Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong
Chương 100
“Ngũ thiếu, bên này.” Hoàng Hà ấn thang máy, nhưng có khả năng là trên lầu người chờ dùng thang máy rất nhiều, thang máy vẫn chưa xuống.
Sầm Bách Hạc nhìn thang máy, xoay người chạy đến cửa cầu thang, Hoàng Hà sửng sốt một chút, vội vàng chạy theo. Một hơi đi đến năm tầng, Hoàng Hà lo lắng thân thể ngũ thiếu ăn không tiêu, nào biết dưới chân ngũ thiếu đều không tạm dừng, chạy thẳng đến phòng bệnh.
“Tiền Tiền.” Sầm Bách Hạc đẩy cửa phòng bệnh ra, đỡ khung cửa thở hồng hộc nhìn Kỳ Yến trên giường bệnh.
“Bách Hạc?” Kỳ Yến ngồi ở trên giường, trên cái bàn trước mặt bày một bát canh huyết cay nóng hôi hổi, trong tay cậu bưng cơm, ăn đến môi sáng lấp lánh, có chút ngoài ý muốn với việc hiện tại Sầm Bách Hạc xuất hiện ở trong này.
“Em thế nào rồi?” Sầm Bách Hạc đi đến bên giường, đánh giá cậu từ đầu đến chân một lần, nếu không phải trước mặt cậu có một cái bàn chắn lại, Sầm Bách Hạc hận không thể xốc chăn lên nhìn xem. Lúc này, hắn đã sớm quên mình từng thổ lộ với Tiền Tiền, trong đầu toàn suy nghĩ đến hình ảnh Kỳ Yến bị thương. Lúc trước ở trấn Vương Hương, tình cảnh Kỳ Yến toàn thân đẫm máu ảnh hưởng quá lớn đối với Sầm Bách Hạc, hiện tại hắn chỉ cần nghe Kỳ Yến bị thương vào bệnh viện liền cảm thấy sợ hãi.
“Tôi không sao, ” Kỳ Yến nuốt đồ ăn trong miệng xuống, “Đây không phải là vẫn êm đẹp à?”
Lúc này Sầm Bách Hạc mới chú ý Kỳ Yến ăn cái gì, nhìn thấy canh huyết cay đỏ rực, hắn nhất thời nhíu mày: “Vết thương trên cánh tay em mới tốt lên, em liền ăn đồ cay như vậy, dạ dày làm thế nào chịu được, ai chuẩn bị cái này cho em?”
Hướng Cường ngồi ở bên cạnh giả vờ trong suốt sờ sờ mũi, này cũng không nên trách hắn, là Kỳ đại sư kiên trì muốn ăn canh huyết cay, còn nói thiếu gì bổ đó, hắn đành phải ngoan ngoãn làm theo.
“Khụ, Sầm tiên sinh chào ngài, ” Hướng Cường xấu hổ cười cười với Sầm Bách Hạc, cố gắng xoát cảm giác tồn tại của mình, “Tôi là Hướng Cường, ngài có thể bình an trở về thật sự là quá tốt.”
“Hướng tiên sinh, tôi nhớ anh, trước kia chúng ta từng gặp qua nhiều lần, ” Sầm Bách Hạc nắm tay với Hướng Cường, “Đa tạ các anh chăm sóc Tiền Tiền, tôi vừa trở về còn không biết thương thế của cậu ấy thế nào, có thể phiền toái anh nói với tôi một chút không?”
“Chúng tôi đã theo Kỳ đại sư làm kiểm tra toàn thân, đây là báo cáo kiểm tra bệnh viện đưa ra, ” Hướng Cường giao báo cáo cho Sầm Bách Hạc, “Thân thể Kỳ đại sư không có vấn đề gì lớn, chỉ là thân thể có hơi yếu, trở về dưỡng hai ngày là được. Hiện tại cậu ấy ở bệnh viện, cũng là bởi vì hộc máu, phải nằm viện quan sát hai mươi bốn giờ.”
“Hộc máu?” Sắc mặt Sầm Bách Hạc căng thẳng, quay đầu nhìn Kỳ Yến dùng đũa gắp huyết vịt, “Tiền Tiền, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”
Chiếc đũa Kỳ Yến trộm vươn ra lại rụt trở về, tròng mắt cậu xoay chuyển, “Có lời gì chờ tôi ăn cơm xong lại nói, anh nhìn tôi như vậy, tôi cũng sắp ăn không vô rồi.”
Sầm Bách Hạc lấy khăn tay ra đi đến bên cạnh cậu, lau dầu mỡ bên khóe miệng cậu, bất đắc dĩ giận dữ nói: “Em có biết anh nghe em vào bệnh viện, anh có bao nhiêu lo lắng không. Có chuyện gì ngàn vạn lần đừng giấu anh, không thì trong lòng anh không an ổn được.”
Hướng Cường nhìn hai người tương tác, mơ hồ cảm thấy có chút quái dị, dù quan hệ bạn bè tốt hơn nữa, cũng không có ai móc khăn tay ra lau khóe miệng cho một người khác hết.
Chân mày Kỳ Yến cau lại: “Anh nghe tôi vào bệnh viện lo lắng, tôi nghe chuyến bay anh ngồi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, có thể không lo lắng à?”
Bị một câu này chặn đến nói không nên lời, Sầm Bách Hạc bất đắc dĩ đưa tay sờ sờ đầu Kỳ Yến, âm thanh ôn nhu mà lại triền miên: “Em từng nói với anh, mệnh cách anh vô cùng tốt, lại có mây tía hộ thể, làm sao có thể phát sinh chuyện ngoài ý muốn?”
Kỳ Yến dùng đũa chọt chọt trong bát cơm, đúng vậy, Sầm Bách Hạc là người cực quý, theo lý thuyết dù gặp được loại tình huống này, khẳng định cũng sẽ an toàn vô sự, cậu phí sức lực lớn như vậy thỉnh thần cầu phúc làm chi, đây không phải là ăn no rửng mỡ sao?
Nhưng mà mây tía có dùng tốt hơn nữa, mệnh cách có quý hơn nữa, cũng không chịu nổi tình huống lúc ấy có bao nhiêu nguy hiểm. Huống chi lúc phát sinh sự việc, cũng không biết máy bay có vào Hoa Hạ chưa, lỡ như mây tía của Bách Hạc vô dụng ở nước ngoài thì thế nào?
Kỳ Yến cố gắng tìm một cái cớ hợp lý cho hành vi trước đó của mình, nhưng mà nghĩ như thế nào cũng cảm thấy, trước đó hình như cậu thật sự có hơi làm điều thừa.
Ý thức được điểm này, Kỳ Yến không muốn đem loại chuyện mất mặt này kể cho Sầm Bách Hạc nghe, nhưng mà cậu không nói, không có nghĩa là Hướng Cường đã trở thành fan boy của cậu sẽ không nói.
“Sầm tiên sinh, Kỳ đại sư là bởi vì nghi thức cầu phúc mới hộc máu đưa đến bệnh viện, ” hai mắt Hướng Cường sáng lên, “Có điều Kỳ đại sư thật sự là quá lợi hại, lại có thể gọi được thần long.”
“Tôi còn thu thập được bảy viên ngọc rồng nữa đây này.” Kỳ Yến nhỏ giọng phun tào.
Sầm Bách Hạc nghe được hai chữ “thần long”, đã nghĩ đến vài tiếng tựa như phượng hót lại tựa như rồng ngâm nghe được trên máy bay, hắn nhìn Kỳ Yến một cái, nói với Hướng Cường, “Có thể xin Hướng tiên sinh nói một chút về chuyện đó không?”
Kỳ Yến quẳng ánh mắt cho Hướng Cường, bảo hắn đừng nói, đáng tiếc Hướng Cường đang bị vây ở trạng thái vô cùng kích động, cảm thấy Kỳ đại sư vì Sầm tiên sinh làm một chuyện lợi hại như vậy, không nói với Sầm tiên sinh thật sự là rất đáng tiếc.
Nghe Hướng Cường nói xong, trái tim Sầm Bách Hạc giống như bị bóp lấy, vừa ngọt vừa chua xót, càng nhiều lại là đau lòng.
“Tiền Tiền!” Sầm Bách Hạc xoay người ôm cổ Kỳ Yến, từng tiếng một kêu tên Kỳ Yến, “Tiền Tiền…”
Hướng Cường trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, vừa định mở miệng nói chuyện, bả vai đã bị một người ôm lấy, hắn nhìn lại, là bảo tiêu Sầm tiên sinh mang đến.
“Hai người bọn họ tâm sự, chúng ta không nên ở chỗ này quấy rầy bọn họ.” Hoàng Hà dùng sức kéo Hướng Cường ra ngoài cửa, “Đi một chút, anh theo tôi đi gặp bác sĩ chính của Kỳ đại sư nào.”
“Không phải, này…” Hướng Cường còn chưa nói xong, đã bị Hoàng Hà che miệng kéo ra khỏi phòng bệnh, lần thứ hai hắn quay đầu lại, chỉ có thể nhìn thấy cánh cửa bị Hoàng Hà đóng lại.
“Hướng tiên sinh, ” Hoàng Hà giống như anh em tốt vỗ vỗ vai Hướng Cường, “Làm người ngoài, có đôi khi phải thức thời một chút, đúng không?”
Hướng Cường:???
“Này, bàn sắp lật rồi.” Kỳ Yến mở hai tay ra, có chút bất đắc dĩ nói, “Tôi chỉ là thuận tay, anh không cần để ý như vậy.”
“Nếu cầu phúc cho anh chính là thuận tay, vậy em cũng thuận tay nhặt anh về đi, ” Sầm Bách Hạc buông Kỳ Yến ra, đem bàn và đũa của Kỳ Yến ở trên giường dọn qua một bên, cười nhìn Kỳ Yến, “Lại thuận tay cùng anh làm bạn một đời, sống cùng nhau, chết chung huyệt, có được không?”
Ánh mắt Kỳ Yến nhìn trái nhìn phải, chính là không nhìn tới Sầm Bách Hạc, “Nào có nhiều thuận tay như vậy?”
“Chỉ cần em đồng ý, là có thể có nhiều thuận tay như vậy, ” Sầm Bách Hạc vịn chắc hai vai Kỳ Yến, nhìn mặt cậu nói, “Có được không, hửm?”
“Đã là người lớn như vậy rồi, đừng làm nũng, ” Kỳ Yến sờ sờ gương mặt có chút nóng lên của mình, đập rớt hai tay Sầm Bách Hạc đặt ở trên vai mình, “Nói chuyện đàng hoàng.”
Nào biết Sầm Bách Hạc lại vô liêm sỉ dựa lên trên giường, đem đầu đặt ở trên đùi cậu, “Tiền Tiền, lúc tên cướp nổ súng về phía anh, anh thật sự cho là mình không về được nữa.”
Vẻ mặt Kỳ Yến nhất thời biến hóa, kẻ cướp thế mà từng nổ súng với Bách Hạc ư? Lòng bàn tay cậu có chút ngứa, hận không thể vẽ ra hai lá bùa nguyền rủa.
“Vào lúc đó, trong đầu anh không tự giác nghĩ tới rất nhiều người, người nhà của anh, viên chức trong công ty anh cần kiếm tiền sinh hoạt, còn có… em.”
Bả vai buộc chặt của Kỳ Yến thả lỏng xuống, cậu cúi đầu nhìn người đàn ông đem mặt dán trên chăn này, giống như chim mỏi rốt cuộc tìm được về ổ, im lặng không nói.
“Khi đó anh thực hối hận, hối hận mình không thể ôm người yêu của mình thêm một cái, cũng không có cơ hội nắm tay em ấy, hôn trán em ấy, đã phải thi cốt vô tồn biến mất trong biển rộng mênh mông.” Sầm Bách Hạc nhắm mắt lại, nhớ tới một màn trên máy bay, “Cha anh còn có con trai con gái khác làm bạn, viên chức công ty anh còn có thể tìm công việc khác, chỉ là một mình em sinh hoạt nên làm cái gì bây giờ?”
“Lỡ như về sau người yêu của em không tốt với em, hoặc là em cô độc cả đời thì làm thế nào?” Sầm Bách Hạc mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn Kỳ Yến, “Em đừng chê cười anh, vào lúc đó, anh thật sự cảm thấy mình rất quan trọng với em, quan trọng đến mức anh sợ hãi cái chết.”
“Không, ” Kỳ Yến chậm rãi buông tay, bàn tay rơi xuống đỉnh đầu Sầm Bách Hạc, một chút ấm áp xông vào lòng bàn tay cậu, “Em sẽ không chê cười anh, bởi vì anh đối với em mà nói, thật sự rất quan trọng.”
Từ sau khi lão gia tử tạ thế, không còn có ai nhắc nhở cậu, giáo huấn cậu. Mãi đến khi Sầm Bách Hạc xuất hiện, rõ ràng là người tính cách lãnh đạm, chỉ là khi đối mặt cậu, ngay cả cậu mặc cái gì ăn cái gì cũng muốn xen vào quản.
Cậu chưa từng ở chung với người nhà, cho rằng Sầm Bách Hạc xem cậu thành anh em ruột, mới có thể phá lệ kiên nhẫn. Cho nên khi cậu biết được Sầm Bách Hạc ôm loại tâm tư đó với cậu, phản ứng đầu tiên của cậu không phải ghê tởm, mà là có chút mơ hồ.
Loại cảm giác tôi xem anh là anh em, anh lại muốn ngủ với tôi, khiến cậu có chút kỳ quái.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến về sau cậu và Sầm Bách Hạc mỗi người một nẻo, từng người xây dựng gia đình, đối tượng Bách Hạc quan tâm cũng sẽ biến thành vợ con mà không phải cậu, cậu đã cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Loại tâm tính độc chiếm này có chút kỳ quái, ít nhất cậu đối với bọn Vương Hàng thì không có loại suy nghĩ này.
Trên mạng nói, dục vọng độc chiếm là bắt đầu của tình yêu, cho nên cậu với Sầm Bách Hạc cũng có ý tứ ở phương diện kia à?
“Anh quan trọng với em như vậy, thế chúng ta ở bên nhau được không?” Sau khi trải qua sự kiện lần này, Sầm Bách Hạc hiểu rõ một đạo lý, theo đuổi người trong lòng chính là không xấu hổ, chính là phải rèn sắt khi còn nóng, chính là phải dũng cảm tiến tới không lui về phía sau.
Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, tốt với người mình yêu, yêu em ấy, thương em ấy cũng đã không kịp, vì sao còn phải lãng phí thật nhiều thời gian?
Động tác sờ tóc Sầm Bách Hạc của Kỳ Yến không có dừng lại, chẳng qua vuốt vuốt, liền biến thành nắm vành tai hắn. Vành tai Sầm Bách Hạc mềm mềm, hoàn toàn không hợp với tính tình lạnh nhạt của hắn bình thường, Kỳ Yến cúi đầu nhìn vành tai Sầm Bách Hạc hồng toàn bộ, “Chúng ta giới tính giống nhau, người nhà của anh sẽ đồng ý sao?”
Sầm Bách Hạc tùy ý Tiền Tiền nắm lỗ tai mình, chỉ là càng nắm hắn cảm thấy tim mình càng ngứa: “Người nhà anh sẽ không phản đối, giới tính không phải là vấn đề!”
Kỳ Yến cười khẽ ra tiếng, “Thật sự à?”
Tiếng cười kia câu đến Sầm Bách Hạc rốt cuộc nhịn không được, ngồi dậy đẩy ngã Kỳ Yến ở trên giường, dán bên tai Kỳ Yến nhẹ giọng nói: “Tiền Tiền, có đôi khi anh thật muốn nhét em vào trong túi áo, nâng trong lòng bàn tay, mỗi ngày hôn em liếm em ôm em, không cho em rời khỏi anh một bước.”
Trong lòng Kỳ Yến cảm khái, thật không ngờ Bách Hạc lại còn có loại sở thích này.
Cơ mà nếu cậu thật sự có thể được người ta nhét vào trong túi áo thì tốt rồi, ít nhất cậu có thể không cần đi đường, muốn ngủ liền ngủ, muốn ăn liền ăn.
“Bách Hạc! Em đang làm gì đó?!” Âm thanh sắc nhọn của Sầm nhị tỷ vang lên ở cửa.
Kỳ Yến nhướn mày: sao nói người nhà sẽ không phản đối mà?
Sầm Bách Hạc: …
Sầm Bách Hạc nhìn thang máy, xoay người chạy đến cửa cầu thang, Hoàng Hà sửng sốt một chút, vội vàng chạy theo. Một hơi đi đến năm tầng, Hoàng Hà lo lắng thân thể ngũ thiếu ăn không tiêu, nào biết dưới chân ngũ thiếu đều không tạm dừng, chạy thẳng đến phòng bệnh.
“Tiền Tiền.” Sầm Bách Hạc đẩy cửa phòng bệnh ra, đỡ khung cửa thở hồng hộc nhìn Kỳ Yến trên giường bệnh.
“Bách Hạc?” Kỳ Yến ngồi ở trên giường, trên cái bàn trước mặt bày một bát canh huyết cay nóng hôi hổi, trong tay cậu bưng cơm, ăn đến môi sáng lấp lánh, có chút ngoài ý muốn với việc hiện tại Sầm Bách Hạc xuất hiện ở trong này.
“Em thế nào rồi?” Sầm Bách Hạc đi đến bên giường, đánh giá cậu từ đầu đến chân một lần, nếu không phải trước mặt cậu có một cái bàn chắn lại, Sầm Bách Hạc hận không thể xốc chăn lên nhìn xem. Lúc này, hắn đã sớm quên mình từng thổ lộ với Tiền Tiền, trong đầu toàn suy nghĩ đến hình ảnh Kỳ Yến bị thương. Lúc trước ở trấn Vương Hương, tình cảnh Kỳ Yến toàn thân đẫm máu ảnh hưởng quá lớn đối với Sầm Bách Hạc, hiện tại hắn chỉ cần nghe Kỳ Yến bị thương vào bệnh viện liền cảm thấy sợ hãi.
“Tôi không sao, ” Kỳ Yến nuốt đồ ăn trong miệng xuống, “Đây không phải là vẫn êm đẹp à?”
Lúc này Sầm Bách Hạc mới chú ý Kỳ Yến ăn cái gì, nhìn thấy canh huyết cay đỏ rực, hắn nhất thời nhíu mày: “Vết thương trên cánh tay em mới tốt lên, em liền ăn đồ cay như vậy, dạ dày làm thế nào chịu được, ai chuẩn bị cái này cho em?”
Hướng Cường ngồi ở bên cạnh giả vờ trong suốt sờ sờ mũi, này cũng không nên trách hắn, là Kỳ đại sư kiên trì muốn ăn canh huyết cay, còn nói thiếu gì bổ đó, hắn đành phải ngoan ngoãn làm theo.
“Khụ, Sầm tiên sinh chào ngài, ” Hướng Cường xấu hổ cười cười với Sầm Bách Hạc, cố gắng xoát cảm giác tồn tại của mình, “Tôi là Hướng Cường, ngài có thể bình an trở về thật sự là quá tốt.”
“Hướng tiên sinh, tôi nhớ anh, trước kia chúng ta từng gặp qua nhiều lần, ” Sầm Bách Hạc nắm tay với Hướng Cường, “Đa tạ các anh chăm sóc Tiền Tiền, tôi vừa trở về còn không biết thương thế của cậu ấy thế nào, có thể phiền toái anh nói với tôi một chút không?”
“Chúng tôi đã theo Kỳ đại sư làm kiểm tra toàn thân, đây là báo cáo kiểm tra bệnh viện đưa ra, ” Hướng Cường giao báo cáo cho Sầm Bách Hạc, “Thân thể Kỳ đại sư không có vấn đề gì lớn, chỉ là thân thể có hơi yếu, trở về dưỡng hai ngày là được. Hiện tại cậu ấy ở bệnh viện, cũng là bởi vì hộc máu, phải nằm viện quan sát hai mươi bốn giờ.”
“Hộc máu?” Sắc mặt Sầm Bách Hạc căng thẳng, quay đầu nhìn Kỳ Yến dùng đũa gắp huyết vịt, “Tiền Tiền, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”
Chiếc đũa Kỳ Yến trộm vươn ra lại rụt trở về, tròng mắt cậu xoay chuyển, “Có lời gì chờ tôi ăn cơm xong lại nói, anh nhìn tôi như vậy, tôi cũng sắp ăn không vô rồi.”
Sầm Bách Hạc lấy khăn tay ra đi đến bên cạnh cậu, lau dầu mỡ bên khóe miệng cậu, bất đắc dĩ giận dữ nói: “Em có biết anh nghe em vào bệnh viện, anh có bao nhiêu lo lắng không. Có chuyện gì ngàn vạn lần đừng giấu anh, không thì trong lòng anh không an ổn được.”
Hướng Cường nhìn hai người tương tác, mơ hồ cảm thấy có chút quái dị, dù quan hệ bạn bè tốt hơn nữa, cũng không có ai móc khăn tay ra lau khóe miệng cho một người khác hết.
Chân mày Kỳ Yến cau lại: “Anh nghe tôi vào bệnh viện lo lắng, tôi nghe chuyến bay anh ngồi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, có thể không lo lắng à?”
Bị một câu này chặn đến nói không nên lời, Sầm Bách Hạc bất đắc dĩ đưa tay sờ sờ đầu Kỳ Yến, âm thanh ôn nhu mà lại triền miên: “Em từng nói với anh, mệnh cách anh vô cùng tốt, lại có mây tía hộ thể, làm sao có thể phát sinh chuyện ngoài ý muốn?”
Kỳ Yến dùng đũa chọt chọt trong bát cơm, đúng vậy, Sầm Bách Hạc là người cực quý, theo lý thuyết dù gặp được loại tình huống này, khẳng định cũng sẽ an toàn vô sự, cậu phí sức lực lớn như vậy thỉnh thần cầu phúc làm chi, đây không phải là ăn no rửng mỡ sao?
Nhưng mà mây tía có dùng tốt hơn nữa, mệnh cách có quý hơn nữa, cũng không chịu nổi tình huống lúc ấy có bao nhiêu nguy hiểm. Huống chi lúc phát sinh sự việc, cũng không biết máy bay có vào Hoa Hạ chưa, lỡ như mây tía của Bách Hạc vô dụng ở nước ngoài thì thế nào?
Kỳ Yến cố gắng tìm một cái cớ hợp lý cho hành vi trước đó của mình, nhưng mà nghĩ như thế nào cũng cảm thấy, trước đó hình như cậu thật sự có hơi làm điều thừa.
Ý thức được điểm này, Kỳ Yến không muốn đem loại chuyện mất mặt này kể cho Sầm Bách Hạc nghe, nhưng mà cậu không nói, không có nghĩa là Hướng Cường đã trở thành fan boy của cậu sẽ không nói.
“Sầm tiên sinh, Kỳ đại sư là bởi vì nghi thức cầu phúc mới hộc máu đưa đến bệnh viện, ” hai mắt Hướng Cường sáng lên, “Có điều Kỳ đại sư thật sự là quá lợi hại, lại có thể gọi được thần long.”
“Tôi còn thu thập được bảy viên ngọc rồng nữa đây này.” Kỳ Yến nhỏ giọng phun tào.
Sầm Bách Hạc nghe được hai chữ “thần long”, đã nghĩ đến vài tiếng tựa như phượng hót lại tựa như rồng ngâm nghe được trên máy bay, hắn nhìn Kỳ Yến một cái, nói với Hướng Cường, “Có thể xin Hướng tiên sinh nói một chút về chuyện đó không?”
Kỳ Yến quẳng ánh mắt cho Hướng Cường, bảo hắn đừng nói, đáng tiếc Hướng Cường đang bị vây ở trạng thái vô cùng kích động, cảm thấy Kỳ đại sư vì Sầm tiên sinh làm một chuyện lợi hại như vậy, không nói với Sầm tiên sinh thật sự là rất đáng tiếc.
Nghe Hướng Cường nói xong, trái tim Sầm Bách Hạc giống như bị bóp lấy, vừa ngọt vừa chua xót, càng nhiều lại là đau lòng.
“Tiền Tiền!” Sầm Bách Hạc xoay người ôm cổ Kỳ Yến, từng tiếng một kêu tên Kỳ Yến, “Tiền Tiền…”
Hướng Cường trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, vừa định mở miệng nói chuyện, bả vai đã bị một người ôm lấy, hắn nhìn lại, là bảo tiêu Sầm tiên sinh mang đến.
“Hai người bọn họ tâm sự, chúng ta không nên ở chỗ này quấy rầy bọn họ.” Hoàng Hà dùng sức kéo Hướng Cường ra ngoài cửa, “Đi một chút, anh theo tôi đi gặp bác sĩ chính của Kỳ đại sư nào.”
“Không phải, này…” Hướng Cường còn chưa nói xong, đã bị Hoàng Hà che miệng kéo ra khỏi phòng bệnh, lần thứ hai hắn quay đầu lại, chỉ có thể nhìn thấy cánh cửa bị Hoàng Hà đóng lại.
“Hướng tiên sinh, ” Hoàng Hà giống như anh em tốt vỗ vỗ vai Hướng Cường, “Làm người ngoài, có đôi khi phải thức thời một chút, đúng không?”
Hướng Cường:???
“Này, bàn sắp lật rồi.” Kỳ Yến mở hai tay ra, có chút bất đắc dĩ nói, “Tôi chỉ là thuận tay, anh không cần để ý như vậy.”
“Nếu cầu phúc cho anh chính là thuận tay, vậy em cũng thuận tay nhặt anh về đi, ” Sầm Bách Hạc buông Kỳ Yến ra, đem bàn và đũa của Kỳ Yến ở trên giường dọn qua một bên, cười nhìn Kỳ Yến, “Lại thuận tay cùng anh làm bạn một đời, sống cùng nhau, chết chung huyệt, có được không?”
Ánh mắt Kỳ Yến nhìn trái nhìn phải, chính là không nhìn tới Sầm Bách Hạc, “Nào có nhiều thuận tay như vậy?”
“Chỉ cần em đồng ý, là có thể có nhiều thuận tay như vậy, ” Sầm Bách Hạc vịn chắc hai vai Kỳ Yến, nhìn mặt cậu nói, “Có được không, hửm?”
“Đã là người lớn như vậy rồi, đừng làm nũng, ” Kỳ Yến sờ sờ gương mặt có chút nóng lên của mình, đập rớt hai tay Sầm Bách Hạc đặt ở trên vai mình, “Nói chuyện đàng hoàng.”
Nào biết Sầm Bách Hạc lại vô liêm sỉ dựa lên trên giường, đem đầu đặt ở trên đùi cậu, “Tiền Tiền, lúc tên cướp nổ súng về phía anh, anh thật sự cho là mình không về được nữa.”
Vẻ mặt Kỳ Yến nhất thời biến hóa, kẻ cướp thế mà từng nổ súng với Bách Hạc ư? Lòng bàn tay cậu có chút ngứa, hận không thể vẽ ra hai lá bùa nguyền rủa.
“Vào lúc đó, trong đầu anh không tự giác nghĩ tới rất nhiều người, người nhà của anh, viên chức trong công ty anh cần kiếm tiền sinh hoạt, còn có… em.”
Bả vai buộc chặt của Kỳ Yến thả lỏng xuống, cậu cúi đầu nhìn người đàn ông đem mặt dán trên chăn này, giống như chim mỏi rốt cuộc tìm được về ổ, im lặng không nói.
“Khi đó anh thực hối hận, hối hận mình không thể ôm người yêu của mình thêm một cái, cũng không có cơ hội nắm tay em ấy, hôn trán em ấy, đã phải thi cốt vô tồn biến mất trong biển rộng mênh mông.” Sầm Bách Hạc nhắm mắt lại, nhớ tới một màn trên máy bay, “Cha anh còn có con trai con gái khác làm bạn, viên chức công ty anh còn có thể tìm công việc khác, chỉ là một mình em sinh hoạt nên làm cái gì bây giờ?”
“Lỡ như về sau người yêu của em không tốt với em, hoặc là em cô độc cả đời thì làm thế nào?” Sầm Bách Hạc mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn Kỳ Yến, “Em đừng chê cười anh, vào lúc đó, anh thật sự cảm thấy mình rất quan trọng với em, quan trọng đến mức anh sợ hãi cái chết.”
“Không, ” Kỳ Yến chậm rãi buông tay, bàn tay rơi xuống đỉnh đầu Sầm Bách Hạc, một chút ấm áp xông vào lòng bàn tay cậu, “Em sẽ không chê cười anh, bởi vì anh đối với em mà nói, thật sự rất quan trọng.”
Từ sau khi lão gia tử tạ thế, không còn có ai nhắc nhở cậu, giáo huấn cậu. Mãi đến khi Sầm Bách Hạc xuất hiện, rõ ràng là người tính cách lãnh đạm, chỉ là khi đối mặt cậu, ngay cả cậu mặc cái gì ăn cái gì cũng muốn xen vào quản.
Cậu chưa từng ở chung với người nhà, cho rằng Sầm Bách Hạc xem cậu thành anh em ruột, mới có thể phá lệ kiên nhẫn. Cho nên khi cậu biết được Sầm Bách Hạc ôm loại tâm tư đó với cậu, phản ứng đầu tiên của cậu không phải ghê tởm, mà là có chút mơ hồ.
Loại cảm giác tôi xem anh là anh em, anh lại muốn ngủ với tôi, khiến cậu có chút kỳ quái.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến về sau cậu và Sầm Bách Hạc mỗi người một nẻo, từng người xây dựng gia đình, đối tượng Bách Hạc quan tâm cũng sẽ biến thành vợ con mà không phải cậu, cậu đã cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Loại tâm tính độc chiếm này có chút kỳ quái, ít nhất cậu đối với bọn Vương Hàng thì không có loại suy nghĩ này.
Trên mạng nói, dục vọng độc chiếm là bắt đầu của tình yêu, cho nên cậu với Sầm Bách Hạc cũng có ý tứ ở phương diện kia à?
“Anh quan trọng với em như vậy, thế chúng ta ở bên nhau được không?” Sau khi trải qua sự kiện lần này, Sầm Bách Hạc hiểu rõ một đạo lý, theo đuổi người trong lòng chính là không xấu hổ, chính là phải rèn sắt khi còn nóng, chính là phải dũng cảm tiến tới không lui về phía sau.
Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, tốt với người mình yêu, yêu em ấy, thương em ấy cũng đã không kịp, vì sao còn phải lãng phí thật nhiều thời gian?
Động tác sờ tóc Sầm Bách Hạc của Kỳ Yến không có dừng lại, chẳng qua vuốt vuốt, liền biến thành nắm vành tai hắn. Vành tai Sầm Bách Hạc mềm mềm, hoàn toàn không hợp với tính tình lạnh nhạt của hắn bình thường, Kỳ Yến cúi đầu nhìn vành tai Sầm Bách Hạc hồng toàn bộ, “Chúng ta giới tính giống nhau, người nhà của anh sẽ đồng ý sao?”
Sầm Bách Hạc tùy ý Tiền Tiền nắm lỗ tai mình, chỉ là càng nắm hắn cảm thấy tim mình càng ngứa: “Người nhà anh sẽ không phản đối, giới tính không phải là vấn đề!”
Kỳ Yến cười khẽ ra tiếng, “Thật sự à?”
Tiếng cười kia câu đến Sầm Bách Hạc rốt cuộc nhịn không được, ngồi dậy đẩy ngã Kỳ Yến ở trên giường, dán bên tai Kỳ Yến nhẹ giọng nói: “Tiền Tiền, có đôi khi anh thật muốn nhét em vào trong túi áo, nâng trong lòng bàn tay, mỗi ngày hôn em liếm em ôm em, không cho em rời khỏi anh một bước.”
Trong lòng Kỳ Yến cảm khái, thật không ngờ Bách Hạc lại còn có loại sở thích này.
Cơ mà nếu cậu thật sự có thể được người ta nhét vào trong túi áo thì tốt rồi, ít nhất cậu có thể không cần đi đường, muốn ngủ liền ngủ, muốn ăn liền ăn.
“Bách Hạc! Em đang làm gì đó?!” Âm thanh sắc nhọn của Sầm nhị tỷ vang lên ở cửa.
Kỳ Yến nhướn mày: sao nói người nhà sẽ không phản đối mà?
Sầm Bách Hạc: …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất