còn trẻ không?
Kỳ Yến vừa thấy biểu tình của ông Thôi, liền nhịn không được muốn cười: “Dì, cháu tuyệt đối ôm lấy đùi hắn không buông tay, ngài đừng lo lắng cho cháu.”
“Ta cũng chẳng có muốn phí hơi vầy đâu, ” bà Vương là tính cách khẩu xà tâm phật, “Trước kia nếu không có vài phần giao tình với sư phụ cậu, ta mới lười quản cậu. Nếu cậu là đồ đệ ta, lấy cái thói quen ba ngày hai lần bị thương, ta khẳng định sẽ đánh rớt da cậu.”
Kỳ Yến rụt bả vai, làm ra bộ dạng sợ hãi, chọc cho hai người già đều nở nụ cười.
“Đi, cậu trở về sớm đi, ” bà Vương đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống, “Mấy người lạ ở dưới lầu, hẳn là phái tới bảo vệ cậu đi?”
Kỳ Yến tiến đến trước cửa sổ nhìn vài lần, gật đầu nói: “Có một người là bảo tiêu Sầm gia an bài cho cháu, vài người khác hẳn là người của tiểu tổ đặc biệt.”
“Tiểu tổ đặc biệt…” Bà Vương gật gật đầu, “Giống phong cách làm việc của bọn họ.”
Kỳ Yến nhìn biểu tình bà Vương, hẳn là biết sự tồn tại của tiểu tổ đặc biệt.
Rời khỏi nhà bà Vương, lúc Kỳ Yến vào thang máy, trong thang máy có hai lão thái thái mặc trang phục ương ca. Không biết có phải là bởi vì cậu bị thân phận bí ẩn của bà Vương kích thích hay không, hiện tại cậu nhìn mỗi một ông cụ bà cụ, đều nhịn không được dưới đáy lòng hoài nghi, mấy cụ già thoạt nhìn bình thường đó, có khả năng là cao nhân bí ẩn hay không?
Đáng tiếc cho đến khi thang máy dừng lại ở lầu một, cậu cũng không nhìn ra hai lão thái thái này có chỗ nào kỳ quái, đều là vẻ mặt phúc khí bình thản, có thể an độ lúc tuổi già.
“Kỳ đại sư, ” Triệu Lực thấy Kỳ Yến đi ra, thay cậu mở cửa xe nói, “Tôi nhận được tin tức của Hoàng Hà, xế chiều hôm nay Viên Sùng An đến nhà, nói là muốn gặp ngài. Nếu ngài không muốn gặp mặt người nhà họ Viên, có thể tạm thời tránh đi bọn họ.”
“Tránh chỉ có thể là nhất thời, hôm nay tôi không gặp, ngày mai ngày mốt cũng phải gặp, chung quy tôi không thể để cho một lão gia tử bảy tám chục tuổi cứ ngồi chờ như vậy, ” Kỳ Yến có chút chán ngấy loại thủ đoạn quấn người này của Viên gia, “Ông ấy không phải ở bệnh viện sao, sao lại xuất viện?”
Triệu Lực nghe vậy cười gượng, cái này hắn còn thật sự không biết.
“Bên ngoài nói ông ấy bị Viên Hằng Vũ chọc giận đến bệnh nặng nằm viện, chỉ sợ là nửa thật nửa giả, giận đến bệnh là thật, có bao nhiêu nghiêm trọng cũng chỉ có người Viên gia rõ ràng.” Kỳ Yến cười lạnh, nếu Viên Sùng An không đem chứng bệnh của mình biểu hiện nghiêm trọng một ít, làm thế nào tiện thờ ơ với chuyện của Viên Hằng Vũ, lan truyền ra ngoài, khó tránh khỏi sẽ bị người ta nói thành người nhà họ Viên vì lấy lòng Sầm gia, ngay cả cháu ruột mình cũng có thể bỏ qua, tuy rằng đứa cháu này không phải thứ gì tốt.
Nhưng hiện tại thì khác, Viên Hằng Vũ khiến Viên Sùng An giận đến vào bệnh viện, chỉ thiếu nước đi đời nhà ma, người Viên gia không giúp Viên Hằng Vũ liền rất bình thường, người như vậy đặt trên những người khác, không đánh gã một trận thì thôi chứ còn nói chi tình cảm thân thích, càng miễn bàn giúp gã.
Kỳ Yến không thích nhìn mấy thủ đoạn tính kế đó nhất, vừa chán ngấy lại ghê tởm. Ngồi vào trong xe, cậu cất kỹ dưa chua và thịt khô bà Vương đưa, “Trở về đi.”
Triệu Lực chính là bội phục điểm này của Kỳ đại sư, dù thiên vương lão tử đến, cũng vẫn là một cái biểu tình.
Hai ông cháu Viên Sùng An và Viên Bằng ngồi ở trên ghế sô pha, đã uống ba chén trà của Sầm gia, thậm chí Viên Bằng mặt dày mày dạn mượn dùng toilet của Sầm gia một lần. Nhưng mặc dù không khí xấu hổ như vậy, Viên Sùng An cũng không có mở miệng nói trọng điểm, tuy rằng Viên Bằng đã xấu hổ tới cực điểm, nhưng mà thấy ông nội như vậy, hắn cũng chỉ có thể kiên trì ngồi cùng.
Sầm Thu Sinh biết Viên Sùng An lại đây là vì cái gì, chỉ là ông cũng không nguyện ý tiếp lời chuyện đó, chỉ lôi kéo Viên Sùng An nói chuyện hoa hoa cỏ cỏ, thời tiết mỹ thực, mặc kệ Viên Sùng An nói như thế nào, chính là không buông miệng.
Viên Sùng An thấy con cáo già Sầm Thu Sinh không nguyện ý tiếp câu chuyện này, cuối cùng cắn răng xé rách một tầng mặt cuối cùng: “Lão Sầm, ông nói thật với tôi đi, đến tột cùng làm thế nào mới có thể khiến Kỳ đại sư nguyện ý giúp chuyện này?”
“Sùng An à, hai chúng ta cũng là giao tình nửa đời người, chuyện này nếu tôi có thể giúp đã sớm giúp, có thể làm cho người nhà ông chạy tới tới lui lui như vậy à?” Vẻ mặt Sầm Thu Sinh khó xử, “Thân phận Kỳ đại sư có bao nhiêu quan trọng, ông cũng không phải không biết, cậu ấy đến nhà chúng tôi ở, không phải là tọa khách nhà chúng tôi, mà là khách quý nhà chúng tôi, đã bao giờ ông thấy chủ nhân mở miệng yêu cầu khách quý làm chuyện gì chưa? Loại chuyện này Sầm gia chúng tôi làm không được.”
Lời này nghe uyển chuyển, trên thực tế xem như nhẹ nhàng cho Viên Sùng An một bàn tay. Chỉ thiếu trực tiếp nói với Viên Sùng An, Sầm gia chúng tôi không làm được loại chuyện thiếu đạo đức này, ông cũng đừng ỷ vào hai nhà những năm trước có vài phần giao tình liền buộc tôi làm chuyện thiếu đạo đức.
Viên Bằng nghe vậy sắc mặt xanh mét, nếu không phải hắn là vãn bối, lúc này đã hất tách trà chạy lấy người rồi.
“Cha.” Sầm Bách Hạc về nhà liền nhìn thấy ông cháu Viên gia, hắn gật gật đầu với hai người, thái độ có chút lãnh đạm. Khắp đế đô, phàm là người có lui tới với Sầm Bách Hạc đều biết, ngũ gia Sầm gia tính cách lãnh đạm, nhưng mà đối nhân xử thế vô cùng có tu dưỡng, loại hành vi mười phần thất lễ giống vầy, bình thường vẫn không thấy nhiều lắm.
Viên Bằng cũng không biết Sầm Bách Hạc đến tột cùng là bất mãn Viên Hằng Vũ tính kế hắn mà giận lây toàn bộ Viên gia, hay là bởi vì cái khác, nhưng mà Sầm Bách Hạc có hiềm khích với một nhà bọn họ là khẳng định.
Chuyện huyên náo đến bước này, hắn ta thật sự là hận ông chú họ Viên Hằng Vũ đến nghiến răng nghiến lợi, có điều chuyện đã phát sinh, nói nhiều nữa cũng không có tác dụng gì.
Sầm Thu Sinh giống như cũng không có nhìn thấy hành vi thất lễ của con trai út, huống chi một người cha già gần bảy mươi như ông, cũng không có khả năng ở trước mặt người ngoài, đi vạch trần tật xấu của con trai út gần ba mươi tuổi, ông không nỡ.
Không khí lập tức xấu hổ, dù là Viên Sùng An tự xưng da mặt dày, cũng cảm thấy trên mặt có chút phát sốt.
Đáng hận nhất chính là, không khí đã xấu hổ như vậy, vị Sầm ngũ gia này cũng không biết nghĩ như thế nào, thế mà đặt mông ngồi xuống ở bên cạnh, không có nửa phần ý tứ muốn đi. Cả người Viên Bằng cũng sắp phát điên, không phải ngài xem người Viên gia chúng tôi không vừa mắt sao, lúc này còn ngồi ở chỗ này làm gì, rảnh đến không có chuyện gì sao?
Có Sầm Bách Hạc ngồi ở đây, không khí giữa mấy người nhất thời từ khí hậu băng giá biến thành khí hậu băng nguyên cực địa, khiến người ta căn bản không biết mở miệng nói chuyện như thế nào.
Cuối cùng vẫn là con cáo già Viên Sùng An da mặt tương đối dày, cứng rắn chống đỡ ánh mắt như nhìn tảng đá ven đường của Sầm Bách Hạc mà mở miệng: “Lão Sầm, không phải tôi làm khó dễ ông, chỉ là hiện giờ tên đã lên dây không thể không bắn đi, nếu Kỳ đại sư không nguyện ý hỗ trợ, không chỉ mình tôi chỉ có một con đường chết, mà ngay cả toàn bộ Viên gia số phận cũng suy tàn.”
“Xem ông nói lời này kìa, Kỳ đại sư có thể lợi hại như vậy, vậy bản thân cậu ấy đã sớm thành phú ông hàng tỉ, đâu còn cần giúp người ta xem phong thuỷ tướng mạo.” Sầm Thu Sinh cười nói, “Lại nói, đây đã là thời nào rồi, sao có thể đem vận mệnh cả một nhà đặt trên cái gì mà âm trạch phong thuỷ chứ, con người ông cái gì cũng tốt, chính là quá mê tín. Tôi thấy đứa cháu này của ông cũng rất tốt, có cháu như thế, ông hà tất lo lắng những chuyện chưa phát sinh đó, thật sự là buồn lo vô cớ.”
Viên Sùng An nghe nói như thế, thiếu chút nữa đem nước trà trong tay hắt vào mặt Sầm Thu Sinh, ông bảo người khác đừng mê tín, lúc thân thể con trai không tốt, ông còn mời đại sư cái gì, dứt khoát để hắn ở trong bệnh viện chờ chết đi.
Có điều lời này ông ta cũng chỉ có thể suy nghĩ ở trong lòng, trên mặt một chút cũng không dám lộ ra.
“Với lại, tôi thấy ông cả ngày cũng quá quan tâm rồi, chúng ta đều là người đã bảy tám mươi, không có việc gì đi quản mấy hậu bối đó làm chi? Con cháu tự có phúc phận của con cháu, chúng ta không có việc gì thì uống trà, chơi cờ, đi xem ca kịch ca múa gì đó, vừa nung đúc tình cảm sâu đậm, lại tu dưỡng thân tâm, ông nói có cái gì không tốt.”
Trong lòng Viên Sùng An gần như muốn hỏng mất, con cái hiếu thuận có năng lực lại bớt lo thì giỏi lắm à?!
Được rồi, là rất giỏi, ít nhất ông ta không dám dễ dàng sống qua ngày giống như Sầm Thu Sinh, dù ông ta muốn rảnh rỗi, mấy hậu bối không bớt lo nhà ông ta, cũng sẽ không để ông ta rảnh rỗi. Người không sợ so, vừa so liền cảm thấy thắt lòng, Viên Sùng An cảm thấy ý cười trên mặt mình gần như sắp không nhịn được.
Nhìn Viên Sùng An bị nghẹn đến một câu cũng nói không nên lời, tâm tình Sầm Thu Sinh phá lệ tốt đẹp. Viên Hằng Vũ tính kế con của ông và đối tượng thầm mến của con ông, dù là tính kế không thành công, cũng không có nghĩa là ông không mang thù.
Ai, đều nói càng già càng trẻ con, ông lớn tuổi rồi, làm việc không quá thích phân rõ phải trái, những người này vẫn là đừng so đo việc này với ông.
Kỳ Yến trở lại Sầm gia, liền phát hiện không khí trong phòng khách có chút cứng ngắc, sau khi Viên Bằng nhìn thấy cậu xuất hiện, ánh mắt thiếu chút nữa phát ra ánh sáng đủ màu.
“Kỳ đại sư, ” Viên Bằng từ trên ghế sô pha đứng lên, nhìn Kỳ Yến nói, “Ngài trở lại.”
“Chào anh.” Kỳ Yến đem bình dưa chua với lại thịt khô đặt lên trên bàn, gật gật đầu với người Viên gia.
Sầm Bách Hạc nhìn đồ vật cậu đặt lên bàn, tò mò hỏi, “Em đem cái gì về vậy?”
“Đồ chua và thịt khô, bà Vương đưa, ” lo lắng hắn không nhớ rõ bà Vương là ai, cậu cố ý bổ sung một câu, “Chính là lần trước lúc anh theo giúp tôi về nhà thu dọn đồ đạc, bác gái khen anh bộ dạng đẹp trai đó.”
Sầm Bách Hạc khắc sâu ấn tượng với bà Vương, bởi vì bác gái này cực cá tính, ánh mắt đầu tiên nhìn đến hắn không có chú ý xe hiệu của hắn, cũng không có chú ý hàng hiệu trên người hắn, thậm chí ngay cả bảo tiêu hắn mang theo cũng không thấy được có bao nhiêu tò mò, mà là không hề có gánh nặng tâm lý khen hắn dễ nhìn.
Hắn rất ít khi gặp được mấy bác gái thanh thuần hào phóng không làm ra vẻ này, muốn không có ấn tượng với bà thật sự là có chút khó, “Vậy ngày mai bảo phòng bếp đem thịt khô làm ăn.”
“Được, đây chính là thịt khô hương vị tỉnh Thục chính tông, người nhà bà Vương tự mình làm, ngon hơn mua bên ngoài.”
Viên Bằng thấy hai người vòng quanh một miếng thịt khô nói cả buổi, nhịn không được mở miệng nói: “Kỳ đại sư, chúng tôi hôm nay tới, có một chuyện muốn nhờ.” Nếu không phải em trai làm thế nào cũng không nguyện ý tới đây, hiện tại hắn ta cũng sẽ không khó xử như vậy, nghĩ vậy, hắn ta liền có một chút oán giận với em trai Viên Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất